Sự Trả Thù Của Băng Version Susicry

Chương 17: Tâm sự của Rain




Nó bị tách rời khỏi cái khứ đó bởi tiếng gõ của của Rain. Dời mắt tới phía cái cửa, nó mấp máy miệng.

- Vào đi. - Rain nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Vận trên mình chiếc áo thun ba lỗ đỏ tôn lên làn da trắng mịn của mình cộng thêm cái quần jean đùi màu đen khoe đôi chân dài như người mẫu. Tóc xõa tự nhiên, khuôn mặt còn hơi ngái ngủ làm nhỏ trông thật đáng yêu. Nó ngồi dậy, tay đập nhẹ mấy cái lên giường ý mời nhỏ ngồi. Rain hiểu ý liền ngồi xuống. Cả 2 ngồi yên không nói gì rất lâu. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Nhỏ thấy mình trước nó thật nhỏ bé, bất lực. Nhỏ chưa từng chùn bước trước bất kì ai trừ "người đó". Đột nhiên nó lên tiếng.

- Muốn tìm người tâm sự sao? - nhỏ quay sang nhìn nó, nó biết đọc suy nghĩ của người khác sao. Vô thức gật đầu...nhỏ bắt đầu kể cho nó nghe điều duy nhất khiến nhỏ khóc từ lúc biết nhận thức tới giờ.

Flash back

Hai năm trước, khi nhỏ vẫn còn học ở VN. Có thể nói đó là ngôi trường duy nhất cầm cự được với nhỏ lâu nhất. Khi đó...nhỏ chưa quậy như bây giờ (chỉ là quậy thua bây giờ chút thôi). Nhỏ đã để ý 1 chàng trai lớp trên. Cậu ta lạnh lùng...bàng quang với tất cả mọi thứ. Người duy nhất không để ý, nịn nọt nhỏ như những người khác (sau này có thêm Kai kaka). Rain bị thu hút bởi sự lạnh lùng đó. Theo đuổi chàng trai đó là điều ngốc nghếch nhất nhỏ từng làm. Ai đời cọc lại đi tìm trâu cơ chứ. Nhưng có vẻ...kết quả là ngoài tưởng tượng...cả 2 đã có 1 khoảng thời gian rất vui vẻ, hạnh phúc và ngọt ngào cho tới 1 ngày.

- Chia tay đi. -Rin-chàng trai đó lạnh lùng. Nụ cười trên môi Rain tắt ngúm. Khi nghe Rin gọi điện nói muốn gặp nhau, Rain vui vẻ đi ngay để giờ đây nhận được câu nói phũ phàng như vậy. Môi Rain run run, nắm chặt tay Rin như không tin đây là sự thật.

- Sao...anh đang đùa em đúng không? Hay em làm sai điều gì nên anh mới nói vậy? Em xin lỗi mà! - Rain lấp bấp, nước mắt bắt đầu rơi, lay lay cánh tay buông hờ hừng của Rin. Nhưng sao....sao anh lạnh lùng quá vậy. Hất mạnh tay ra làm nhỏ té nhào xuống đất. Bàn tay va chạm với mặt đất, rách mấy đường dài và bắt đầu chảy máu, cảm giác đau rát ập tới. Nhưng nổi đau thể xác làm sao có thể so sánh với nổi đau nơi con tim nhỏ, nơi đau như bị hàng ngàn nhát dao cứa vào. Nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt ửng hồng vì uất ức, vì đau đớn. Nhỏ ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn Rin, nghẹn ngào nói.

- Lí do...cho em 1 lí do. - Người con trai đó...trong ánh mắt có chút gì đó lay động, đau đớn nhưng không để nhỏ thấy.

- Tôi hết yêu cô rồi...à nói đúng hơn là tôi chưa từng yêu cô. Chỉ là đùa vui thôi...không ngờ cô ngốc đến nỗi tin tôi yêu cô thật lòng. Haha...hoang tưởng sao? Từ nay đừng làm phiền tôi nữa...đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nhớ lấy, tạm biệt cô.-anh quay người đi thật nhanh. Lại một vết dao to khác đâm mạnh vào trái tim nhỏ. Rain nhìn anh...ánh mắt nửa hận nửa yêu, đôi tay run run dơ lên như muốn níu lấy cánh tay đừng ôm lấy mình, vuốt ve sưởi ấm mình nay đang dần xa, nhưng chỉ có thể huơ vào không khí. Không tin vào những gì vừa xảy. Nhỏ khóc...khóc thật to. Ngày hôm ấy...trời mưa...mưa rất to như muốn khóc thay cô. Không biết nhỏ đã khóc bao...nhỏ ngất ngay tại nơi ấy...trên tay vẫn còn nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, món quà anh tặng vào ngày kỉ niệm nửa năm quen nhau. Người nhà thấy trời đã tối lại còn mưa to mà nhỏ vẫn chưa về nên đi tìm, may sao phát hiện đưa đến bệnh viện kịp thời.