Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 3: Giới thiệu công việc




Thấy thế, lúc này vẻ mặt Lâm An Quốc âm trầm.

“Cả đám đều không có mắt nhìn rồi à?”

“Lâm Bình khỏe mạnh cường tráng trở về, đó là món quà tốt nhất rồi!”

Lâm An Quốc có chút không vui nói.

Những người khác thấy Lâm An Quốc tức giận, thì không nhiều lời nữa.

Nhất là cô út, biết rõ những lời này của Lâm An Quốc là nói với bà ta, cho nên sắc mặt bà ta lập tức khó coi.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình, càng thêm không thân thiện rồi.

Tai họa!

Người như vậy, sao không chết trong tù luôn đi!

Còn trở về làm gì? Khiến mọi người đều không vuil Lâm Bình làm như không thấy ánh mắt của cô út.

Bàn tay cho vào trong túi áo gió.

“Cha, con biết mỗi ngày cha đều thích hút thuốc, lần này trở về, con cũng không chuẩn bị lễ vật gì khác, giống như em rể, mang tới cho cha một cái tẩu và một ít thuốc lái!”

“Vốn định đợi ăn xong mới tặng cho chat”

Nói xong, trong tay Lâm Bình xuất hiện một cái tẩu, cùng với một cái túi nhựa bình thường chứa thuốc lá, là lá cây thuốc lá phơi khô, còn chưa cắt ral Lý Nguyên Tùng vốn nhìn chằm chằm Lâm Bình lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng Lâm Bình có thể lấy ra được quà gặp mặt có giá trị cao hơn anh ta, để vả mặt anh †a cơ.

Không ngờ tới, là loại hàng rẻ tiền ở nông thôn tự mình tạo ra!

Đúng là tự rước lấy nhụ!

c Cô út và đám thân thích thấy thế, trên mặt cũng xuất hiện khinh thường.

Cậu ta tặng cái gì không tặng, lại cứ thích tặng cái tẩu và ít thuốc lá.

Cho dù là loại hàng rẻ tiền, cũng không Sao.

Nhưng cậu ta lại đợi Lý Nguyên Tùng tặng cái tẩu bản số lượng có hạn trên thế giới và ít thuốc lá xong, cậu ta mới tặng cái tẩu và thuốc lá bản cấp thấp, cái tẩu thì được làm từ ống tre bình thường ở vùng nông thôn, lá cây thuốc lá cũng thuộc loại chưa cắt, so sánh rõ ràng như vậy, hoàn toàn là đang tự rước lấy nhụ!

c “Nếu là tôi, tôi tình nguyện nói không mang quà tới, tôi cũng không có mặt mũi lấy ra Cô út thật sự không nhịn được, mở miệng châm chọc.

Những thân thích khác cùng với Lý Nguyên Tùng, đều có bộ dạng đợi xem kịch Vui.

Chỉ có… Trần Thanh Hà, Lâm Nhã là thay đổi sắc mặt, vẻ mặt hơi phức tạp.

Quả nhiên, Lâm An Quốc nhìn thấy cái tẩu và lá cây thuốc lá kia xong, lập tức vui vẻ ra mặt, giống như thấy được báu vật vô giá, ông ấy cầm trong tay, vui vẻ nói: “Thứ này là ở quê nhà của cha, do ông Trương làm ra à?”

“Đúng vậy, cái tẩu này là do chú Trương tự mình làm ra, lá cây thuốc lá cũng là chú ấy tự tay phơi nắng, con cố ý bảo chú ấy để lại một ít lá cây thuốc lá!”

Lâm Bình cười nói.

Thấy Lâm An Quốc cao hứng như vậy, anh cũng rất vui vẻ.

“Đứa bé ngoan, thật đúng là con cha, biết cha chỉ quen dùng tẩu của ông Trương làm, cũng chỉ thích lá cây thuốc lá, tự cắt ra làm thuốc lái”

“Vẫn là hàng trong nước ta tốt hơn, đồ ở nước ngoài chỉ chơi thôi, dùng không thích lắm!”

Lâm An Quốc cười ha ha nói, không kìm lòng nổi, vỗ bả vai của Lâm Bình.

Lúc tay Lâm An Quốc sắp chạm lên bả vai của mình, suýt chút nữa là Lâm Bình làm ra động tác đánh ngược lại theo bản năng, nhưng lập tức ý thức được, lúc này anh không ở trên chiến trường, cho nên để mặc Lâm An Quốc võ lên bả vai của mình.

Sắc mặt Lý Nguyên Tùng lúc này, thật sự hơi khó coi rồi.

Theo ý anh ta, Lâm An Quốc không thật sự thích những loại hàng hóa rẻ tiền này, càng giống như là đang cố ý bảo vệ mặt mũi của Lâm Bình.

Ông già kia, vậy mà không nể mặt mình chút nào.

Vậy thì đừng trách sau này, đợi anh ta cưới được Lâm Nhã, sẽ một cước đá văng ông già này đi luôn.

Ông đi theo đứa con nuôi phế vật này luôn đi!

Nhưng trên mặt Lý Nguyên Tùng không biểu lộ ra cảm xúc gì, ít nhất là trước khi kết hôn, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt với ông già này.

Nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc thật tốt, anh ta cười nói: “Nếu chú thích đồ ở nông thôn, sau này cháu nhất định sẽ chú ý nhiều hơn, cháu cũng nhất định hỏi sở thích của chú trước, không mù quáng cố gắng có hiếu nữa!”

Biểu hiện mình rất hào phóng, khéo léo!

Khiến đám thân thích cảm thán, đây mới là thanh niên tuấn kiệt chứ.

Dáng vẻ không giống như Lâm Bình, đúng là sỉ nhụ!

c Biểu hiện của Lý Nguyên Tùng, lập tức khiến bầu không khí xấu hổ vừa rồi biến mất không còn tăm hơi.

Trần Thanh Hà vội vàng cười nói: “Nguyên Tùng có hiếu rồi, các dì đều nhìn thấy rõ trong mắt!”

“Nào, ăn đồ ăn trước đi!”

Lâm Nhã thì nhìn chằm chằm Lâm Bình một lúc lâu.

Là do anh biết sở thích của cha, cho nên chui vào chỗ trống mà thôi.

Rất nhanh, mọi người đều bắt đầu động đũa.

Nâng ly cạn chén!

“Cha, con mời cha một chén!”

Lâm Bình rót rượu cho Lâm An Quốc, lại rót đầy chén cho mình, sau khi chạm chén với nhau, anh uống một hơi cạn sạch, lộ ra hết khí khái hào sảng trong quân đội!

“Thô lỗi”

Cô út và đám thân thích bị Lý Nguyên Tùng cho rằng là đám người quê mùa, thấy Lâm Bình hoàn toàn không có bộ dạng như Lý Nguyên Tùng, cho dù là dùng bữa hay uống rượu, đều có động tác ung dung, tư thái tao nhã, giống như thân sĩ quý tộc, lập tức càng ghét bỏ Lâm Bình hơn.

Rượu quá ba vòng, nhấm nháp năm món Bỗng nhiên Lý Nguyên Tùng nhìn về phía Lâm Bình, hỏi: “Anh mới trở về, đã tìm được công việc chưa?”

Nghe thấy thế, Lâm Bình còn chưa tỏ thái độ gì, cô út đã mở miệng châm chọc: “Cậu ta từng ngồi… Vừa mới trở về, lấy đâu ra công việc, cô thấy lần này cậu ta trở về, nói không chừng là ở ngoài không ai cần, không tìm được công việc, cho nên trở về nhà ăn bám mấy người già…”

Người từng có tiền án, có thể tìm được công việc mới là lạ!

“Em bảo này anh trai, chị dâu, người này ấy à, không thể nuông chiều được, nếu không phải hai người nuông chiều từ khi còn nhỏ, dạy hư mất, đã không tới mức làm ra loại chuyện như thế rồi.”

Bây giờ, sắc mặt Lâm An Quốc hoàn toàn âm trầm: “Ăn cơm cũng không chặn được cái miệng của em sao?”

“Được rồi, không nói thì không nói nữa!”

Cô út mím môi, bây giờ Lâm An Quốc có con rể rùa vàng rồi, sau này còn có nhiều việc cần nhờ vả bọn họ, cho nên bà ta thật sự không dám đắc tội Lâm An Quốc nữa.

“Tôi nghĩ như thế này, công ty nhà tôi, bây giờ cũng đang chuẩn bị đưa ra thị trường, đúng là thời điểm cần nhân tài, nếu trước mắt Lâm Bình không có công việc, có thể suy xét đến công ty của nhà chúng tôi thử xem, dù sao đều là người một nhà, tôi cũng có thể quan tâm hơn một chút.”

Lúc này Lý Nguyên Tùng vội vàng nói.

Những lời hay như vậy, mọi người nghe đều cảm thấy vô cùng hài lòng.

Nhất là mấy thân thích có con sắp ra ngoài xã hội làm việc, đôi mắt đều tỏa sáng, nếu Lý Nguyên Tùng đã nguyện ý nói tới đề tài này, vậy con của bọn họ có thể tiến thẳng vào công ty của nhà Lý Nguyên Tùng, sau này còn là một công ty được đưa ra thị trường rồi.

Nhất thời, ánh mắt đám thân thích nhìn Lý Nguyên Tùng càng thêm nóng bỏng hơn, cũng hài lòng hơn.

Cho dù là Lâm An Quốc, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu với Lý Nguyên Tùng.

Sau đó nhìn về phía Lâm Bình: “Lâm Bình, bây giờ con có công việc gì chưa?”

Cha nuôi hỏi như vậy, tất nhiên là Lâm Bình không dám giấu diếm rồi: “Trước mắt còn chưa có.”

“Nếu là như vậy, hay là con suy nghĩ tới việc tới công ty của nhà Nguyên Tùng đi?”

Lâm An Quốc cũng biết, ngồi tù năm năm, Lâm Bình muốn tìm một công việc tốt e rằng rất khó, đến công ty của nhà Lý Nguyên Tùng, đúng lúc là một cơ hội tốt, với năng lực của Lâm Bình, tất nhiên là có thể làm ra thành tích, có thể cho Lâm Bình một lý lịch tốt hơn một chút, cho dù sau này không làm việc ở bên đó, cũng không đến mức làm việc nặng nhọc kiếm sống.

Lâm Bình hiểu rõ dụng tâm lương khổ của Lâm An Quốc, nhưng sao anh có thể không biết Lý Nguyên Tùng không có ý tốt.

Quả nhiên, ngay lúc Lâm Bình còn chưa đáp lại.

Lý Nguyên Tùng đã mở miệng lần nữa, nhìn về phía anh hỏi: “Lâm Bình, bằng cấp của anh là nghiên cứu sinh, hay là khoa chính quy?”

“Đừng hiểu lầm, các chức vụ khác nhau sẽ có yêu cầu về bằng cấp khác nhau, tôi muốn hiểu rõ tình hình, để xem có thể sắp xếp cho anh công việc gì?”

Anh ta vừa mới nói xong, sắc mặt đám thân thích lập tức đặc sắc hơn.

Bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa.

“Anh ta học trường đại học trọng điểm, nhưng sau đó chủ động bỏ học rồi!”

Lâm Nhã thấy Lâm Bình sĩ diện, không để ý tới Lý Nguyên Tùng, còn tưởng rằng Lâm Bình không bỏ xuống được mặt mũi, cho nên mở miệng thay anh.

Cho dù bây giờ cô ta rất ghét Lâm Bình, nhưng vần hi vọng Lâm Bình có một công việc, làm việc cho giỏi, thích ứng xã hội sau năm năm, đừng khiến cha mẹ lo lắng nữa.

Đương nhiên cô ta cũng không nói thật, không phải là Lâm Bình chủ động bỏ học, sau khi anh vào tù, trường học vì cảm thấy hình tượng quá xấu nên đuổi học anh rồi.

“Vậy à.” Lý Nguyên Tùng suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Nếu là bằng trung học, vậy chỉ có thể làm bảo vệ, hoặc nhân viên quản lý kho, năm triệu một tháng, bao ăn bao ngủ, tuy tiền lương không tính là cao, nhưng công việc nhẹ nhàng, chỉ cần anh làm việc tốt, mấy tháng sau, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho anh, như vậy sẽ không có người nói xấu!”

Thăng chức tăng lương!

Nghe thấy thế, cô út và đám thân thích mở †o mắt nhìn.

Mọi người vốn nghe để Lâm Bình đi làm bảo vệ hoặc quản lý kho, thì có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Nhưng nghe tới thăng chức xong, lập tức lại hâm mộ rồi.

“Cậu còn không mau cảm ơn Nguyên Tùng đi.”

“Đúng vậy, đổi lại là người khác, sẽ không cho cậu công việc này đâu, càng đừng nói tới chuyện còn đảm bảo sẽ thăng chức tăng lương cho cậu nữa Lần này Lâm An Quốc thật sự không nói gì nữa.

Nếu Lý Nguyên Tùng hứa hẹn sẽ thăng chức tăng lương, vậy làm nhân viên quản lý kho thì làm nhân viên quản lý kho đi, chức vụ này càng có tiền đồ hơn làm bảo vệ.

Chỉ là lúc Lý Nguyên Tùng sắp xếp mọi việc rõ ràng.

Lâm Bình lại nâng mí mắt, nhìn Lý Nguyên Tùng và đám thân thích xung quanh nói: “Từ đầu tới cuối, tôi từng nói muốn tới công ty nhà cậu làm việc à?”

Lúc này, vẻ mặt Lâm Bình trở nên lạnh lùng.

Đôi mắt, sắc bén, giống như mũi nhọn!