Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 32




Firo mặc áo choàng tôi đưa cho và chúng tôi hướng tới cửa hàng quần áo.

“Heey nhóc”

Ông chú đứng xa vẫy gọi chúng tôi

“Đợi ta chút” -Ông chú đóng cửa hàng lại rồi dẫn chúng tôi đến quán pháp thuật. Đây chẳng phải là nơi tôi được tặng quyển sách phép sao.

Bà chủ quán: “Ôi chà..”

Bà cô này có vẻ cười rạng rỡ khi nhìn thấy ông chú.

“Mọi người tới đây làm chi vậy?”

“À đúng rồi, Firo, không được biến hình trừ khi ta ra lệnh.”

“Vâng”

Đằng sau cửa hàng pháp thuật này là 1 khuân xưởng, tuy nhiên lại trông rất tự nhiên.

Khuân xưởng này khá rộng và khu nhà này cao khoảng 3 mét.

Ở giữa sàn nhà có 1 viên pha lê, bao xung quanh nó là vòng phép hình vuông.

“Xin lỗi vì sự bất tiện ở đây”

“Không sao đâu, dù sao ở đây có quần áo phù hợp cho cô bé này chứ?”

“Cô chủ ở đây có quen 1 người có thể giúp nhóc đấy”

“Đúng vậy. Mà có thật cô bé này là quái thú?”

“Vâng, Firo bỏ áo ra rồi hiện nguyên hình đi”

Ở đây đủ không gian cho Firo biến hình.

“Vâng”

Firo nhanh chóng tuân lệnh và biến hình.

“Ô-ôi trời ơi” -Bà cô kinh ngạc nhìn về phía Firo biến hình thành Philorial nữ hoàng.

“Thế này được rồi chứ ạ”

Cảnh tượng này thật là lạ khi mà 1 giọng nói trẻ con phát ra từ 1 con quái thú to lớn.

Kể cả đây là thế giới huyền ảo nhưng điều này vẫn quái dị.

Tôi quay sang nhìn Raphtalia

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì”

NHắc lại mới nhớ, Raphtalia cũng là người thú. Nghĩ lại cũng đúng khi vì sao tên Motoyasu muốn làm quen với cô nàng, nhưng thôi không có thời gian cho việc này.

“Vậy thì cô nhóc này cần loại trang phục nào?”

“Có thể có loại quần áo nào không bị hư hỏng trong quá trình biến hình không?”

“Nghiêm túc mà nói, ta không nghĩ là có khả năng làm được”

“Cái gì?”

“Ngài hiệp sĩ, ngài nghĩ đây là gì?”

“Cửa hàng phép thuật và... Phù thủy.”

“Đúng vậy, ở đây có hiểu biết về thuật biến đổi. Mà việc biến đổi tốn rất nhiều nguyên, vật liệu tốn kém để thực hiện mà việc này chỉ thực hiện trên vật sống, không phải đồ vật.”

“Kể ra thì cô bé biến hình trong nhà thì không sao, nhưng ở chốn đông người thì sẽ có vấn đề”

Đúng vậy, xuất hiện giữa chốn đông người thì đúng là thảm họa. Cho nên ưu tiên bây giờ là phải kiếm trang phục phù hợp với Firo

“Ta có ý kiến này, chỉ cần có phép thuật là cô bé sẽ có được 1 bộ quần áo.”

Hả, đây có phải câu truyện ông vua mặc chiếc áo mà chỉ có kẻ thông minh mới thấy?

“Tức là, bộ quần áo sẽ tự động mặc vào khi cô bé ở dạng người và tự động biến mất khi cô bé biến hình. Kỹ thuật này được truyền lại nhằm giải quyết vấn đề của các loài thú biến hình. Đơn cử là ma cà rồng hay người sói.”

Hừm nghe rất khả thi, nếu Firo có bộ trang phục vậy thì cũng không lo về việc có bị mất hay không nữa.

“Vậy rốt cuộc bộ quần áo đó hoạt động ra sao?”

“Trên lý thuyết là thế này: Vật liệu sẽ hoạt động nhờ phép thuật của người mặc sẽ biến thành các sợi chỉ hoặc ngược lại. Nói đơn giản là chỉ cần có phép thuật là có bộ quần áo.”

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao ông chú lại dẫn tôi đến đây.

Cũng khá lạ khi gọi đấy là trang phục. Khi ở dạng con người thì pháp thuật tỏa ra xung quanh cơ thể, nhờ vậy sẽ xuất hiện “áo”.

Lát sau, bà cô mang ra một chiếc máy dệt ra-gần giống như vậy.

“Firo à, nhẹ nhàng đặt tay lên đây nào”

“Ưm”

Firo đưa tay lên cỗ máy, rất nhanh chóng những sợi chỉ xuất hiện và bà cô cũng đã cuộn nó lại.

“Ưm, em cảm thấy sức mạnh đang mất đi.”

“Cỗ máy này chuyển đổi năng lượng thành sợi vải. Nó sẽ hơi mệt chút nên hãy cố chịu đựng chút, chừng này vẫn chưa đủ để may 1 bộ quần áo.”

Firo gật đầu và tiếp tục. Con bé mới chỉ 1 tuần tuổi, giờ đang đứng đấy trông như đang quay sợi, trông thật thú vị.

“Cố gắng đi, ta hứa sẽ thưởng cho em.”

“Thức ăn nha? Thức ăn ngon ấy!”

“Chắc rồi”

Tôi là người biết giữ lời, ta sẽ kiếm thức ăn cho em sau Firo à.

“Em sẽ cố hết sức” -Firo tràn đầy sức lực tiếp tục hướng tới cỗ máy.

“Yay, cố hết sức!”

Bà cô kinh ngạc nhìn công suất làm việc của cỗ máy từ Firo.

“À chú này, cháu nợ chú 1 bữa ăn đấy. Sau chuyện này chú rảnh không?”

“Ta đã để lại thông báo đóng cửa tạm thời ở cửa hàng rồi, vậy định khao ta bữa gì đây, hả nhóc?”

“Vậy thì, chú có thể cho cháu mượn 1 đĩa sắt lớn?”

“Để làm chi vậy?”

“Cháu sẽ nấu.”

“Một thằng nhóc trổ tài nấu ăn ư? Ta mong đợi điều khác hơn cơ.”

“Nghĩa là sao?”

Ông chú có vẻ tỏ ra không hài lòng lắm.

“Thôi nào, ta mong đợi gì hơn chứ.”

“Raphtalia, ra chợ mua cho ta thức ăn, rau quả và than nữa. Nhớ rằng suất ăn của Firo bằng 5 người lớn đấy.”

“Vâng.” -Raphtalia cầm lấy tiền và đi.

“Thức ăn~ thức ăn ngon~”

Tinh thần Firo có vẻ rất phấn khởi, cuộn chỉ vẫn không ngừng quay.

“Đủ rồi. Nhóc có thể ngừng rồi” -Sau 1 lúc, bà cô liền bảo Firo.

“Có nhiều thức ăn ngon hơn không nếu Firo làm ra nhiều hơn?”

“Không, nhóc có thể dừng lại.”

“Okay~”

Firo biến lại nguyên hình.

“Chủ nhân ơi ~ thức ăn ~”

“Đợi chút đi”

“Eh-...” -

Firo có vẻ thất vọng. Dù sao thì Raphtalia vẫn chưa trở về vậy vẫn chưa có thức ăn.

“Sau khi chúng ta rời khỏi đây, phải biến hình người, rõ chưa.”

“Vâng”

Có thật sự là hiểu không vậy?

“Chỗ vải đủ để làm quần áo rồi đó” -Bà cô trao cho tôi.

“Ta sẽ đi kiếm cho nhóc nơi có thể biết cách may được vật liệu này”

“Trông đợi vào ông chú này vậy, Firo này đi thôi.”

“Còn cô bé vừa đi chợ thì sao?”

“Khi nào cô ấy quay lại phiền cô bảo là bọn cháu đợi ở ngoài cổng thành.”

“Được rồi.”

Trước khi theo ông chú tìm cửa hàng may, bà cô bảo tôi.

“Về lệ phí, ta sẽ gửi hóa đơn đến cửa hàng vũ khí ~”

“Nó có giá...” -Tôi hơi lo lắng hỏi.

“Viên tinh thể để cỗ máy dệt ra vải phép này khá đắt, ta sẽ tính hiệp sĩ 50 đồng bạc”

Trời! Sao mọi thứ về Firo lại đắt thế này?

Về sau phải cẩn thận bảo quản bộ quần áo này, có khác gì mặc tiền trên người đâu.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi quán may.

“Đây đúng là vật liệu không tầm thường chút nào, tôi có thể làm được nhiều thứ với nó. Làm ơn hãy vào phòng may mặc đằng kia và lấy số đo.”

Nữ thợ may dẫn đường chúng tôi. Dù chỉ là làm 1 bộ trang phục nhưng khá tốn thời gian.

“Ối cha cha... Đúng là 1 bé gái đáng yêu!”

Nữ thợ may này trông khá giống người viết doujinshi ở thế giới tôi: Cặp kính to, khuôn mặt tròn với khăn quàng cổ.

“Ôi... Thật là giống 1 thiên thần quá đi. Nhóc rất giống người thú đó nha... Được rồi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của quý khách.”

“Vậy ư?”

“Người thú chim thì thường chỉ có tay hay chân của loài chim, hoặc là lông ở 1 số bộ phận. Nhưng cô nhóc này này lại chỉ có đôi cánh chim nên nó thật là tuyệt vời.”

“Hm...” -Firo nghiêng đầu nhìn về phía nữ thợ may.

“À.. Cô nhóc là quái thú có khả năng biến thành người. Vì vậy khi biến hình, quần áo bị rách hết.”

“Ấn tượng đấy... Vậy đó là lý ngài muốn bộ trang phục làm từ sợi phép.”

Nữ thợ may ấn kính lên, ánh kính sáng lóe.

Hử, trông nguy hiểm giống mấy nhân vật trong truyện tranh vậy. Dù ở thế giới nào đi chăng nữa, luôn có những thứ quen thuộc thật. Haizz...

“Vậy bộ đồ này cần công cụ đặc biệt thich ứng với sợi vải này và tôi cần đường dẫn các năng lượng tạo thành sợi vải, rồi từ sợi vải thành trang phục hoàn chỉnh.” (Đoạn này trong TA khá khó hiểu 😀)

Nữ thợ may vừa nói vừa đo các số vòng Firo rồi lại ghi chép, thiết kế gì đó.

“Tôi muốn nhìn thấy nguyên hình của cô bé”

Firo lo lắng nhìn về phía tôi. Tôi xem xét xung quanh nói.

“Có lẽ vừa căn phòng.”

Rồi tôi bảo Firo biến hình, cái đầu của nó vừa sát chạm trần nhà.

“Em có thể ngồi xuống không”

Tôi nghĩ thế là tốt hơn la nó sẽ làm thủng trần nhà.

“Tôi nghĩ dây đo này sẽ vừa đủ để đo” -Nữ thợ may tiếp tục làm việc mà không ngạc nhiên trước việc Firo biến hình.

Hơn nữa khuôn mặt cô lại rất cuồng nhiệt.. Nói thế nào nhỉ giống bác học điên vậy.

Sau khi đo các số liệu xong nữ thợ may lại tiếp tục ghi chép và thiết kế.

“Được rồi, bây giờ tôi chỉ cần đợi vật liệu đến để bắt đầu công việc”

Một lúc sau cô ấy hào hứng đáp lại.

“Thấy không nhóc cô ta là nghệ nhân có tài đó”

“...” -Cô ta đúng là loại người khi đã muốn làm gì thì nó phải được.

“Có vẻ mọi thứ sẽ hoàn thành vào ngày mai.”

“Nhanh vậy ư? Tiện thể, tổng chi phí việc này là bao nhiêu?”

“Ta khuyên nhóc nên đặt cọc trước khoảng 100 đồng bạc.”

Auu.. Đầu óc tôi choáng váng.

“Firo, hiểu chứ? Giờ thì tổng cộng đã là 400 đồng bạc rồi, ta sẽ mong đợi vào sự chuyên cần của em.”

“Vâng”

Có thật sự là hiểu không vậy?

Chúng tôi rời khỏi cửa hàng và ra ngoài cổng thành, Raphtalia đang đứng đợi ở đó.

“Naofumi-sama, em đã mua những thứ ngài yêu cầu rồi.”

“Firo đúng là đắt giá mà,400 đồng bạc. Raphtalia đúng là rẻ hơn.”

“Đừng có nói thể em là người đàn bà dễ dãi vậy!!”

Haizz.. Chắc mình phải chịu việc này thôi.

“Được rồi, chú hãy mang đĩa sắt tới đây, Firo lấy xe kéo và chuyển đồ từ cửa hàng vũ khí.”

“Được rồi/Vâng.”

Lát sau, Firo và ông chú trở lại cùng chiếc xe kéo.

... Mà tại sao Firo lại kéo nó trong hình người?

“Được rồi bây giờ rời khỏi thành tới bờ sông thôi.”

Khi tới bờ sông, tôi bắt đầu xử lý chỗ thịt và rau quả. Tôi giao cho ông chú và Raphtalia than.

“Hai người lo việc lửa nha.”

“Được rồi.”

Ông chú là chủ cửa hàng vũ khí nên tôi sẽ không lo về vấn đề bếp lửa.

“Còn Firo thì sao?”

“Trông chừng quanh đây không cho quái vật tiến vào..”

“Vâng~!”

Tốt hơn là cho Firo tránh xa chỗ này ra không kẻo con bé lại làm loạn hết mọi thứ lên, đương nhiên là thức ăn rồi.

Tôi cắt thịt và rau quả thành từng miếng nhỏ, tôi đặt thịt gần chỗ nướng.

“Nhóc à than bén lửa rồi”

“Yeah.”

Raphtalia và ông chú đã làm nóng đĩa sắt lớn mà tôi đã bảo, tôi liền bỏ miếng thịt mỡ vào đĩa để có dầu chảy ra. Sau đó tôi lần lượt bỏ thịt và rau quả lên phía trên.

“Chà nhóc quả có tay nghề đấy.”

Tôi bắt đầu đảo qua lại thịt và rau quả để chúng không cháy.

“Chắc là được rồi.”

Bữa ăn hôm nay là thịt nướng-phần thưởng cho Firo.

“Được rồi này Firo.”

“Vânnng~”

Con bé đã chảy nước miếng từ mùi thơm que xiên thịt nướng tôi đưa cho.

“Yaay~! Ngon quá à!”

Firo bỏ tất cả thịt và rau quả vào miệng. Nhồm nhoàm...

“Đừng có ăn hết, đây là phần của mọi người.”

“V-ddâng ạ ~” -Firo vừa gật đầu vừa ngấu nghiến.

Có thật sự là hiểu không vậy?

“Thôi chả sao... Mọi người dùng bữa đi.”

Tôi gắp thịt và rau quả vào chiếc lá và đưa nó cho Raphtalia và ông chú.

“Chà, ngon tuyệt đấy! Không ngờ thịt nướng lại ngon như vậy.”

“Không biết sao, Đĩa thức ăn Naofumi-sama làm ngon 1 cách kỳ lạ.”

“Ta coi đó là lời khen.”

“Không phải ta tâng bốc nhóc đâu. Sao nó lại ngon như vậy?”

“Chắc là kỹ năng nấu nướng từ khiên thần.”

“Năng lực từ khiên thần?”

“Vâng, cháu nghĩ chắc là vậy.”

Từ cửa sổ trạng thái của tôi hiện ra<Thịt nướng đã có. Chất lượng: Tốt->Tuyệt vời>

Không nghĩ rằng còn có cả cái này nữa.

“Đúng là khiên thần đầy huyền bí. Thật đáng ghen tỵ.”

“Nó không thể cởi bỏ ra được, thật bất tiện.” -Còn không có bất kỳ khả năng tấn công nào nữa.

Nói đúng ra, có kỹ năng đăc biệt từ khiên Bee Needle cho phép tôi dùng để tấn công đối phương. Tuy vậy, đối phương có lẽ đã chạy trước khi tôi hạ gục vì nó quá yếu trừ khi nó là con balloon.

Hơn nữa, quái thú sẽ rút lui khi nó biết mình đang gặp thế bất lợi, có trường hợp 1 số con bỏ qua tôi mà tấn công Raphtalia.

“Không phải nhóc đã mạnh hơn sao?”

“Không rõ nữa... So với các hiêp sĩ khác...”

“Vậy à, những vũ khí huyền thoại đó uy lực vậy à?”

“Vâng, cháu đã được trải nghiệm.”

Vì các kỹ năng có thể đạt được từ rất nhiều cách khác nhau nên sức mạnh của các vũ khí huyền thoại luôn vượt trội hơn tất cả.

Ngoài ra, điểm cộng tích lũy được nhờ nhũng thứ khiên hấp thụ thực sự rất tốt. Chỉ số cơ bản của tôi còn cao hơn cả Raphtalia, đặc biệt là chỉ số phòng thủ.

Khoáng vật, quái vật, vũ khí, lvl và cây kỹ năng. Rất nhiều thứ có thể mở khóa được khiên mới.

Bên cạnh đó, một số khiên khi mở khóa lại có 1 số kỹ năng đặc biệt. Dù khiên cấp thấp nhưng vẫn có lợi, càng nhiều khiên mở khóa càng nhiều kỹ năng mạnh mẽ hơn có thể sử dụng.

Vì tôi không tấn công được, nên tất cả đồ đạc tốt đều dành cho Raphtalia. Dù sao Khiên hiệp sĩ vẫn chỉ là phòng thủ, nếu không có những kỹ năng đặc biệt ấy tôi cũng chẳng làm gì được đối phương ngoài phòng thủ.

Tóm lại, Điều khác biệt giữa người thường và hiệp sĩ là vũ khí huyền thoại.

Ngươi được goi là hiệp sĩ (hero) vì ngươi có vũ khí huyền thoại.

Tôi căm ghét điều này nhưng tôi lại là Khiên hiêp sĩ vì cái khiên này.

Có vẻ nó cũng ảnh hưởng đến bạn đồng hành của các hiệp sĩ.

Raphtalia mạnh hơn những người thú bình thường bởi vì tác dụng của khiên Slave và Firo là do kỹ năng ‘bội trưởng’.

Tôi không biết kỹ năng này tác động ra sao nhưng xem ra khá lớn.

Cơ bản kiếp số bạn đồng hành là cần thiết cho một anh hùng (hero).

Bạn bè.. Hừ thứ mà tôi chẳng có.

“Xem ra... Dân thường chúng ta rất khác so với những người hùng.”

“Có thể là vậy.”

Chu du khắp nơi, hấp thụ vô số quái thú và khoáng vật, không ngừng mạnh mẽ lên.

Thực lòng ra “càng uống nước biển càng khát”.

Bản thân tôi cũng không hiểu tôi có thể trở lên như thế nào với cái khiên này.

Và nếu tôi không mạnh mẽ hơn, một khi cơn sóng quái thú sẽ ập đến.

Có bao nhiêu tất cả? Mười? Hai mươi? Năm mươi? Hay một trăm? Tôi không biết sẽ còn bao nhiêu nữa.

Dù gì tôi cũng không thể ngồi yên và không làm gì được.

Giờ mới nhớ... Tôi vẫn còn một khiên bí ẩn gọi là Curse Series (Chuỗi nguyền rủa).

Vào cái lúc tôi thua cuộc đấu ấy và dường như sắp mất Raphtalia, ‘Chuỗi nguyên rủa’ xuất hiện và nó ăn mòn vào khiên.

Tôi đã tìm kiếm nó suốt trong cây kỹ năng nhưng không có gì xuất hiện.

Tôi liền chọn vào phần Hỗ trợ.

<Chuỗi Nguyền Rủa>

Tôi chỉ thấy văn tự trên đó và nó khiến tôi do dự rất nhiều

“Chuỗi Nguyền Rủa ban hiến sức mạnh nhưng nó sẽ nuốt chửng người dùng. Hiệp sĩ, ĐỪNG KÍCH HOẠT!”

Sau đó tôi liền gạt nó ra 1 bên.

Khi cần thiết tôi sẽ sử dụng nó, chiếc khiên này rất hạn chế.

“Chủ nhân ơi ~Hết thịt rồi”

“HẢ?”

Khi tôi nhìn lại, đĩa đã trống trơn. Mọi người đã dùng hết số thức ăn tôi đã chuẩn bị.

Tất cả còn lại là rau quả.

“Hết rồi sao~Firo vẫn muốn ăn nữa ~”

“Umm, được rồi.. Vào rừng săn vài con quái về đây, ta sẽ nấu cho em.”

“Vâng ạ ~!”

Dứt lời Firo chỉ để lại vệt khói trắng.

“Ôi thật là đã bụng mà.”

“Nếu vậy thì chú giảm giá trang phục đi”

“Nhóc con à, ta mà giảm giá cho nhóc thì ta sẽ ‘lỗ’ thủng túi mất.”

Và thế buổi thịt nướng bên bờ sông kéo dài đến tối và thế là kết thục 1 ngày.

Tổng cộng hôm nay Firo săn về 10 con Usapiru.

Tôi dùng khá ít bữa hôm nay phần là phải lo cho cái miệng của Firo phần xử lý thịt con Usapiru.