Sự Trả Thù

Chương 62: Drama trường học




_ “Vậy cậu sẽ làm gì tôi?” – Ngọc hất mặt lên hỏi tôi.

_ “Cậu muốn biết sao?” – Tôi lạnh giọng đứng dậy hờ hửng nhìn Ngọc.

Đứng dậy nói đồng thời cầm khay cơm của Ngọc lên đưa lên cao qua đầu của Ngọc, khiến Ngọc và bạn của Ngọc hơi sợ và lùi lại, khuôn mặt hiện nét sợ nhưng mặt vẫn vẻ bướng bỉnh cộng kiêu căng.

_ “Cậu...cậu dám...” – Ngọc nói giọng nói thì sợ nhưng khuôn mặt thì vẫn ngước lên trời.

_ “Sao không? Nếu không muốn bị đổ khay này lên đầu thì an phận câm miệng và cầm cái khay này đi đi.” – Tôi.

Vừa nói tôi vừa dúi cái khay cơm vào người Ngọc bắt Ngọc cầm và nếu Ngọc không cầm lấy thì nguyên cái khay cơm này sẽ yên vị trên cái áo trắng tinh tươm này của Ngọc.

Ngay khi tôi đưa Ngọc khay cơm đó thì Ngọc cầm liền chắc là cũng tự hiểu được nếu không cầm thì sẽ có kết quả như thế nào. Sau khi nhận lấy khay cơm thì Ngọc trừng mắt nhìn tôi rồi mới bỏ đi.

_ “Người gì đâu lì còn hơn bò...” – Tôi nói với tụi nhỏ.

_ “Đúng vậy, đại ca đã không thèm ngó tới mà vẫn lì lợm bám theo.” – Hồng lên tiếng đồng tình.

_ “Đại tỷ nhà mình có đối thủ rồi.” – Nhỏ nói đồng thời chạm lên vai tôi rồi nhìn tôi cười ẩn ý.

_ “...” – Tôi không nói gì cả chỉ nhướng một bên chân mài và cười khinh một cái.

_ “Tỷ! Em ủng hộ tỷ. Tỷ nhớ xử đẹp Ngọc nha, lúc trước còn làm bạn gái của đại ca lúc nào cũng giả vờ hiền, ngây thơ. Mà khi không có Phong hay con trai thì liền trở mặt. Người gì đâu còn ranh hơn cả cáo.” – Hồng nói.

_ “Cáo sao? Vậy cô ta thua rồi vì chị là SÓI mà.” – Tôi trả lời Hồng và nhếch môi cười thích thú.

_ “Để đó đi, chị sẽ cắt hết đuôi của cô ta. Để coi có thể trở mặt được nữa không?” – Tôi nói vẫn nụ cười thích thú đó trên môi.

_ “Dạ.” – Cả bọn đồng thanh trả lời tôi và nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

_ “Thôi chị về lớp trước đây, sắp tới giờ học rồi.” – Tôi nói rồi đi trước.

Vừa vào lớp tôi chẳng màng nhìn xung quanh lớp mà đi thẳng vô chỗ của mình vừa ngồi xuống là tôi ngủ liền. Tôi ngủ say đến mức cô giáo vô lớp mà chẳng biết. Rồi đến lúc cô giáo giới thiệu học sinh mới tôi cũng chả biết, nhưng vì những tiếng vỗ tay ồn quá nên tôi không thể ngủ tiếp. Nhưng tôi vẫn không ngước đầu dậy vẫn tiếp tục úp mặt xuống gối đợi hết tiếng ồn thì ngủ tiếp. Trong lúc tôi đang đợi thì có ai đó gõ gõ lên mặt bàn, làm tôi phải ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, thì ra đó là Ngọc. Ngọc đang để cặp của mình lên bàn tôi và nhìn tôi. Tôi nhìn Ngọc không hiểu Ngọc muốn gì?

‘Mình cứ tưởng là cô ta phải nhận lớp từ hồi sáng rồi chứ?’, mãi suy nghĩ quên hỏi Ngọc muốn gì thì Ngọc đã lên tiếng nói trước.

_ “Chào cậu. Tớ là học sinh mới, tên là Trịnh Nhã Mỹ Ngọc.” – Ngọc nhìn tôi cười tươi.

_ “...” – Tôi không nói gì và vẫn tiếp tục nhìn Ngọc.

_ “Cô giáo nói mình có thể tự tìm chỗ ngồi...” – Nói đến đó Ngọc dừng lại nhìn cô giáo rồi nhìn tôi với con mắt sáng long lanh.

_ “Tớ muốn ngồi ở đây cậu có thể nhường tớ chỗ này được không?” – Ngọc nói và nhìn tôi với con mắt ngây thơ.

Đến lúc này thì tôi đã hiểu tại sao đến bây giờ Ngọc mới nhận lớp rồi. Là vì muốn cho mọi người trong lớp đường đường chính chính thấy là tôi ‘tự nguyện’ nhường chỗ mình cho Ngọc.

_ “Hì!” –Tôi tức cười với câu nói của Ngọc.

_ “Àh! Vậy là cậu muốn ngồi ở đây hả?” – Tôi bắt chước Ngọc cười tươi hỏi Ngọc.

_ “Ừm...đúng vậy.” – Ngọc đỏ mặt giả vờ e thẹn trả lời tôi.

_ “Được thôi.” – Tôi nói vẫn cười tươi.

_ “Vậy cảm ơn cậu, cậu thật tốt bụng.” – Ngọc cười tươi nói với tôi nhưng khi nói dứt câu nói ấy môi Ngọc cong lên nụ cười đắc thắng. Và tất nhiên chẳng ai có thể thấy được nụ cười ngoại trừ tôi.

Ngọc cầm lấy cái cặp tính bước lại chỗ tôi thì tôi đã nhanh tay lấy cầm lấy cái cặp đó của Ngọc và hướng ra ngoài phía bàn thả nó rơi tự do xuống. Vì bị rơi tự do xuống, nên khi rơi xuống thì cái cặp đó phát một tiếng ‘bịch’ rõ to.

_ “Muốn ngồi ở đây sao? Vậy thì ngồi ở dưới đất đi.” – Tôi nhếch một bên môi nhìn Ngọc nói.

Ngọc nhìn tôi với vẻ mặt tức giận, nhưng vì ở đây còn có nhiều bạn nam nên chưa thể lật mặt được, chỉ tỏ vẻ uất ức nhìn tôi.

_ “Cậu làm gì vậy?” – Ngọc mắt ngấn lệ hỏi tôi.

Tôi không vội trả lời chỉ lặng lẽ cầm bình nước lên uống một ngụm. Nhưng tôi không nuốt nó mà hướng thẳng tới mặt Ngọc mà phun thẳng vào khuôn mặt đó sau đó tôi mới từ tốn hỏi Ngọc.

_ “Giờ thì đã thấy rõ chưa?” – Tôi lạnh giọng hỏi Ngọc.

_ “Cậu...cậu...” – Lần này Ngọc thật sự khóc rồi.

_ “Cậu quá đáng rồi đó, không cho ngồi thì thôi. Hà cớ gì phải làm vậy?” – Ý Phương đến bên cạnh lấy khăn giấy ra đưa cho Ngọc lao và nói với tôi.

_ “Đúng vậy, quá đáng thật.” – Sau câu nói của Ý Phương thì một loạt ‘ba phải’ lên tiếng.

_ “Ừ. Không nhường thì thôi, đâu cần phải như vậy.” – Người thứ 2.

_ “Chắc thấy Phong nhường mình quá nên mới như vậy.” – Người thứ 3.

_ “Cậu ấy không biết Ngọc trước đây từng là người yêu cũ của Phong sao mà dám làm vậy. Không sợ Phong giận sao?” – Người thứ 4.

Và nhiều câu khác nữa, nhưng tôi không để tâm và hỏi ngược lại Ngọc và Phương.

_ “Không thấy chỗ này có người ngồi rồi sao. Hà cớ gì phải đến xin.” – Tôi hỏi lại.

_ “Tại...cô giáo nói...tớ...tớ có thể lựa chỗ ngồi...nên tớ...mới...mới...” – Ngọc giả vờ sợ hại nói.

_ “Ý cô giáo là lựa những chỗ còn trống mà ngồi.” – Tôi thông não giúp Ngọc.

_ “Tớ xin lỗi, tại tớ không hiểu, xin lỗi cậu. Tớ đi kiếm chỗ khác ngồi ngay đây không làm phiền cậu nữa.” – Ngọc riếu rít xin lỗi tôi.

Sau khi xin lỗi tôi xong thì Ngọc chọn ngồi kế bên cô bạn thận của Ngọc – Ý Phương.

_ “Lao cái đóng nước ở dưới đất trước đi rồi muốn đi đâu thì đi.” – Tôi nhắc nhở Ngọc.

_ “Tại sao cậu ấy phải lao chứ? Cậu là người làm ra.” – Ý Phương nổi nóng hỏi tôi.

_ “Tôi làm vì cậu ấy mà. Còn nếu thấy sót thì cậu lao đi, chứ lát Phong quay lại mà thấy chỗ mình bị dơ thì sẽ...chậc chậc...” – Tôi lắc đầu nói và bỏ luôn cả vế sau.

Và người lao đống nước đó là Ý Phương, tất nhiên rồi làm gì Ngọc mà chịu lao nó chứ. Ngọc chỉ cần hất mặt một cái thì Ý Phương đã đứng dậy và lao đống nước đó. Nói là đống nước cho to vậy thôi chứ có vài giọt chứ nhiêu vì đa phần nước đều nằm trên mặt của Ngọc mà.