Sự Trả Thù Của Quỷ - Angels or Devils

Chương 26: Sự thật




- Haizzz, không có anh Minh ở đây thấy thiếu thiếu cái gì đó thì phải – Joe đang ngồi trong phòng giải lao trên sân thượng của nguyên nhóm than thở.

- Uhm, vậy là từ nay hết được phá nhóc Bu rùi nhợ – Jes cũng than thở. Tình hình là như anh Minh đã nói từ đầu với Nó là sau sinh nhật Nó anh sẽ đưa nhóc Bu sang Mỹ một thời gian để làm việc gì đó.

- Mà tại sao tự nhiên anh Minh lại đưa nhóc Bu đi chứ??? – Rika lại thắc mắc.

- Vì từ đây sẽ có nhiều sóng gió, vậy thôi – Hắn đang ngồi chí choé cái gì đó với Nó đột nhiên lên tiếng.

- Là sao?? – Nguyên đám cùng hỏi.

- là như vậy đó – Hắn nhún vai nói, rồi lại quay sang chí choé với Nó, còn Nó thì chẵng thèm để ý gì đến ai cả mà chỉ ngồi dành cái gì đó với hắn mà thôi.

- Haizz, từ khi nào mà cái thằng này nó lại trở thành thành viên của cái nhóm ăn nói khó hiểu này vậy trời – Joe ôm đầu than thở. Trước kia thì Hắn đã làm anh điên tiết về cái tính lạnh lùng ăn nói không đầu không đuôi, nhưng từ khi bọn Kyo xuất hiện thì cái tính ăn nói cộc lóc của Hắn thì Joe cũng bó tay luôn.

- Các anh chị không cần phải thắc mắc đâu, cứ chờ anh Minh về tới thì biết thôi – Ran nãy giờ ngồi đọc cái gì đó trên laptop nghe Joe ôm đầu rên la thảm thiết quá mới ngóc đầu lên nhắc nhở tất cả.

- Mà cũng lạ, anh Minh đi một mình được rồi, tại sao anh Phong cũng có hứng đi theo nhệ – Jay tò mò hỏi, cậu không biết vì câu nói vô tình đó mà đã làm cho tim người nào đó nhói lên 1 chút.

- Tui ra ngoài 1 chút – Liz bỗng dưng đang ngồi chơi thì đứng dậy bỏ ra ngoài làm cả bọn không thể nào hiểu được.

- Liz bị gì vậy??? – Jes ngạc nhiên hỏi và hình như tất cả những người còn lại đều có chung một suy nghĩ, thật là từ nào giờ họ chưa bao giờ thấy Liz như vậy, lúc nào Liz cũng tỏ ra điềm tĩnh mà sao tự nhiên vừa nghe tới anh Minh và anh Phong thì lại ra như thế. Duy chỉ có 1 người là biết lí do vì sao mà thôi, và vì thế mà Liz đã làm tim người đó nhói lên 1 cái.

- chắc là chị ấy có việc gì thôi – Ran đoán.

- Chắc vậy – Tim cũng tham gia, măt buồn buồn. rồi tụi nó ngồi chơi cho tới giờ vào học rồi mới vào lớp, sau đó thì tụi nó ai lại làm việc của người đó.

______________

1 tuần sau – sân bay Tân Sơn

- Hai về rồi, huynh về rồi!! – Nó bay ngay lại ôm chầm lấy hai ông anh của mình.

- Hai, anh Minh – Hắn cũng chào.

- Chào hai anh – bọn kia cũng có mặt.

- Bar thẳng tiếng nào – anh Minh hào hứng hẳng lên.

- Ack, mới về không nghỉ ngơi mà đã bar rồi à – Phong nhăn nhó.

- Ack, gì chứ, mi không đi thì ở nhà, ai bảo đi theo ta làm gì – Minh lườm Phong.

- Ai đi theo mi, ta đi có việc chứ đâu ai rảnh như mi – Phong lại cười đểu.

- Thôi mấy đứa đi với anh, anh Phong của mấy đứa mệt rồi thì cứ để anh ấy về đi – anh Minh phớt lờ anh Phong mà khoác vai Hắn và Kyo rồi nói với mấy đứa kia.

- Ơ, ai nói là ta không đi – Anh Phong nói rồi cũng chạy lại khoác vai Hắn làm cả đám phì cười.

- Sack, hai ông anh này sao mà giống trẻ con thế – tụi nó cùng nói rồi cũng bước đi theo sau 4 con người kia.

Tại bar JK

- Tối nay chơi thả ga đi, anh đãi – anh Minh nói.

- Ố yeah!!! – chỉ chờ có nhiêu đó tụi nó bắt đầu đập phá, hôm nay là cả Hắn, Nó, Tim và Liz cũng quậy chung luôn, tụi nó đập phá tưng bừng hoa lá cỏ, la hét om xòm, nhúng nhảy điên loạn luôn. 1 tuần 2 ông anh này đi thì tụi nó cũng ngoan ngoãn ở nhà mà không hề quậy phá gì hết cho nên giờ phải tranh thủ mà quậy chứ.

Quay lại chỗ anh Minh và Phong.

- Thật sự em sẽ nói với con nhóc chuyện đó sao??? – Phong hỏi Minh.

- Sớm muộn gì nó cũng sẽ biết thôi, thôi thì để cho mọi chuyện qua hết đi rồi sẽ tính tiếp, chứ thấy nó cứ như vầy hoài không được, em không nỡ – Minh nói giọng nhỏ nhẹ. (à wên nói với m.ng là trog t.gian ở Mỹ thì tình củm của 2 a chàg nhà ta đã được vung đấp hay nói đúng hơn là Minh của tui bị ông Phong này quậy quá chịu k nổi nên đành phải gọi Phong = a xưg e ế ạ, ông Phong cáo già >”

- Mong là mấy đứa kia sẽ giúp nó – Phong quay sang cái đám lố nhố của tụi nó mà nói.

- Em nghĩ là mọi thứ sẽ tốt cả thôi, chỉ còn chờ phản ứng của con nhóc như thế nào khi biết được sự thật mà thôi – Minh nói, giọng trầm tư.

- Có lẽ sẽ rất sốc, nhưng biết làm sao giờ – Anh Phong nhỏ nhẹ nói với Minh, rồi cả 2 cùng đưa rượu lên nhấp một miếng.

- Ra quậy một chút cho đầu óc thanh thả 1 chút đi, cả tuần nay em toàn lo cho nhóc Bu thôi – Phong nói rồi đứng dậy kéo tay Minh ra sàn nhảy chung vui cùng tụi nó.

……….

- Đi hiệp hai với bọn anh không??? – Minh bây giờ đang quàng tay qua cổ Kyo mà hỏi bọn kia.

- Đi chứ – bọn kia cùng đồng thanh.

- Nhưng đi đâu hai??? – Rika sốt sắng hỏi.

- Nhà Kyo – Minh trả lời.

- Ố yeah, từ nào giờ chưa qua nhà Kyo nhá – Jes hào hứng, bọn kia cũng hào hứng không kém.

- Ok, nhà tui thẳng tiến – Nó cũng hào hứng rồi cả đám dắt nhau ra xe rồi rồ ga thẳng tiến về nhà Nó.

Nhà này Kyo mới mua gần đây, vì nó gét đụng chạm người làm cho nên thường thì nó vẫn ở nhà lớn với Minh nhưng khi nào chán hay lúc anh Minh đi công tác hay gì đó thì nó lại kéo ngũ quỷ qua nhà này mà quậy tưng bừng rồi lăn đùng ra ngủ. Căn nhà của Nó nằm khá xâu trong một con hẻm của một khu biệt thự, cái này nó tìm được sau một lần mãi mê nghĩ ngợi gì đó mà đi lạc vào, vừa nhìn thấy căn nhà là nó đã mê tít, lại đang đăng bảng bán nhà thế là Nó mua luôn không cần suy nghĩ. Căn nhà là kiểu nhà lầu 3 tầng, không lớn lắm nhưng lại rất đẹp, vừa thấy căn nhà là bọn kia đã mê tít.

- Ren mở cửa – Nó quay sang Ren đang đứng kế bên.

- Dạ – Ren nói rồi nhảy xuống xe chạy lại cửa bấm bấm gõ gõ gì đó, rồi cánh cửa tự động từ từ mở ra, và đèn trong sân cũng từ từ bật sáng cho tới tận thềm nhà.

- Wow, mày mua được căn nhà này sao không cho tao biết thế nhỏ kia??? – Rika trầm trồ nhìn căn nhà rồi thảy ánh mắt hình viên kẹo….ý nhầm viên đạn nhìn nó.

- Mới mua chưa kịp thông báo, hehe – Nó cười nói.

- Thôi vào nhà đi – anh Minh lên tiếng rồi đi vào trước, bọn nó cũng lật đật cho xe chạy vào trong. hai bên sân là vô số những cây xương rồng đủ kỉu được bày trí 1 cách công phu. (hix, ta ganh tị, ta cũng múnk trồg sươg rồg)

- Wow, Kyo tìm đâu mà ra nhiều xương rồng thế??? – Joe ngạc nhiên.

- Sưu tầm chứ đâu – Nó trả lời 1 cách….thà không trả lời còn hơn.

- Vậy là Ken có đối thủ rồi hén – Jay cũng tham gia.

- Là sao??? – Nó tò mò hỏi.

- Tại vì sau vườn nhà thằng này cũng có 1 vườn toàn xương rồng, nhưng không bằng ở đây – Tim giải thích. (Cái này để Kenz nói 1 chút, vì bữa trc bọn nó sang nhà Hắn thì là buổi tối cho nên Nó chưa khám phá ra thui à, mà nên nhớ là nhỏ này có…..TRÍ NHỚ KÉM TỆ TỆ TỆ hơn cả chữ tệ nữa ạ)

- Mà xương rồng đâu ra nhiều thế??? Kyo đâu thể nào tìm được nhiêu đây trong thời gian ngắn như thế chứ – Jes lại thắc mắc.

- Chị ấy đem từ Nhật về đấy ạ – Rie

- Cái này chỉ mới là 1 phần nhỏ trong cái vườn kinh khủng khiếp của chị ấy ở Nhật thôi đấy – Ray

- Vườn sương rồng của chị ấy có thể tầm cỡ 1 cái vườn chuyên bán sương rồng cỡ lớn luôn đấy ạ – Rey chen thêm.

- Ack, sao mà nhiều thế??? – bọn kia há hốc mồm nhìn Nó. Nhưng chỉ có Hắn, Nó, Minh, Phong và 5 thằng nhóc là hiểu thôi, ngay cả Rika cũng không biết đấy.

- Thôi vào nhà đi, định đứng đây mà buôn chuyện mấy cây xương rồng này đến sáng à – anh Phong vội vả xua tay lia lịa, thế là cả bọn chỉ còn biết đi theo Phong vào trong mà thôi.

- WOAWWWW!!!!!! – Cả bọn tròn xoe mắt nhìn gian phòng khách của Nó, chỉ toàn xương rồng là xương rồng thôi, nhưng cách bày trí thì hết sẩy.

- Nhà đẹp ghê nha! – Jes nhìn xung quanh phòng khách thì đã mê tít rồi. Không bàn ghế gì hết, nguyên 1 không gian thật thoáng đãng với toàn xương rồng nhưng chỉ có 1 loại duy nhất, xương rồng đỏ, thêm vài cái tủ đựng đủ thứ rượu. 1 vài bức tranh trang trì trên tường với những chậu xương rồng được phóng to, vài ảnh gia đình và và ảnh hoa calla, nhưng nếu nói là đáng chú ý nhất thì đó chính là một chậu hoa Thuỷ Vu (calla lilies) màu đỏ sẫm ở 1 góc riêng có lẽ được nâng niu nhất. – Ế chậu calla đẹp ghê nhỉ – Jes vừa thấy chậu calla đã mê tít liền bay tới chỗ đó nhưng đã bị nó chặng lại.

- Ếếếế cái gì cũng đụng được nhưng cái này thì tránh xa ra – Nó chặng ngay trước mặt Jes mà nói, mấy đứa kia thì phải nói là tò mò hết biết còn người nào đó thì đã lại bay về với 8 năm trước rồi.

FLASH BACK

- Êh nhóc – 1 thằng nhóc khoảng 10 11 tuổi gọi con nhóc đang mải mê tập luyện với mấy thằng nhóc cũng khoảng 8 9 tuổi.

- Ááá Ken, mi tới rùi, sao sư huynh nói tuần sau mi mới qua??? – con nhóc vừa nhìn thấy thằng nhóc thì bay ngay lại ôm chầm lấy thằng nhóc.

- Uhm thì ta qua sớm mi không thích sao?? – thằng nhóc khõ nhẹ đầu con nhóc.

- Đâu có, mi qua sớm thì càng hay chứ hehe – con nhóc nhe răng cười nham nhở làm trái tim ai đó nhảy lệch đi 1 nhịp.

- Đi với ta – thằng nhóc cũng cười rồi kéo tay con nhóc đi.

- Đi đâu vậy?? – Con nhóc đi như chạy theo thằng nhóc hỏi.

- về nhà – thằng nhóc trả lời gọn rồi đẩy con nhóc lên xe.

- Ý chậu calla của ai mà đẹp thế??? – vừa bước vào nhà, nhìn thấy chậu calla thì nhảy dựng lên một cách thích thú.

- Cho mi đấy, thích không?? – thằng nhóc cười cười nhìn khuôn mặt đang đần ra của con nhóc.

- Cho ta thật sao??? – 2 mắt mở to hết cỡ nhìn thằng nhóc, con nhóc hỏi.

- Uhm, nhưng mi hứa là phải chăm sóc nó thật kĩ, nếu ta biết mi lơ là với nó thì ta sẽ lấy lại đấy – thằng nhóc hù.

- Không có đâu, ta sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, mi đừng lấy lại – con nhóc 2 mắt cún con nhìn thằng nhóc.

- Uhm – thằng nhóc cười hiền với con nhóc, ai kêu cái mặt con nhóc ý quá là cưng làm gì.

END FLASH BACK.

- Thôi tất cả ngồi xuống đây đi, ở đây không có bàn ghế nên ngồi đất nhá – anh Minh giải vây cho Nó trước khi mấy đứa kia kịp thắc mắc lôi thôi.

- Vâng – tụi nó cùng đồng thanh rồi ngồi xuống thành 1 vòng tròn. mấy thằng nhóc thì tất bật chạy đi tìm nào là đồ nhấm với rượu cho bọn nó.

- Thôi giờ mình chơi trò gì đi chứ ngồi không vầy chán lắm. – Phong lên tiếng khi cả đám ngồi đó mà chẵng biết phải làm gì.

- Chơi đặc câu hỏi đi – nhóc Rei lên tiếng đề nghị.

- Chơi làm sao?? – cả bọn cùng đồng thanh hỏi.

- thì mình lấy cái chai này quay 1 vòng, đầu chai chỉ về ai thì người đó sẽ phải trả lời 1 câu hỏi của người quay và nếu không trả lời được thì phải uống 1 ly rượu – Ren giải thích, trên tay đã cầm sẵn cái chai không biết lấy đâu ra làm thử.

- Ok, chơi luôn – cả bọn đồng ý.

- Ok, vậy em quay trước nhé – nhóc Rei dành.

- Uhm – cả bọn gật đầu, thế là nhóc Rei bắt đầu quay và trúng ngay Joe.

- Ố yeah, anh Joe – Rei reo lên, không hiểu sao thằng nhóc rất thích Joe từ lúc mới gặp rùi (chắc tại 2 th’ trẻ con giốg nhau), giờ lại được dịp hỏi thì phải hỏi cho ra trò chứ.

- Uhm, hỏi đi nhóc – Joe cười cười.

- Anh Joe này, tại sao anh cứ hay kiếm chuyện với chị Rika thế?? – Rei cười gian nhìn Jay, cả bọn vừa nghe câu hỏi của Rei thì cùng đưa ngón tay cái lên ý khen câu hỏi quá hay, Joe thì đứng hình còn Rika thì đỏ mặt.

- Ờ thì… – Joe không biết phải trả lời thế nào luôn, nhìn qua Rika thì cô nàng đang dửng dưng như không có chuyện gì.

- Có gì mà không nói được vậy, nhanh đi chứ – Nó đang tò mò mà thấy tên này cứ ú ớ mãi nên nóng ruột hối.

- Ờh thì tại thích thế, ai kêu con nhỏ cứ kiếm chuyện trước làm gì – không hiểu sao khi thấy Rika như không quan tâm gì tới câu trả lời của mình, Joe lại thấy tức cho nên nói …xai xự thật.

- HAHAHAHAHA – cả bọn té ra cười nghiên ngả vì câu trả lời của Joe, còn ai đó thì thoán buồn.

- Ok, thôi tới Joe quay đi – anh Minh cuối cùng cũng nhịn được cười mà nói.

- Ok – Joe nói rồi cầm cái chai lên và bắt đầu quay, cái chai quay vòng vòng vòng và cuối cùng nằm trúng ngay….Hắn.

- Hôhôhôhô – Joe đưa tay lên che miệng cười gian nhìn Hắn, còn hơi bất ngờ vì trúng mình mà thêm cái mặt của Joe làm Hắn tức điên.

- Muốn gì thì hỏi đi ở đó mà cười – Hắn gắt.

- Hehehe, làm gì ghê thế – Joe vẫn nham nhở. – Thôi thôi tao hỏi, làm gì ghê thế, từ lúc nào và vì sao mà mày lại bắt đầu khó hiểu giống nhỏ Kyo và 5 thằng nhóc em của nhỏ vậy??? – Joe đang tính dây dưa thêm chút nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy “trìu mến” của Hắn thì đành nêu câu hỏi và lại cho tụi kia một tràng cười nghiêng ngã nữa.

- Trả lời đê – Phong cũng hào hứng muốn biết câu trả lời của Hắn mặc dù đã 9 phần 10 anh biết lí do tại sao rồi.

- Tao từ nào vẫn vậy – Hắn cộc lốc nói làm cho Joe tức trào máu họng còn mấy đứa kia thì chỉ còn biết ôm bụng mà cười, hên là ngồi dưới đất chứ mà ngồi ghế chắc nãy giờ cả bọn đã phải nhập viện rồi. – tới tao quay – Hắn giật lấy cái chai từ tay của Joe và bắt đầu quay, cái chai quay vòng vòng vòng vòng và dừng lại ngay chỗ…Nó.

- Áhh, là ta sao??? – nhìn cái chai chỉ ngay mình, đần mặt mất vài giây rồi thì Nó hét toán lên.

- Chứ mi nghĩ là ai, ma à?? hay con tinh tinh nào??? – Hắn nhếch mép cười đểu nhìn Nó.

- Mi đi chết đi, nói ai là tinh tinh hả – Nó thẳng tay ném cái nắp chai rượu mới khui vào mặt Hắn, hên là Hắn né kịp.

- Êh nhỏ kia, không chơi vậy nhá, ngồi im nghe ta hỏi này – Hắn né được cái nắp chai rồi thì ngồi dậy và bắt đầu ca thán.

- Ta sợ mi sao?? – Nó nhướng mày.

- Vậy thì nghe hỏi, cái chậu calla đó có gì đặt biệt mà mi lại không cho ai chạm vào thế??? – Hắn cười cười nhìn Nó, 5 thằng nhóc cùng 2 ông anh thì lại mỉm cười nhìn Hắn, còn mấy đứa còn lại thì đang mong mỏi chờ câu trả lời của Nó.

- Hờ….ừ thì có một người nào đó tặng, và nói phải chăm sóc cẩn thận thì người đó mới về, còn không thì người đó sẽ ghét ta – Nó nói, giọng nói đầy cảm xúc, mấy đứa kia nghe vậy thì cũng thấy hơi buồn.

FLASH BACK

- Nhóc này, lần này là lần cuối cùng ta qua đây, từ này về sau ta có việc sẽ không tới đây với mi được nữa – thằng nhóc nói với con nhóc, hiện thời hai đứa đang đứng ở sân bay.

- Không được, mi không qua thì ai sẽ chơi với ta, không cho, ta không cho mi đi đâu!!! – con nhóc đang cười nói vui vẻ, nghe thằng nhóc nói thế thì hét ầm lên và ôm chầm lấy thằng nhóc.

- Kyo này, nghe ta nói, ta phải đi có việc, ta hứa là khi nào có thể ta sẽ qua thăm mi, nhớ những gì mi đã hứa với ta, và cả chậu Calla và những chậu xương rồng nữa, mi phải chăm sóc tốt cho chúng, nếu không ta mà nghe anh hai với anh Minh nói mi lơ là với chúng thì ta sẽ không về nữa đâu đấy – giữ chặt vai của Nó Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt to long lanh ngấn nước đó mà nói, cố gắng để giọng của mình không vỡ oà.

- Hix, tại sao mi phải đi, hay tại Kyo không nghe lời, Kyo hứa là sẽ chăm lo tập luyện, không phá phách nữa, Ken đừng bỏ Kyo có được không??? – nước mắt hai hàng Nó ôm chầm lấy Hắn khóc nức nở, Minh và Phong chỉ biết đứng nhìn mà cũng thấy xót cho con nhóc quá.

- Kyo ngoan, mi hư lắm, không được khóc, mi để ta đi ngoan đi, còn không là ta không thèm gặp mi nữa đâu đấy – Hắn lại đẩy Nó ra mà nói, giọng khó chịu. (tại k nỡ nhìn Nó khóc ế ạ)

- Hix….ta không khóc nữa…hix……mi phải hứa là sẽ sớm về thăm ta đó – Nó cố gắng không khóc nữa mà nói.

[ Chuyến bay từ Nhật về VN chuẩn bị cất cánh, xin quý khách mau chóng lên máy bay ] tiếng người tiếp viên vang lên nhắc nhở hành khách chuẩn bị.

- Thôi ta phải đi rồi, mi nhớ những lời ta dặn đấy nhé – Hắn nhìn thẳng vào mắt Nó nói nhanh.

- Uhm, mi đi bình an – Nó nói rồi nhón chân lên hôn cái chụt lên môi Hắn, làm ai đó mặt đỏ bừng lên và tim đập loạn tùng phèo.

- Cấm mi không được làm như thế với ai khác đấy, ngay cả hai tên kia cũng không được đấy – Hắn đỏ mặt nói với nó, có phần khó chịu vì hai cái tên kia đang nhìn mình mà cười gian hết biết, còn Nó thì ngây thơ chẵng hiểu gì, chỉ biết gật đầu cái rụp.

- Thôi nhóc lên máy bay đi, chắc ba mẹ đang chờ đấy – Anh Phong cuối cùng cũng lên tiếng cười cười nói với Hắn.

- Thôi em đi, 2 anh nhớ coi chừng con nhóc đấy – Hắn quay sang nói với cả hai ông anh.

- Biết rồi ông cụ non, làm như chỉ có mình nhóc biết chăm sóc Kyo không bằng – Anh Minh cười cười xoa đầu Hắn nói.

- Mi nhớ những lời ta dặn biết chưa, ở lại bảo trọng – Hắn quay sang nó nói, rồi chờ nó không để ý hôn cái chụt lên má nó rồi quay bước đi thật nhanh không quay lại, bỏ lại nó đứng ngây ngô nhìn theo bóng hắn khuất dần.

- Ok, tới ta quay – Nó nói rồi cầm cái chai lên vài bắt đầu quay, cái chai lại được dịp quay vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo …. phù cuối cùng cũng dừng lại (hic, tại Nó mạnh tay quá cho nên cái chai cứ quay mãi làm tg nín thở ế). Không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà cái chai lại quay nhầm ngay….. TIM! – Ế hế hế, Tim lạnh lùng nhà ta – Nó cười gian đưa hai tay lên xoa xoa nhìn Tim, mặt nhìn nham nhở tợn.

- Hihihì, nàng làm ơn nhẹ tay dùm – Tim cũng phụ hoạ cho nó cười cười, và tự nhiên Nó bị đứng hình luôn bởi nụ cười nữa miệng của cậu, sao mà nó quyến rũ thế không biết.

- Ối – Nó nhảy dựng như đụng phải ổ kiến lữa.

- Thôi thôi có gì hỏi đại đi – Tim liền xua tay nói.

- Hehehe, ai kêu mi đẹp trai thế làm gì – Nó cười gian nhìn Tim.

- Ac! – cả đám cùng nhìn Nó như người trên trời.

- Thôi thôi không giỡn nữa, Tim mi nghe ta hỏi đây – Nó làm giọng nghiêm trọng.

- Uhm – Tim gật đầu.

- Kể cho ta về mối tình đầu of mi đi – Nó nói một cậu quá ư là….hết biết nói rồi nhe răng cười còn mấy đứa kia thì té ngữa, vậy mà cũng làm mặt nghiêm.

- Ừ thì đó là 1 con nhóc ta biết từ nhỏ, rất hồn nhiên và dễ thương, nhưng nó chỉ xem ta như 1 người anh, rồi thì vì 1 lí do nào đó, trở nên lạnh lùng và không biết từ khi nào đã vuột mất tầm tay của ta – Tim nói, giọng buồn rười rượi, làm ai đó tự nhiên thấy nhói ở ngực trái. Tất cả như chìm vào im lặng như cảm nhận được nỗi buồn của Tim.

- Ok, tới ta quay – Tim phá tan bầu không khí quá tỉnh mịt (do tự cậu gây ra) này rồi lấy cái chai trên tay Nó quay típ, cái chai quay ngay trúng ….. anh Minh.

- Hơhơ, là anh à??? – anh Minh cười cười nhìn cái chai chỉ ngay mình mà hỏi. – Thôi hỏi đi – anh Minh nói rồi nhìn Tim chờ đợi, còn Tim thì đang đắng đo suy nghĩ có nên hỏi việc đó không, nhưng nếu hỏi thì sẽ làm ai đó đau nữa, thôi thì không hỏi.

- Làm sao mà anh lại có thể trị được nhỏ Kyo với 5 thằng nhóc này thế??? – Tim lại cười hỏi.

-Hahahaha, hỏi rất hay đấy – anh cười cười nhìn Nó với 5 thằng nhóc, – Thì cũng thường thôi, đứa nào nói không nghe thì phạt, còn mà không chịu phạt thì nhốt vào nhà kính bỏ đói vài bữa là chừa thôi, mà mấy đứa cũng biết mấy đứa này đứa nào cũng háo ăn mà – anh cười xoà nhìn trả lời làm bọn kia lại có dịp cười nghiêng ngã.

- Hahahahaha – nguyên đám cùng cười.

- Tới anh quay – Minh nói rồi cầm cái chai lên quay, cái chai lại được thêm 1 lần nữa quay tít thò lò tới cả hơn 10 vòng mới chịu dừng lại ngay…NÓ.

- Ế, lại là em nữa hả?? – Nó nhìn cái chai như không tin vào mắt mình.

- Đúng vậy – Anh Phong cười gật đầu.

- Hehehe, hai yêu dấu, nhẹ tay chút nhé – Nó nhìn anh mình với đôi mắt cún con.

- Kyo nghe hai hỏi – anh Minh bỗng dưng trở nên nghiêm túc hơn, nhìn sang Hắn như muốn nói gì đó, rồi lại típ, – Nếu như anh nói người đứng sau cái chết của TÂ và ba mẹ còn sống, em sẽ làm gì?? – anh nhìn thẳng vào mắt nó hỏi. mấy đứa kia nhìn anh với những cặp mắt … muốn lòi ra luôn.

- Hai…hai chỉ…chỉ là đang…đang đùa với..với em thôi phải không??? -Nó như không tin vào tai mình nữa, lắp bắp hỏi lại.

- Hai không đùa, đó là sự thật, xin lỗi vì hai đã dấu em suốt thời gian qua – Minh cuối gầm mặt xuống mà nói, không dám nhìn váo ánh mắt đau đớn của Nó lúc này. Thật sự với anh thà là mình đau chứ phải làm Nó đau đúng là một sự hành hạ rất lớn, Nó là tất cả đối với anh.

- Không, không phải, đây không phải là sự thật đâu, ba mẹ chỉ là qua đời vì tai nạn thôi, đây không phải là sự thật, anh hai chỉ gạt em thôi – Nó như người mất hồn lẩm bẩm.

- Kyo, bình tĩnh lại đi, đó là sự thật mà không ai muốn đâu – Hắn ngồi kế Nó ôm chặc Nó vào lòng mà nhỏ nhẹ nói.

- Không phải, sự thật không phải như vậy mà, anh hai chỉ gạt em thôi – Nó vẫn cứ lầm bầm như không nghe những gì Hắn nói, mấy đứa kia thì cứ phải là đứng hình hết luôn, ngay cả 5 thằng nhóc cũng phải ngạc nhiên tột độ về sự thật này, nói đúng thì chỉ có 4 thằng nhóc thôi vì Ran 1 lần tình cờ đã nghe được cuộc nói chuyện của Minh và Phong.

- Kyo, bình tĩnh lại nghe hai nói, đã đến lúc em nên biết sự thật rồi – Minh cố gắng lắm mới có thể nhìn thẳng vào Kyo mà nói.

- Không phải, SỰ THẬT KHÔNG PHẢI VẬY, HAI NÓI ĐI, CÁI ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT MÀ!!!!! – Nó nói như hét rồi lao thẳng tới chỗ của Minh, do Ken không đề phòng cho nên không kịp chặn Nó lại. Nó đánh anh không một chút thương tiếc, miệng không ngừng lẩm bẩm anh đang gạt nó, anh cũng để cho Nó đánh mà không nói 1 lời nào.

- Kyo, dừng lại nghe anh nói – Phong thấy Minh bị đánh thì cũng sót lắm cho nên đành kéo Nó ra mà nhỏ nhẹ nói. Nó liền buôn Minh ra mà quay ngoắc sang bên Phong.

- Sư huynh, sư huynh cho em biết đi, anh hai chỉ gạt em thôi đúng không???? – Nó nắm chặc tay Phong, 2 mắt đầy nước nói 1 cách đầy đàu khổ, mấy đứa kia thấy vậy thì đều mủi lòng thương cho Nó.

- Kyo à, sự thật thì mãi mãi là sự thật mà, em phải biết là anh hai em có thể không nói cho em biết, nhưng anh ấy đã chọn cách nói cho em biết thì có nghĩa là anh không muốn dấu em, cho nên em hãy bình tĩnh lại đi, anh ấy cũng đau lắm chứ đâu phải chỉ có mình em là đau khổ đâu, bình tĩnh lại đi em – Phong nhẹ nhàng nắm hai vai Nó mà nhìn thẳng vào mặt Nó nhỏ nhẹ nói rồi ôm Nó vào lòng, nó cũng không còn muốn làm gì nữa chỉ ôm chặc lấy anh mà khóc, Minh thì chỉ còn biết đau đớn nhìn đứa em gái cưng của mình khóc mà không làm được gì cho Nó. Hắn thì vừa đau dùm cho Nó, vừa thấy như ai đó đang tinh nghịch mà đâm vài nhát dao vào tim khi thấy Nó đang trong vòng tay của chính người anh mình kính trọng nhất mà khóc chứ không phải mình. Còn mấy đứa kia thì mỗi đứa 1 ý nghĩ riêng nhưng đều thấy đau cho Nó.

- Ken này, đưa dùm anh con nhóc lên phòng đi rồi xuống đây chúng ta nói chuyện một chút – Phong nhỏ nhẹ nói với Hắn khi mà Nó đã ngủ quên trong vòng tay mình.

- Dạ – Hắn mệt mỏi nói rồi đứng dậy bế Nó lên, vừa định bước đi thì quay lại phía anh Minh, – Phòng Kyo nằm ở đâu vậy anh? – Hắn hỏi.

- Ở cuối hành lang bên tay phải trên lầu 2 á – Minh cũng mệt mỏi trả lời Hắn.

- Ok – Hắn gật đầu rồi chậm rãi bế Nó đi. Nhìn khuôn mặt lấm lem của Nó lúc này thật sự làm Hắn thấy rất đau, tại sao Hắn đã không cho Nó khóc nhưng Nó lại cứ khóc, còn khóc trong lòng của người anh của Hắn chứ, Nó tính chọc tức Hắn hay sao??? Mở cửa phòng bước vào, Hắn hơi bất ngờ vì cái phòng khá là đơn giản, giống y chang cái phòng của Nó lúc nhỏ, mọi thứ đều là đỏ và đen, khá tối nhưng ấm áp. Đặt Nó xuống giường, Hắn bước vào WC để tìm cái khăn mà lau mặt cho Nó, xong xuôi đâu đó Hắn kéo mền lên đắp cho Nó, cuối xuống đặt lên môi Nó một nụ hôn thật nhẹ.

- Cố gắng lên nhóc, chỉ còn 1 thời gian ngắn nữa thôi – nói nhỏ với Nó rồi bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

- Bây giờ anh muốn trả thù sao?? – Hắn vừa bước xuống bật cuối cùng thì nghe tiếng nhóc Ran nho nhỏ hỏi.

- Ken ra đi chứ đứng đó làm gì – Minh quay sang chỗ cầu thang nói với Hắn, tình hình là đang đứng hình ý mà.

- Mấy người đang nói gì vậy?? – cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần Hắn hỏi.

- Nãy giờ bọn anh đang nói chuyện của TÂ cho mấy đứa thôi, còn em thì dù sao cũng biết rồi, thôi ngồi xuống đi – Phong nói rồi kéo Hắn ngồi xuống.

- Và anh muốn trả thù??? – Hắn không để ý đến ông anh của mình (đang ghen ý mà) mà quay sang hỏi Minh.

- Em cũng nên biết thêm chuyện này, là ông ta không chỉ đơn thuần là muốn giết ba mẹ anh, mà ngay chính ba mẹ nuôi và tất cả những người không chịu phục tùng kia nữa, chỉ là ba mẹ anh không thể phản khán vì ông ta là người đã cứu mạng họ – Minh chậm rãi giải thích.

- Ý anh là sao???- tới nhóc Ren không hiểu.

- Sự thật đằng sau cái chết của ba mẹ anh cùng một số người anh em khác là vì lòng tham muốn của 1 người, mà người đó không ai khác chính là ông chủ của Z, Sáng lấp ra Z dưới hình thức là đào tạo vệ sĩ nhưng đó chính là cái ổ cho bọn sát thủ. Ông ta đã cứu mạn ba mẹ anh khi bị nhóm sát thủ nghiệp dư cũng chính là ba mẹ của tên Phúc (nhớ tên Phúc này hem m.ng???), vì để đền ơn cứu mạng mà ba mẹ anh hứa sẽ làm cho ông ta một yêu cầu và được ông ta nhận vào Z. Sau này khi ba mẹ anh biết sự thật đằng sau Z thì đã đem anh và Kyo nhóc Minh Thư là đứa em út mới sinh của mình đưa cho người anh kết nghĩa là ông Atsushi nuôi dùm, sau đó tìm cách để ngăn cảng ông ta nhưng không được và đã bị ông ta giết – Minh dừng lại, nhớ lại lúc ấy, chính mắt mình nhìn thấy ba mẹ mình bị sát hại mà không làm gì được. – Sau đó thì cái tên Phúc đó xuất hiện, nhưng anh biết rõ là Hắn không phải là con của 2 người sát thủ định giất ba mẹ anh nhưng lại là người của Z được lệnh, nhưng không ngờ mọi việc lại càng ngày càng phức tạp. Trước khi mất ba mẹ anh đã giao Kyo cho anh, thật sự anh không muốn cho con nhóc biết chuyện này, nhưng anh không muốn con nhóc sẽ hận anh sau này, cho nên bây giờ anh mong tật cả các nhóc hãy chăm sóc con nhóc cho anh. Còn chuyện của Z thì anh sẽ tự giải quyết – Minh nói, đây là sự thật mà đã đi theo anh gần 10 năm nay, thật sự là anh thấy thoải mái hơn rất nhiều khi đã nói ra hết.

- Em muốn đi trả thù 1 mình ư??? – Phong ngạc nhiên tột độ, 2 mắt mở to nhìn người mình yêu, – anh chưa bao giờ nghe em nhắt đến điều này.

- Chứ không lẽ anh nghĩ em sẽ để cho Kyo nhúng tay vào chuyện này sao??? Con nhóc đã chịu khổ nhiều rồi – Minh đau khổ nhìn Phong, giọng có phần không được tự nhiên nữa.

- Không được, ai cho hai đi 1 mình? Em đã nói là hai không được bỏ em đi thêm 1 lần nữa hai không nghe sao???? – Nó không biết đã đứng đó từ khi nào nói như hét rồi bước xuống đứng trước mặt anh.

- Ky…Kyo, hai tưởng em ngủ rồi – Minh lắp bắp nói.

- Nếu em ngủ thì liệu ngày mai em có còn gặp được hai sao?? Hai đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ em nữa mà, còn Minh Thư và cả nhóc Bu nữa, hai định bỏ hết sao??? – Nó đã lại nước mắt hai hàng rồi.

- Kyo hai xin lỗi, nhưng hai không thể để cho ông ta hoàn thành được việc đó, không thì sẽ còn rất nhiều người sẽ thiệt mạng, anh không thể ích kỷ được, em hãy hiểu cho hai – giọng đau khổ Minh nhìn em gái mình nói.

- Hai à, anh cũng hơi quá rồi đấy, bọn em coi anh như là anh ruột, chị Kyo cũng vậy, cho nên ba mẹ anh cũng là ba mẹ bọn em, mà anh nói như vậy thì anh không xem bọn em là em anh sao?? – nhóc Rei uất ức nhìn Minh.

- Mấy đứa, anh không có ý đó, nhưng mà chuyện này quang hệ tới tính mạn, anh không muốn mấy đứa có chuyện gì cho nên … – anh nhìn 5 thằng nhóc mà thấy tim mình đau nhói, thật sự anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

- Tụi nhóc nói đúng đấy anh Minh à, tuy chưa quen biết nhau lâu nhưng bọn em cũng đã xem Kyo là em gái, anh là anh trai mình, anh làm như vậy à không đúng đâu – bây giờ thì tới Tim cũng đã lên tiếng.

- Nhưng mà mấy đứa còn ba mẹ, liệu họ có chấp nhận không khi mà có thể đây là chuyến 1 đi không trở lại chứ? – anh nhìn từng đứa mà nói.

- Cái đó thì anh không cần phải lo lắn, ba mẹ nếu biết cũng sẽ hiểu, chính họ là những người đã dạy bọn em phải biết giúp đỡ bạn bè, huống hồ gì lần này là không phải chỉ vì mình anh mà còn là cho tất cả mọi người, nếu anh xem bọn em là em út trong nhà thì hãy cho bọn em đi theo – Joe cũng nói.

- Đúng đó anh, cho bọn em theo đi – tất cả bọn nhóc cùng lên tiếng.

- Nhưng mà … – Minh vẫn còn đang lưỡn lự.

- Nếu hai không cho bọn em theo thì em sẽ chết tại đây còn hơn là phải nhìn thấy anh chết trước mặt mình – Nó nói, không biết từ khi nào trên tay đã cầm một con dao đang đặt ngay cổ tay mình mà cứa 1 đường.

- KYO/ CHỊ!!!!!!!!!!!! – mấy đứa kia cùng hét khi…

- KYO/CHỊ!!!!!!!!!!!! – mấy đứa kia cùng hét khi thấy máu từ tay Nó bắt đầu nhỏ từng giọt từng giọt rồi thành dòng xuống đất.

- Mi làm cái trò gì vậy hả – Hắn liền chạy nhanh lại chỗ Nó mà nắm chặc vết cắt rồi hét vào mặt Nó, – Rey đi lấy hộp cứu thương cho anh nhanh! – Hắn quay sang Rey.

- Dạ – Rey gật đầu rồi chạy nhanh vào trong bếp lôi nguyên hợp cứu thương ra, Hắn nhanh chóng cùng Tim sát trùng và băng bó vết thương cho Nó, vết cắt hơi sâu cho nên cũng hơi khó cầm máu, hên là có Tim. Minh thì như người mất hồn khi thấy máu từ tay em mình chảy ra, và anh như bị ám ảnh bới ánh mắt vô hồn của con nhóc, còn Nó thì không ngừng phản khán với Hắn và Tim.

- Các người bỏ tay tôi ra, anh hai đã không cần tôi nữa, tôi sống để làm gì – Nó cứ hét mặt cho Hắn với Tim cùng mấy thằng nhóc đè chặc mình lại. Jes, Rika, với Liz thì chỉ biết ngồi đó nhìn Nó mà lo lắng thôi.

“BỐP” – Thái Ngọc Minh Châu, mi còn cả một căn nhà tình thương của mi ở Nhật mi tính vất đi hay sao, mi còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm xong, mi định bỏ hết hay sao??? – Hắn không kiềm được mình khi thấy Nó như thế này nên đã thẳng tay tát Nó một cái mà hét, mặc dù tát Nó nhưng Hắn lại thấy đau, đau lắm. Cũng nhờ cái tát đó mà Nó đã đứng hình trân trối nhìn Hắn, nhân lúc đó thì Tim cũng kịp băng cột lại vết cắt, còn mấy đứa kia thì 2 mắt mở to nhìn Hắn.

- Hức, ta lại làm sai rồi phả không Ken, hức hức ta không…ta không nên đúng không??? – Nó bỗng dưng ôm chầm lấy Hắn mà khóc nấc lên.

- Ta xin lỗi, ta không cố ý đánh mi đâu – Hắn cũng đưa hai tay lên mà ôm chầm lấy Nó, nói trong đau đớn. Mấy đứa kia thì không hiểu gì luôn, Hắn đánh Nó, Nó không trách Hắn lại ôm chầm lấy Hắn mà xin lỗi, đúng là sự kiện lạ. (đăng kí kỉ lục ghi nét đc ák nhar)

- Kyo, hai xin lỗi, từ nay đừng làm như thế nữa – Minh bước lại gần, quỳ xuống trước mặt Nó, giọng vô cùng đau đớn.

- Hai, em xin lỗi – Nó buông Hắn ra, ôm chầm lấy anh mình mà nức nở, mấy đứa kia thì thấy sót xa cho 2 anh em Nó quá, Nó thật sự không mạnh mẽ như bọn họ tưởng.

- Thôi tất cả hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau, bây giờ thì cũng mệt rồi – Phong nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

- Dạ – Bọn nó cùng nhau gật đầu.

- Con gái thì lên lầu con trai ở dưới – anh nói thêm, – Kyo đi chung với Jes, Rika với Liz lên lầu đi.

- Dạ – Nó buông Minh ra mà thất thểu cùng 3 đứa kia đi lên lầu. Lên tới phòng Nó không thèm nói thêm gì mà trèo lên giường nằm ngủ luôn.

- Không ngờ chuyện lại như vậy, Rika đã chơi với nhỏ này 5 6 năm rồi mà chưa bao giờ biết gì về nó cả – Rika nói chuyện nho nhỏ với Liz và Jes khi mà Nó đã ngủ rồi.

- Hoàn cảnh như thế mà Kyo vẫn có thể vui vẻ được như vậy thì đúng là nhỏ này quá hồn nhiên rồi – Jes phán.

- Không đâu, chỉ vì Kyo biết nếu mà nhỏ buồn thì tụi mình cũng sẽ buồn theo, cho nên lúc nào cũng tỏ ra như không có gì để bọn mình khỏi lo lắn thôi – Liz phản đối.

- Uhm, Rika cũng nghĩ giống Liz, nhưng nhỏ được như vậy cũng vì cái óc quá ngắn của nó thôi, có lẽ đó cũng là 1 việc tốt – Rika phì cười.

-Chắc đó cũng là một phần nào thôi – Liz với Jes cùng đồng ý.

- Việc bây giờ chúng ta cần làm là luôn luôn bảo vệ và giúp đỡ Kyo hết sức mình, dù gì thì chúng ta vẫn hạnh phúc hơn Kyo rồi – Liz nói, giọng buồn buồn.

- Uhm, quyết định vậy đi – Jes và Rika cùng đồng ý.

- Nhưng mà làm sao để giúp khi mà chúng ta không biết gì về Z và tất cả mọi chuyện, việc chúng ta cần làm bây giờ là hỏi anh Minh và anh Phong thôi – Rika lên ý kiến, tuy là sống với Nó hết gần 6 7 năm trời nhưng mà cô chưa bao giờ biết gì về Nó cả.

- Uhm, mà thôi giờ đi ngủ đi, trễ rồi, mai tính típ – Liz nói rồi leo luôn lên giường Nó mà nằm, tuy là không thích ngủ chung với người khác nhưng cô lại muốn ngủ chung với Nó. (biến thái)

- Ok, gút lai – Rika cũng bay luôn lên giường Nó.

- Lai – không còn cách nào, lại không muốn nằm sofa thành ra Jes cũng bay luôn lên giường Nó mà nằm, thành ra 4 đứa chen chút trên cái giường cho cả 10 người nằm của Nó mà ngủ. (mấy chị này cũng rãnh, trên lầu đâu phải có mình phòng nó, làm biếg đi wa phòng khác thì nói đi :p )

Bọn nó đâu biết những gì bọn nó vừa nói Kyo đều nghe cả, và lần đầu tiên trong đời Nó khóc, khóc vì hạnh phúc khi có những đứa bạn quan tâm tới Nó như vậy.

_

- Sớm vậy nhóc – Nó vừa mắt nhắm mắt mở bước xuống lầu thì đã nghe tiếng của Phong.

- 3 con nhỏ kia dành hết cái giường của em rùi – Nó vờ hờn dỗi mà bay vù đến bên anh.

- Thế có muốn vào phòng anh mà ngủ không??? – mặt gian xảo anh nhìn Nó hỏi. (ac ôg này, tội nghiệp anh Minh of tui wớ ( )

- Có! – Nó ngây ngô ngáy ngủ bay vù vào phòng anh nhưng bị chặng lại bởi….Hắn. (hehehe, cái này thì ai cũng biết lí do là gì rùi nhé)

- Mi định đi đâu ế?? – Hắn nhìn Nó.

- Ngủ – Nó gọn lỏn.

- Ngủ ở đâu?? – Hắn lại hỏi.

- Phòng của sư huynh – Nó tỉnh bơ đáp, rồi ngáp một cái rõ dài, không có chút ý tứ gì luôn ế. (hix, con gái đấy, hehehe mà k sao, giống tg mà ) )

- HẢ??? Mi có biết mi vừa nói cái gì không??? – Hắn nhìn Nó trân trối.

- Ta nói mi tránh ra cho đẹp trời, ta muốn ngủ – Nó nhõng nhẻo, gì chứ với Nó ngủ là rất quan trọng.

- Thế sao phòng mi không ngủ mà lại ngủ phòng hai?? – Hắn vẫn không buôn tha.

- Ta không thích, mà sao mi xí xọn quá vậy, tránh đường cho ta đi ngủủủủủủủủ – Nó kéo dài chữ ngủ làm Hắn phì cười.

- Vậy thì vào phòng ta mà ngủ – cười đểu.

- Ok – Nó gật đầu cái rụp luôn.

- Sao mà mi tuỳ tiện thế – Hắn không những không vui mà còn tức giận nữa mới ghê chứ. (cha này sống theo thời đại phong kiến chắc lunz, BẢO THỦ!!!!)

- Mi làm gì mà la ta chứ, ta chỉ muốn ngủ thôi mà – Nó nhăn nhó nhìn Hắn.

- Mi…. – Hắn cứng họng luôn.

- Thôi chị Kyo đi rửa mặt rồi ra ăn sáng, đừng ngủ nữa – Ren bay lại kéo Nó đi trước khi Hắn nổi tam bành mà quậy banh chành chỗ này nữa.

- Có đồ ăn rồi à??? – Nó hỏi rồi đi như bay vào wc mà rửa mặt.

- Anh thông cảm đi, mỗi lần chị hai ngáy ngủ là vậy á, không bỏ được đâu – Ran không biết từ đâu chui vỗ vai Hắn mà nói, vẫn nụ cười mê hồn trên môi.

- Nhưng mà đâu cần tuỳ tiện như thế chứ – Hắn gắt.

- Biết làm sao được, chị ấy được sư huynh với anh hai đào tạo từ lúc anh không còn tới Nhật nữa đấy – Ran phì cười vì cái tính ghen tị của Hắn.

- Hai??? – Hắn quay sang nhìn Phong đầy *yêu thương*

- Có gì đâu, ai kêu mi không chịu ở đó mà lo cho Nó, giờ còn trách ai – anh nói rồi quay mặt đi, miệng huýt sáo nghêu ngap mặc cho Hắn bây giờ đầu đã bốc khói nghi ngút.

- Các người ….. – Hắn không biết phải nói sao luôn.

- Thôi anh bình tĩnh đi, hai người này mà đã phỡn rồi thì có mà bó tay thôi – Ran lại vỗ vai Hắn nói rồi bỏ tay túi quần bước đi.

- Ơ sao mà cái bọn này … – Hắn đơ luôn.

- Gì mà mày đứng đó lảm nhảm vậy thằng kia?? – Tim không biết xuất hiện từ khi nào hỏi Hắn.

- Mày…tao…ơ….ahhh chắc tao điên quá – Hắn hết chỉ Tim rồi chỉ mình rồi lại ôm đầu than thở. (ôi chắc tui chết sớm vs mấy tên này qớ, s nay tự nhiên phỡn nguyên lũ thế )

- Có chuyện gì nữa vậy??? – Tim nhìn phản ứng của Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười.

- Ủa thằng này mới sáng sớm mà nó bị gì vậy Tim?? – Joe với Jay ngạn nhiên nhìn Hắn rồi quay sang hỏi Tim.

- Tao cũng đang muốn biết đây, chắc lại là Kyo nữa chứ không ai – Tim nhếch mép tạo thành 1 nụ cười đầy quyến rũ.

- Ủa cái tên k.h.ù.n.g nào đang ngồi đó vậy??? – Nó vừa bước ra từ WC nhìn thấy cảnh này thì không khỏi buồn cười quay sang hỏi mấy tên kia.

- Mi nói ai khùng ế nhỏ kia?? – Hắn vừa nghe thấy tiếng Nó liền lập tức đứng dậy lườm.

- Ớ, thế ra không phải khùng….mà là tâm thần sao??? tsk, gớm khổ, tội nghiệp, nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi nào mà – Nó giả vờ lắc đầu thương cảm làm 3 tên kia cùng mấy thằng nhóc mới bước ra từ phòng mình cười nghiên ngả, còn Hắn thì giận tím mặt.

- Mi mới nói cái gì á??? – Hắn nghiến răng nhìn Nó, mặt nhăn nhó đến là lạ luôn.

- Ớ, thế lại không phải tâm thần à??? Hay là thần kinh bấn loạn rồi??? ơ mà cũng không phải, hay là lãng tai?? Cũng không phải, thế là cái gì nhờ??? Không hiểu người khác nói gì….. – Nó hết tự hỏi rồi tự trả lời rồi lại lắc đầu phản đối, rồi lại đưa tay rờ cằm suy nghĩ, – A! Đúng rồi, thiểu năng!!! Đúng rồi, mi là cái đồ thiểu năng – vừa đánh tay cái tách Nó nhảy cẫn lên nói mà hét làm mấy đứa kia nãy giờ im lặng theo dõi được thêm 1 tràng cười nghiên ngả nữa, còn Hắn chỉ còn biết nhìn Nó trân trối.

- Mi…mi… – Hắn không biết phải nói gì luôn.

- Ế, có gì thì nói chứ sao lại cà lăm thế, gớm khổ chưa kìa, đã thiểu năng rồi mà còn cà lăm nữa – Nó nói rồi vò đưa tay xoa đầu Hắn vẻ tội nghiệp làm mấy đứa kia cười như điên.

- Mi … mi mới làm cái gì vậy hả !!! – Hắn tức muốn hộc máu nhìn Nó mà hét.

- Haizz, điếc tai quá, mấy nhóc lấy cây chổi quét cái đống rác này ra ngoài dùm chị cái – Nó đưa tay lên ngoái ngoái tai rồi quay sang 5 thằng nhóc nói.

- Dạ – bọn nhóc cố lắm mới nín cười được mà lên tiếng.

- Hahaha, thằng Ken từ nay có người trị rồi – Jay khoái trá cười ha hả nói.

- Còn mấy người nữa, đi lên gọi mấy nàng kia dùm ta cái rồi xuống ăn sáng, ở đó mà cười như đười ươi ế, hay là mới trốn ‘trại’ ra??? – Nó quay ngoắc sang lườm 3 tên kia mà phán.

- Hix, tại mày không đấy Ken – quay sang đổ thừa Hắn 1 câu 3 chàng nhà ta đành lủi thủi đi lên lầu mà kêu các nàng kia dậy.

- Ủa mà hai đầu rồi??? – Nó quay sang hỏi Ray khi đã ngồi vào bàn ăn.

- Mới sáng sớm anh hai đã ra ngoài nói là có chuyện gì đó, chắc phải mai hay mốt gì mới về – Ray trả lời Nó.

- Ohm – Nó gật đầu rồi ngồi đó đá đểu Hắn thêm 1 lúc nữa thì mấy đứa kia cũng lục đục kéo xuống. Bọn nó cùng nhau ăn uống 1 cách vui vẻ rồi rủ nhau đi chơi, xem như chuyện lúc tối là chưa hề xảy ra.

- Ok, thôi giờ đi ra ngoại ô nghỉ mát chờ anh Minh đi – Joe đột nhiên lên tiếng sau khi đã no nê.

- Ế, lâu lâu mới thấy tên nhóc này nói một câu chí lí á nha – Rika vừa nghe Joe phát biểu thì liền kiếm trò đá đểu rồi.

- Ơ cái con nhỏ này, cô lớn hơn ai mà nói chứ hả – vừa nghe Rika nói một câu là đã làm Joe phát nộ xung thiên rồi. (ối đừng có hỏi tg nhá, k nhớ cái câu này nói sao nữa, ai biết nói ta c.ơn ng đó nhìu)

- Hehehehe ta nói đúng quá chứ còn gì, mọi người nói có đúng không hè?? – không thèm để ý đến cái tên đang đầu bốc khói kia Rika quay sang hỏi mấy đứa kia mà pha trò.

- Hahahaha nói đúng nói đúng – tụi kia cũng góp vui mà chọc Joe.

- Thôi lên đường đi cho sớm – Nó cuối cùng cũng lên tiếng.

- Ok lên đường – Jes với Rika cùng hào hứng đi nhanh ra xe.

- Ế mà khoan, có biết đi đâu chưa mà nhanh thế – Liz phải phì cười mà gọi với theo.

- Ớ ta quên mất nhệ, đi đâu nàng??? – Rika kéo phanh ga….ý nhầm, kéo phanh chân kéo theo Jes đứng lại.

- Biệt thự KQ thẳng tiến!!!!! – Jes hào hứng nói.

- Okieeee, dẫn đường đi – Rika nhe răng cười nham nhở nhìn Jes.

- Herher…. Hai nhỏ này có phải là học sinh đại học không vậy???? – Jay với Joe cùng đồng thanh.

- Haizzz, thích người ta không chịu nói thì thôi thắc mắc làm cái dzề?????? – Nó kéo dài giọng nói rồi quay đi kéo theo Liz đi ra chỗ 2 nàng kia đang đứng chờ.

- Ớ nhỏ này nói gì ế??? – 2 chàng hết nhìn nhau rồi nhìn theo nó mà không khỏi thắc mắc.

- Haha, thế là rõ rồi nhá, nhóc này không mù tịt trong tình yêu như mấy đứa nghĩ đâu, không qua mặt được con nhóc đâu – Phong bước lên vỗ vai 2 cái tên đang đứng hình kia rồi quay sang phía tụi Nó mà đi thẳng.

- Tự hiểu đi – Tim với Hắn cũng vỗ vai 2 thằng bạn rồi bỏ đi trước, hai anh chàng không còn cách nào đành chạy theo, và đương nhiên không thể nào thiếu phần của năm cậu nhóc rồi.