Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 1: Vinh quang trở về




Thành phố Hải Châu, Tỉnh Hà Nam.

Sân bay.

Lâm Bình đi đôi ủng quân nhân màu đen được làm từ chất liệu đặc biệt, bước từ trên máy bay xuống, dáng người cao thẳng, ánh mắt sáng như sao trời, chỉ là gương mặt anh hơi tái nhợt.

Đón tiếp Lâm Bình là một cô gái trẻ tuổi mặc đồ lính thời hiện đại, tư thế hiên ngang oai hùng.

Cho dù mặc quân phục, cũng khó che giấu được dáng người nóng bỏng của cô ấy, trái lại càng thêm hấp dẫn hơn.

Chẳng qua, Lâm Bình giống như không để ý tới cảnh đẹp trước mắt, mà rơi vào trầm tư: “Chu Thanh, chuyện tôi bảo cô điều tra đã có kết quả chưa?”

Năm năm trước, anh tuổi trẻ tài cao, khi mới hai mươi tuổi, anh đã sáng lập ra tập đoàn Bắc Thanh, trở thành con ngựa đen trong giới kinh doanh ở thành phố Hải Châu, giá trị không ngừng tăng lên gấp bội, nhưng mà ngay lúc anh đang tràn ngập khí thế, chuẩn bị đưa ra thị trường, lại bị bên phía đối tác hãm hại.

Anh bị Đường Thanh Tâm – Phó tổng giám đốc của công ty bỏ thuốc, vu oan anh cưỡng hiếp, còn để rất nhiều phóng viên chụp được hình ảnh.

Nhưng mà lúc ấy dược tính phát tác, thần chí của anh không rõ. Sau khi chật vật chạy trốn, mơ hồ được một người phụ nữ cứu giúp.

Anh mất đi lý trí, đã xảy ra quan hệ đó với cô, lúc này mới cứu được một mạng.

Nhưng khi anh tỉnh lại, bản thân đã bị nhốt vào trong nhà tù, ngay cả đối phương là ai cũng không biết.

Sau khi vào tù một tháng, anh đã được lựa chọn tiến vào bộ đội thần bí, bắt đầu năm năm cuộc sống chỉnh chiến.

Năm năm này, không ngừng chinh chiến, luôn không có thời gian rảnh rỗi.

Cho đến ngày hôm nay!

Chuyện này là khúc mắc ở trong lòng anh.

Nghe thấy vậy, lúc này Chu Thanh chào theo nghỉ thức quân đội đúng tiêu chuẩn, giọng nói vang dội: “Báo cáo huấn luyện viên, đã có manh mối chính xác, chậm nhất là tối nay, nhất định sẽ có kết quả.”

“Ùm”

Nghe thấy vậy, cả người Lâm Bình chấn động, cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng của anh cũng có một chút dao động.

Nhưng sau đó, anh lập tức ho khan dữ dội.

Chu Thanh vội vàng lấy một chiếc khăn trắng ra, đưa cho Lâm Bình: “Huấn luyện viên, anh không sao chứ?”

Trên gương mặt cô ấy tràn ngập lo lắng!

Nếu không phải một tháng trước trấn áp cuộc bạo loạn kia, sao người đàn ông giống như thần đang ở trước mặt cô ấy lại có thể bị thương nặng tới như vậy?

Nhưng cũng chính vì trận chiến ấy, khiến người đàn ông này hoàn toàn thành thần, địa vị được củng cố không thể lay chuyển được, là vũ khí chủ lực của đất nước.

Ở trong lòng của bọn họ, anh còn là thần thoại, là tín ngưỡng!

Cũng chính vì như vậy, kết thúc cuộc bạo loạn, lúc này Lâm Bình mới có thời gian rảnh trở về thành phố Hải Châu!

“Tôi không sao Lâm Bình lại ho khan hai tiếng, lấy khăn †ay ra, trên khăn tay đều là một vùng đỏ tươi, nhưng anh giống như không nhìn thấy.

“Ở bên ngoài, sau này không cần gọi tôi là huấn luyện viên hay xưng hô khác, gọi tôi là Thanh Sơn!”

Nghe thấy vậy, Chu Thanh lập tức chào theo nghỉ thức quân đội đúng tiêu chuẩn: “Rõ, Thanh Sơn!”

Trong giọng nói thanh thúy tràn ngập ngưỡng mộ, kính trọng cùng với sợ hãi!

Hai chữ Thanh Sơn, không chỉ là một cái tên, lại càng như vinh quang vô thượng, một loại tín ngưỡng!

Lâm Thanh Sơn là một truyền kỳ còn sống!

“Trong trăm việc thiện hiếu là quan trọng nhất!” Trong đầu Lâm Bình xuất hiện bóng dáng người nhà: “Đợi tôi thay quần áo, đưa tôi về nhà họ Lâm trước!”

Sau đó anh dẫn đầu rời khỏi sân bay, Chu Thanh cung kính theo sát phía sau.

Thành phố Hải Châu, tôi đã trở về rồi!

Toàn bộ ân oán lúc trước, đều phải có điểm kết thú!

c Bên ngoài một tòa nhà cũ kỹ!

Lâm Bình dừng bướ!

c Ân tình của nhà họ Lâm đối với anh giống như biển rộng.

Nhất là cha nuôi của anh, Lâm An Quốc, sau khi nhận nuôi anh từ cô nhi viện, đã coi anh như con ruột của mình.

Cho dù sau đó có con gái ruột là Lâm Nhã, tình yêu đối với anh vẫn chưa bao giờ giảm bớt!

Cha nuôi Lâm An Quốc không chỉ từng nói một lần, đợi anh và Lâm Nhã trưởng thành, hai người sẽ kết hôn.

Nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, thân càng thêm thân!

Mà Lâm Nhã, từ nhỏ đã rất thân thiết với Lâm Bình, theo sau giống như cái đuôi.

Trên người Lâm Nhã có mấy nốt ruồi, Lâm Bình đều biết rõ!

Nếu lúc trước không bị hãm hại vào tù, có lẽ anh với Lâm Nhã đã kết hôn rồi.

Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm Bình xuất hiện nụ cười khổ.

Hiện giờ vật đổi sao dời, anh đã không còn là người thanh niên tuổi trẻ tài cao mở xí nghiệp nữa, trong mắt người ngoài, anh chỉ là một tên tội phạm cưỡng hiếp từng vào tù.

Chỉ sợ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đều đã là cảnh còn người mất rồi!

Rất nhanh, Lâm Bình đã ném những ý nghĩ này ra sau đầu.

Sải bước đi vào trong khu nhà!

Cho dù năm năm không trở lại nơi này, Lâm Bình vần quen thuộc tìm được nhà họ Lâm như cũ.

Năm năm sống cuộc sống tràn ngập ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, khiến Lâm Bình sớm đã dưỡng thành thói quen nói năng thận trọng, không giận tự uy!

Đến trước cửa, Lâm Bình nghĩ một lát, bỗng nhiên trên mặt anh xuất hiện nụ cười mang theo chút ấm áp, khí thế oai phong một cõi trên người cũng chậm rãi biến mất, giống như một tên nhóc nhà bên bình thường không thể bình thường hơn.

Nhưng mà trên gương mặt có chút trắng xanh, nhìn có vẻ ốm yếu.

Lúc này mới gõ cửa phòng!

Không lâu sau, cửa phòng được mở ra.

“Ai thế?”

Một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt Lâm Bình, trên gương mặt là nụ cười rực rỡ.

Nhưng rất nhanh, tươi cười trên mặt bà ta dần cứng lại.

“Cậu… Cậu là… Lâm Bình sao?”

Trên gương mặt người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ khó có thể tin được.

“Mẹt”

Lâm Bình mở miệng gọi.

“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có con trai giống như cậu!”

Vẻ mặt người phụ nữ trung niên lập tức lạnh xuống.

Trong nhà có một tên tội phạm cưỡng hiếp, mấy năm nay, bọn họ bị người ta chỉ trỏ không ít lần.

“Thanh Hà, ai tới thế? Người tới là khách, nhanh bảo người ta vào đi, ăn bữa cơm rau dưal”

Lúc này, một người đàn ông cầm điếu thuốc, mái tóc hoa râm cũng xuất hiện trước mặt Lâm Bình.

Sau khi nhìn thấy ông ấy, cả người Lâm Bình hơi run lên.

“Cha, cha hút thuốc ít thôi, đừng không coi trọng sức khỏe của mình như vậy!”

Lâm Bình mở miệng nói.

Trong giọng nói, có chút run rẩy không dễ nhận raI “Lâm Bình?”

Lâm An Quốc đang hút thuốc, đột nhiên dừng động tác lại, giống như có chút không dám tin, véo mạnh lên cánh tay mình một cái, hẳn là cảm nhận được đau đớn, nhưng đôi mắt đánh giá Lâm Bình từ trên xuống dưới, sau đó mới vô cùng kích động nói: “Lâm Bình, cuối cùng con cũng trở lại, mấy năm nay con đã đi đâu thế?”

Năm đó, những người khác đều nói Lâm Bình cưỡng hiếp không thành bị phạt, chỉ riêng Lâm An Quốc, đánh chết cũng không chịu tin.

Nhưng từ khi Lâm Bình vào tù, từ đó về sau liền bặt vô âm tín!

Ông ấy muốn vào tù thăm anh, nhưng không tìm được nhà tù, cũng không tìm thấy người!

“Cha, việc này một lời khó nói hết!”

Vẻ mặt Lâm Bình phức tạp.

“Không sao không sao, trở về là tốt rồi, trở về là tốt quá rồi, sau này hai cha con chúng ta chậm rãi nói chuyện, có nhiều thời gian mài”

Đôi mắt Lâm An Quốc ửng đỏ, vẻ mặt kích động.

“Bà chặn trước cửa làm gì? Nhanh, nhanh nhường đường cho Lâm Bình vào nhà Sau đó, lúc này Lâm An Quốc mới phản ứng kịp, Lâm Bình còn đang đứng bên ngoài cửa.

“Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, ông để một tên cưỡng…” Trần Thanh Hà nhỏ giọng nói, sau đó bà ta nhìn về phía Lâm Bình, nói: “Lâm Bình, cậu đã trở về, thì ngày khác tới đây cũng được, hay là ngày mai cậu trở lại đi!”

Lâm Bình không nói gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, đi cũng không được, mà không đi cũng không đượ!

c“Bà nói cái gì thế?”

Vẻ mặt Lâm An Quốc lập tức lạnh xuống.

“Lâm Bình, con đừng đứng ở ngoài cửa nữa, mau vào trong đi!”

Nói xong, Lâm An Quốc muốn kéo Lâm Bình tiến vào trong nhà.

Tuy sắc mặt của Trần Thanh Hà không được tốt lắm, nhưng vẫn nhường đường, để Lâm Bình tiến vào trong nhà!

Sau khi vào cửa, lúc này Lâm Bình mới chú ý tới, trong nhà còn có rất nhiều người.

Phần lớn là gương mặt quen thuộc, là một số thân thích của nhà họ Lâm!

Trừ chuyện đó ra, còn có một người thanh niên vẻ mặt tuấn tú, khí độ bất phàm, vừa nhìn là biết con nhà giàu, đang bị một đám thân thích bao vây ở giữa như ngôi sao thần tượng.

“Nguyên Tùng à, sau này, Lâm Nhã nhà các cô phải dựa vào cháu chăm sóc rồi!”

“Đứa bé Lâm Nhã này ấy à, từ nhỏ đã bị cha mẹ con bé chiều hư, nếu có điểm nào quá bốc đồng, mong cháu tha thứ cho con bé nhiều một chút “Đương nhiên, nếu là con bé cố tình gây sự, cháu cứ nói với các cô, các cô sẽ dạy dỗ con bé giúp cháu!”

Mấy cô thì đang mồm năm miệng mười nói chuyện.

“Cô út, cô nói cái gì thế? Cháu đâu có tùy hứng, đâu có cố tình gây sự chứ…”

Bên cạnh người thanh niên, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, dáng người nóng bỏng, ăn mặc chỉnh chu chớp mắt, khẽ cười.

“Đúng vậy, cô út, Lâm Nhã rất hiểu biết, cháu đảm bảo, sau này Lâm Nhã gả cho cháu, cháu sẽ cưng chiều cô ấy như công chúa nhỏ.

Chuyện trong nhà đều có giúp việc làm rồi, cô ấy chỉ cần quan tâm đến việc mua sắm và đi dạo phố, để cháu cưng chiều là được, những chuyện khác không cần phải bận tâm.”

Người thanh niên nói, nhìn về phía đám thân thích, nở nụ cười rất thân sĩ, nhưng sâu trong đôi mắt là một chút không kiên nhãn đối với đám cô dì “thô bỉ” này.

“Cũng phải, là các cô lo lắng nhiều rồi, Lâm Nhã gả cho Nguyên Tùng cháu, nghĩa là gả vào nhà giàu, sắp được hưởng phước rồi.”

Cô út vội vàng nói, trong mắt khó nén nổi hâm mộ.

Đúng lúc này, Lâm An Quốc cũng kéo Lâm Bình đi vào.

Thấy phía sau Lâm An Quốc còn có một người.

Lâm Nhã hơi tò mò.

“Cha, bạn của cha tới chơi à?”

Lâm Nhã hỏi.

Nhưng mà ngay sau đó, nhìn thấy người phía sau, tươi cười trên mặt Lâm Nhã biến mất rồi.

Trong lòng lập tức bối rối, dán sát vào người Lý Nguyên Tùng, muốn di chuyển sang bên cạnh theo bản năng.

“Lâm Nhã, đã lâu không gặp!”

Lâm Bình cười nói.

Trong lòng bối rối một lát rồi bình tĩnh lại, vẻ mặt Lâm Nhã đột nhiên lạnh xuống nói: “Anh ra tù từ khi nào?”