Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 44: Minh Huy (thượng)




Vì bị tổn thương tới da thịt, nhờ đống thuốc hiệu quả Diệp Kính Văn đưa cho cộng thêm Tư Minh chăm sóc tận tình, thương tích của Diệp Kính Huy chẳng mấy chốc đã lành, băng gạc trên ngực cũng được gỡ ra.

Đến cuối tuần thì hắn muốn chuyển nhà, thế nhưng Tư Minh không dẫn hắn vào cao ốc Tinh Vân ở lân cận công ty, mà lại đưa hắn tới vùng ngoại ô gần đó.

Khu biệt thự tư nhân vừa được tu sửa lại, ngoại trừ quốc lộ rộng lớn còn có thảm cỏ xanh mướt trải dài với những bồn hoa muôn màu khoe sắc, đá sỏi rải đều tạo thành con đường nhỏ uốn quanh, dưới những tán cây cổ thụ rải rác vài cái bàn nhỏ, cảnh vật thoáng vẻ thanh nhã mà u buồn.

Diệp Kính Huy ngắm nhìn cảnh vật qua cửa kính xe, hắn tán thưởng: “Khu quy hoạch này thật đẹp.”

“Ừ.” Tư Minh cũng nhìn theo hướng tầm mắt hắn, anh cười khẽ, “Trầy trật lắm mới giành được một căn hộ ở đây, anh dẫn em đi xem thử.”

Diệp Kính Huy yên lặng gật đầu.

Sống chung thế này giống như cả hai thật sự là người yêu, nhưng trên thực tế, Diệp Kính Huy thừa hiểu hắn ở cạnh anh ngoại trừ nguyên do phải thực hiện lời hứa, còn vì “không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”.

Rất nhanh đã tới căn hộ nhỏ Tư Minh mua được, nội thất trong nhà cũng không xa hoa lắm, trái lại đầy ngập cảm giác ấm áp và thoải mái.

Diệp Kính Huy trông như lãnh đạo đi thị sát, hắn dạo một vòng quanh căn hộ, tường màu vàng ấm với những ngọn đèn tinh tế, sô pha trắng tinh với kiểu cách đơn giản đặt trong phòng khách, buồng ngủ có một chiếc giường rộng rãi và mềm mại, nhà bếp sạch sẽ, phòng tắm thoáng đãng, thêm cả phòng đọc chất đầy những bộ sách hay, tất cả hòa vào nhau tạo nên một gia đình đúng nghĩa.

— Tiếc thay người sống ở đây không phải đôi vợ chồng son mặn nồng, căn bản chỉ là hai con sói rất chướng mắt nhau.

Diệp Kính Huy ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu nói: “Tôi muốn lập quy ước.”

Tư Minh đi qua đứng trước mặt hắn: “Em nói đi.”Hắn nhếch môi: “Thứ nhất, gian trống bên trái đổi thành phòng đọc sách, tôi không quen dùng chung phòng với người khác.”

Tư Minh gật đầu.

Diệp Kính Huy dừng trong chốc lát rồi bảo: “Thứ hai, tôi không nấu nướng, một ngày ba bữa cơm phải phiền anh rồi.”

“Ừ.”

Hắn dựa lưng vào sô pha, cười đầy ý vị nhìn anh: “Thứ ba, chúng ta ngủ riêng.”

Tư Minh mỉm cười: “Hết rồi sao?”

“Ừ.”

“Được rồi, cứ theo ý em đi.” Tư Minh xoay người lấy điện thoại gọi cho công ty vận chuyển, bảo họ đưa đồ dùng trong căn phòng ở cao ốc Tinh Vân đến đây. Đoạn anh ngoảnh đầu lại nói: “Lát nữa công ty vận chuyển sẽ chuyển hết nội thất sang đây, muốn bố trí thế nào thì tùy em quyết định.”

Diệp Kính Huy bình thản “ừ” một tiếng.

Tư Minh trầm ngâm, rút xâu chìa khóa trong túi ra đưa cho hắn: “Em giữ chìa khóa nhà đi, đây là cửa chính và các phòng, trên bề mặt có kí hiệu rõ ràng.” Anh tạm dừng một lát rồi tiếp, “Đừng làm mất.”

Diệp Kính Huy trầm mặc đón lấy, xâu chìa khóa làm bằng kim loại lạnh băng vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm nóng của anh.

Sau đó Tư Minh đến phòng sách, dường như muốn sắp xếp tài liệu gọn gàng, không bao lâu sau thì công ty vận chuyển có mặt, Diệp Kính Huy khoanh tay trước ngực làm người chỉ huy, chỉ dẫn họ bố trí nội thất đúng theo lời dặn của hắn, mọi người làm việc hùng hục trọn một buổi chiều.

Chờ lúc tất cả đều được bày biện đâu vào đấy, căn hộ cũng bị lấp đầy, Tư Minh nói: “Anh có việc phải ra ngoài một lát, nếu em đói thì xuống khách sạn dưới lầu ăn chút gì đi, hoặc chờ anh về sẽ mua cơm cho.”

Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng vẽ thành nụ cười ôn hòa: “Về sớm nhé, tôi chờ anh.”

Tư Minh điềm tĩnh nhìn hắn, xoay người rời khỏi nhà.

Dùng lời nói có hiệu quả kích thích rất yếu, Diệp Kính Huy nhún vai quay người đi tới phòng ngủ, hắn hờ hững đảo mắt lên vách tường, phát hiện ra một góc chết hiếm người chú ý trên giá sách, mỉm cười, rút di động ra nhắn tin cho chú Chung: “Chú Chung, trong vòng ba ngày chuẩn bị cho tôi hai cái máy nghe trộm loại nhỏ.”

. . . . . .

Tư Minh lái xe đến nơi được hẹn trước.

Đó là một khu đèn đỏ nổi tiếng ở địa phương này, dọc theo con đường có vô số quán bar, ánh đèn rực rỡ lóe sáng lay động làm người ta thiếu điều hoa cả mắt.

Đỗ xe xong xuôi, anh chậm rãi đi tới một khách sạn có vị trí tọa lạc vô cùng bí ẩn, anh vào bằng cửa sau, lên tầng ba rồi gõ cửa.

Cửa bật mở cùng với trận gió vun vút ập thẳng vào mặt, Tư Minh nhạy bén lách người tránh được trong chớp mắt, ngay sau đó lại thêm một cú đá nhắm vào eo, anh vươn tay tóm lấy mắt cá chân kẻ kia, kéo mạnh, kẻ đánh úp bị ném ngã chổng vó xuống đất trong tiếng hét thảm thiết.Tư Minh đi lướt qua kẻ đó khoan thai tiến vào phòng, bên trong có một đám thiếu niên đứng khoanh tay, người đang vận bộ âu phục màu trắng ngồi bắt chéo chân trên sô pha ở trung gian chính là Quan Thiên Trạch, gã chống cằm, cười như không cười nhìn anh.

“Chậc, suýt nữa đã quên anh rất bản lĩnh.” Gã buông lời khen ngợi.

Tư Minh nhíu mày, ném một tờ văn kiện lên bàn: “Đây là hiệp ước chuyển cổ phần của Nam Dao qua cho cậu, tôi ký tên rồi. Thứ tôi muốn đâu?”

“Ha ha, âm bản của đống ảnh chụp và đoạn phim chứ gì?” Quan Thiên Trạch cúi người lấy một cái hộp giấy trong ngăn kéo ra, ném cho Tư Minh, gã cười, “Để bảo toàn danh dự của hắn mà chịu hy sinh lớn như vậy, quả thật không dễ dàng chút nào, Tư Minh nhỉ.”

Tư Minh cầm hộp giấy, nhìn gã với vẻ thản nhiên: “Cậu cho rằng chỉ cần Nam Dao thuộc về mình là cậu đã thắng?” Nụ cười nửa miệng của anh nhuốm đầy vẻ khinh thường và lạnh nhạt, “Phần lớn vốn của Nam Dao đã được tôi đầu tư vào Thiên Vũ, tôi cũng không nghĩ vì Nam Dao là sản nghiệp của Từ gia mà sẽ chùn tay, người cười vào phút cuối cùng mới là người chiến thắng, Quan Thiên Trạch, cậu đừng vội mừng.”

“Ha ha ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ là người cười cuối cùng! Tôi không để Diệp Kính Huy chết dễ chịu đâu, về phần anh và Tiêu Dật, hễ có tôi thì các người đừng mong sống thoải mái, tôi là khối u ác tính trong bụng hai người, lâu lâu mới phát tác một chút, hai người có nỗi khổ mà không nói nên lời chính là thế này đây, ha ha.” Thế rồi Quan Thiên Trạch đột nhiên ngừng cười, gã lạnh lùng nhìn anh, “Lần trước bắt cóc Diệp Kính Huy, tôi còn khắc cốt ghi tâm màn anh đánh tôi thế nào đấy, lúc ấy không đánh chết tôi, đừng trách tại sao hôm nay tôi mời anh ăn chút đau đớn tương tự vậy.”

Quan Thiên Trạch nhướng mày với đám người xung quanh, chúng lập tức bao vây Tư Minh.

Tư Minh cười, cởi áo vest vứt tùy tiện lên sô pha, anh tháo lỏng cà vạt, thờ ơ nhìn gã: “Sao, muốn đánh nhau?”

“Đúng vậy, hồi còn đi học tôi thích anh lắm, lần nào thi đấu quyền đạo anh cũng giành ngôi quán quân, tôi ngồi xem say như điếu đổ dưới khán đài mà còn chưa thấy đã, bây giờ biểu diễn lại chút đi.” Gã phẩy tay, cười, “Tụi mày phải tiếp đãi anh Tư chu đáo.”

Gã lại mời một đám lưu manh đến động thủ. . . . .

Tư Minh cười khẩy trong lòng, vươn tay ra đứng ở thế phòng vệ. Đám côn đồ liếc nhìn nhau, dần dần vây quanh anh.

Một thằng nhóc vung ra quyền đầu tiên, trận gió vút tức khắc ập đến trước mặt, Tư Minh mìm cười nghiêng người qua, bắt gọn cổ tay nó, uốn cong lại, tiếng “rắc” giòn giã vang lên khi các đốt ngón tay bị trật khớp, thằng nhóc gào kêu rất mực thống thiết.

Đứa đứng sau thấy bạn thất bại bèn nhanh nhảu bổ một cú vào gáy Tư Minh. Một kẻ bên trái giơ chân đá vào bụng anh. Hai đứa bên phải tay nắm thành đấm đồng loạt xông tới. Tư Minh thong dong đứng yên tại chỗ, lách mình, xoay người, chỉ dùng một chiêu đã đánh ngã đứa phía sau, cổ tay hai thằng nhóc bên trái cũng bị tóm chặt cùng chỗ, anh chỉ vừa hất vai đã quật chúng xuống đất! Chân đứa bên phải còn chưa kịp chạm vào góc áo Tư Minh thì thân thể anh đã ưỡn ra sau, dùng một tay nâng chân nó lên, xoay vòng quẳng nó đổ ập xuống sàn.Chỉ trong tích tắc, bốn kẻ xông lên đã bị Tư Minh tiêu diệt gọn, vứt chúng vào một góc chồng chất lên nhau như tấm đệm người, tiếng kêu khóc dậy trời dậy đất vang lên không dứt bên tai.

Tư Minh phủi tay, hỏi Quan Thiên Trạch: “Lần sau nhớ tìm người chuyên nghiệp, tìm mấy thằng lấc cấc ngoài đường thì làm nên cơm cháo gì?”

Quan Thiên Trạch cười tủm tỉm: “Đây mới chỉ là mở màn thôi, để anh giãn gân cốt ra đã, chưa tới cao trào mà anh gấp cái gì.” Dứt lời, gã vỗ tay, sáu người đàn ông cao lớn mặc đồ đen thình lình xuất hiện.

Tư Minh ngẩn ra, dáng vẻ của những gã kia rõ ràng là xã hội đen ẩn náu ở nơi bí ẩn trong khu đèn đỏ này. Quan Thiên Trạch bắt đầu giao dịch với xã hội đen từ bao giờ? Nhưng ngẫm lại cũng đúng, gã ta có thể chạy thoát từ Mĩ về nước mà không bị thộp cổ, nhất định là do có ô dù hùng mạnh.

Tư Minh cười: “Hôm nay tôi dám đến một mình, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị cậu trả thù hả giận.” Anh phủi tay, mỉm cười ngoắc ngoắc, “Lại đây.”

Những kẻ lần này hẳn nhiên không dễ đối phó như đám côn đồ ban nãy, trên mặt bọn chúng đều tuyền vẻ lạnh băng như máy móc, vì đã trải qua huấn luyện nên ra tay vừa nhanh, vừa chính xác lại tàn nhẫn. Tư Minh phải dốc hết sở học cả đời ra tĩnh tâm đấu với chúng.

Tránh di chuyển để hao tốn sức lực, Tư Minh dùng hai tay bảo vệ cơ thể, anh đứng tại chỗ, gặp chiêu phá chiêu, một chân chống đỡ, một chân quét chín mươi độ đá trúng bụng gã bên phải! Lúc thu chân về, anh cảm giác được có luồng gió sau đầu, anh bật khuỷu tay lên trên, dùng lực phang trực tiếp vào cằm kẻ kia.

Chớp nhoáng đã quăng ngã hai người, mấy gã đàn ông đang đứng dường như bị máu trên khóe miệng đồng bạn kích thích ý chí chiến đấu, chúng hét lớn một tiếng rồi bao vây Tư Minh.

Thoạt đầu chúng không dám tiếp cận quá gần, chỉ dềnh dàng bủa vây quanh anh, mãi đến khi có kẻ tập kích thành công, lưng Tư Minh bị trúng một quyền khá mạnh, cả đám liền hô hào cùng xông tới, gia tăng quyền cước, căn bản quẳng luôn thứ gọi là “tỷ thí công bằng” mà triệt để xem như cuộc ẩu đả sáu đánh một.

Toàn thân bị bao phủ bởi những đợt đấm đá của chúng, dẫu võ thuật có giỏi đến đâu thì anh cũng khó địch lại, huống chi đối diện là sáu cao thủ trực tiếp tấn công! Tránh bên trái thì trúng chiêu bên phải, tránh sau đầu lại phải chịu đựng cú đấm từ chính diện, thanh âm quyền cước tiếp xúc với thân thể vang lên liên tục, anh nhíu tít hàng chân mày, ngực nhói lên từng cơn, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà phun ra một búng máu rơi vung vãi trên mặt đất.

Đôi mắt Quan Thiên Trạch lấp lóa nỗi hưng phấn, gã kêu thuộc hạ lui ra, ung dung lại gần ngồi xổm bên cạnh Tư Minh, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, khen ngợi: “Quả nhiên là một người đàn ông có dũng khí, đến bây giờ vẫn không bật ra tiếng rên nào? Diệp Kính Huy không thích anh, chi bằng tôi thay hắn nhé? Đàn anh.”

Tư Minh nhếch miệng, mùi máu lại dâng lên, anh nhổ ra một ngụm lớn.

“Khụ. . . . . .Khụ. . . . . .” Tiếng ho khan đã trở nên khản đặc, xem ra thương tích không hề nhẹ.Quan Thiên Trạch trông thấy anh phun máu tươi lên tay mình, gã chau mày, lại nghe Tư Minh thở hổn hển, giọng nói đặc sệt mùi khinh miệt: “Cậu? Xem như xong đời. Với tôi mà nói, ‘bị’ cậu thích chẳng khác nào sỉ nhục. . . . . .Khục. . . . .”

Quan Thiên Trạch giáng một quyền vào bụng anh, cắt ngang câu nói.

Thấy máu trào ra nơi khóe môi anh càng ngày càng nhiều, thậm chí đã nhuộm đỏ góc áo, gã híp mắt cười: “Đừng thốt ra những câu làm tôi thương tâm như vậy, tôi thầm mến anh đã nhiều năm rồi. Hồi còn ngồi trên ghế trường đại học, tôi rất thích lẽo đẽo theo sau nhìn trộm anh. Mỗi lần anh đến hội quyền đạo tập luyện, tôi đều nấp ngoài cửa sổ ngắm anh, phải làm kẻ cuồng theo đuôi anh ngần ấy năm mà anh lại đem lòng yêu kẻ khác, tôi cũng đau lòng lắm chứ, không phải sao?”

Tư Minh ấn ngực ho khù khụ một hồi, khóe miệng lại tuôn ra máu tươi, anh ngẩng đầu nhìn gã, lãnh đạm đáp, “Quan Thiên Trạch, cậu nên đi tìm bác sĩ tâm lý khám thử đi.”

Quan Thiên Trạch giật mình, bỗng nhiên gã cười phá lên: “Tôi đã gặp rồi ấy chứ, bác sĩ nói tâm lý của tôi đã sớm vặn vẹo, vô phương bẻ trở về. Nhưng tôi cảm thấy thế này càng hay, nhìn các người thống khổ thì tôi cực kỳ sảng khoái, anh làm sao biết được? Anh chưa thấy đó thôi, lúc Tiêu Dật gặp tôi, mặt hắn ta trắng bệch y như gặp phải ma quỷ, ha ha.”

Nghe thấy tiếng cười điên loạn của gã ta, Tư Minh khẽ cau mày.

Đến khi cười đủ, Quan Thiên Trạch mới xoa nhẹ hầu kết của anh, nói, “Đánh anh chàng đẹp trai như anh thành ra mặt mũi bầm dập thế này, nếu thả ra sẽ làm ảnh hưởng diện mạo thành phố, hay là anh ở lại vài hôm đi?” Gã dừng một chốc rồi cười gian ác, “Mà không, hẳn nên cho Diệp Kính Huy nhìn thấy gương mặt này của anh mới phải, có khi hắn sẽ nghĩ phong cách nghệ thuật hành vi này thật cá tính, sau đó xiêu lòng vì anh chưa biết chừng.”

. . . . . . .

Tư Minh bị Quan Thiên Trạch vứt xuống trước cửa căn hộ.

Đèn trong nhà còn sáng, hình như Diệp Kính Huy còn đang xem TV ở phòng khách.

Anh dùng ngón tay tái nhợt đè lên ngực hòng kiềm chế cơn ho khan, toàn thân nhức nhối không chịu nổi, ngực đau như bị xé rách, mỗi lần hô hấp chẳng khác nào nuốt phải dao nhọn, bụng quặn lên từng đợt, nội tạng như thể đang cuộn lẫn vào nhau.

Anh run rẩy nhấn số gọi cho Từ Thanh, giọng nữ ở đầu dây bên kia mang theo vẻ nghi hoặc: “Tư Minh, khuya thế này có việc tìm chị sao?”

Tư Minh dồn sức điều chỉnh hơi thở mới bình tĩnh nói tròn một câu: “. . . . . .Em đang chờ chị trước cổng khu biệt thự Lưu Hoa ở ngoại ô phía tây, chị tới đón em đi.”

Từ Thanh tựa như đã cảm thấy điều gí bất thường, cô cắt ngang: “Được, chị đi ngay đây.”

Lúc ấy anh mới thả di động vào túi.

Đầu ngón tay chạm lên bề mặt lớp kim loại lành lạnh, chìa khóa nhà của anh và hắn, chỉ cần lấy ra mở cửa là có thể nhìn thấy người anh muốn gặp nhất vào giờ khắc này.

Nhưng anh chỉ nắm nhẹ nó trong lòng bàn tay, ngoảnh đầu lại lưu luyến nhìn ánh đèn vàng nhạt ấm áp trong nhà, gượng đứng lên, lê từng bước một đến trước cổng khu biệt thự.Không nên để hắn thấy bộ dạng này, chỉ cần tránh đi dưỡng thương cho tốt là được rồi.

Càng không cần phải tranh thủ sự cảm thông của hắn, thậm chí cả quan tâm và chăm sóc dối trá.

— Những thứ trả giá vì hắn cũng không tất yếu phải cho hắn biết.

Hàng trăm điểm sáng vàng nhạt dần dần trở nên mơ hồ hơn, cả bảng tên trước cửa nhà cũng cách anh càng ngày càng xa.

Tư Minh rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, anh ngã ập xuống trước cổng khu biệt thự.