Sư Tử Tổng Giám Đốc

Chương 8




Ngụy Thành Tuấn và Hạ Ngữ Hàm chính thức quen nhau.

Tuy rằng đã xác nhận được tình cảm của nhau, nhưng vẫn chưa công khai bởi vì Hạ Ngữ Hàm nói cô còn chưa chuẩn bị cho việc công khai tình cảm giữa hai người, Ngụy Thành Tuấn tôn trọng quyết định của cô.

Tuy rằng cô quyết định không nên suy nghĩ nhiều, thuận theo trái tim mình cùng Thành Tuấn yêu nhau, nhưng cô còn chưa thật sự chuẩn bị tâm lý cho việc công khai tình cảm của họ, không biết nếu đồng nghiệp trong công ty biết cô cùng tổng giám đốc yêu đương thì sẽ thế nào? Dù sao bọn họ đã ở bên nhau, cũng không cần phải công khai nhanh như vậy.

Công khai chuyện tình cảm hay không, Ngụy Thành Tuấn để cho cô quyết định, nhưng chuyện hẹn hò riêng tư thì lại chỉ cần anh nói là coi như xong. Thứ 6 mỗi tuần, sau khi hết giờ làm việc, cho tài liệu vào cặp, anh liền lừa gạt đem cô về nhà qua đêm, đối với tình yêu cuồng nhiệt giữa hai người mà nói, chỉ có thể hình dung là thật ngọt ngào.

Sáng thứ 7, Hạ Ngữ Hàm làm bữa sáng, khi đang định vào phòng gọi Ngụy Thành Tuấn, đã thấy anh đến bên bàn ăn, trên người mặc áo sơmi màu xám, caravat sọc màu xanh hải quân, trông thật hào hoa, phong nhã.

Hai người cùng nhau ngồi xuống ăn sáng.

“Ngữ Hàm, thật sự không cần anh cùng em về nhà sao? Hôm nay là sinh nhật ông nội của em……”

“Thật sự không cần, anh bận việc của anh, mà em cũng còn chưa đề cập với người nhà chuyện chúng ta quen nhau, cho nên anh không cần bận tâm.” Cô nói tuần này phải về nhà, đây đã là lần thứ ba anh hỏi cô về chuyện này.

Tuy rằng mẹ hy vọng cô có thể đưa bạn trai về nhà, nhưng cô còn chưa nói với người nhà là cô đã chia tay với bạn trai cũ, sau đó lập tức đã có người mới, sự tình trở nên có chút phức tạp, bởi vậy Thành Tuấn có việc không có cách nào cùng cô trở về cũng tốt, bởi vì cô không biết nên giải thích như thế nào với người thân.

“Có lẽ anh nên mua một ít quà.” Ngụy Thành Tuấn nói.

“Thành Tuấn, thật sự không cần, chờ sau này khi anh chính thức đến nhà của em chào hỏi, lúc đấy mới mua quà cũng được mà.”

“Vậy à?”

“Vâng.” Hạ Ngữ Hàm cười cười gật đầu.

———–

Hai người ăn xong bữa sáng, cùng đi ra cửa, Ngụy Thành Tuấn lái xe đưa cô đến nhà ga.

“Thành Tuấn, cám ơn anh đưa em đến nhà ga.”

“Em đi một mình không sao chứ?”

“Đương nhiên là không sao rồi, tốt nghiệp trung học em đã lên Đài Bắc học đại học, cũng đã 8 năm rồi.Mỗi lần em về nhà cũng đều một mình ngồi xe về như vầy, cho nên anh không cần lo lắng.” Cô cam đoan, không muốn anh lo lắng vì cô.

Ngụy Thành Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Đúng vậy, cô cũng không yếu đuối, thậm chí có thể nói là rất tự lập, anh chỉ là có chút luyến tiếc không muốn xa cô.

Hạ Ngữ Hàm nhìn anh, sau đó hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh. “Ngày mai là em về rồi, lại còn sẽ mang đặc sản quê em lên cho anh ăn nữa kìa.”

Cô thông minh thấu hiểu lòng anh như vậy, anh cũng hôn đáp trả lại cô một cái thắm thiết.“Vậy em phải cẩn thận một chút.”

“Em biết rồi, anh cũng vậy.”

Cô xách theo hành lý xuống xe, mỉm cười, vẫy vẫy tay rồi đi vào nhà ga.

Ngụy Thành Tuấn nhìn hình dáng mảnh khảnh của cô dần dần biến mất, lòng nặng trịch, sau đó quay xe rời đi.

——————

Bẩy giờ tối, Ngụy Thành Tuấn chấm dứt một ngày làm việc về nhà, anh mở đèn phòng khách, đem cặp tài liệu bỏ xuống ghế, vào nhà bếp lấy nước uống, vừa mới uống, điện thoại trong phòng khách liền vang lên, là điện thoại của cha mẹ anh ở Anh gọi về.

Cha anh thường hỏi anh công việc thế nào, sau đó cười nói con của ông thực vĩ đại, không cần ông quan tâm, tiếp theo là nói chuyện với mẹ của anh, nghe qua tinh thần của bà cũng không tệ lắm.

“Thành Tuấn, con có muốn sắp xếp một kỳ nghỉ bay sang Anh thăm ba mẹ không? Ba mẹ cũng lâu rồi không có gặp con.” Bà Ngụy nói.

“Con sẽ sắp xếp ngày nghỉ.” Cơ thể mẹ anh không tốt lắm, không thể ngồi máy bay lâu, bởi vậy hơn phân nửa đều là anh bay đi Anh gặp họ.

“Thành Tuấn, nếu có thể, mẹ hy vọng con không cần mải mê vì công việc như vậy, nhanh kết hôn, rồi cho ba mẹ có cháu bế.” Đối với bà Ngụy mà nói, bà rất muốn thấy anh nhanh nhanh lập gia đình.

Ngụy Thành Tuấn nói. “Mẹ à, con đã có bạn gái rồi.”

“Thật sao? Ai da, con trai à, con làm cho mẹ trẻ lại mười tuổi rồi đó nha. Có bạn gái từ khi nào? Sao lúc trước không có nghe con nói qua?”

“Chúng con mới quen nhau gần đây.”

“Thật à? Là cô gái như thế nào?”Khó khăn lắm mới nghe con nói có bạn gái, bà Ngụy hưng phấn hỏi.

“Cô ấy là một cô gái rất bình thường, chỉ là cô ấy luôn mỉm cười rất ngọt ngào, nhìn cô ấy, trong lòng con rất bình yên, cảm thấy rất hạnh phúc.” Ngụy Thành Tuấn nói ra cảm giác trong lòng.

“Xem ra con rất thích người ta nha, tự nhiên có thể nói ra những lời lãng mạn như vậy.” bà Ngụy cảm thấy vui còn hơn con trai.“Thành Tuấn, có muốn đưa bạn gái cùng đến Anh quốc không? Mẹ sẽ chuẩn bị đại tiệc chờ các con.”

“Con biết rồi, con sẽ hỏi ý cô ấy.” Có lẽ cô ấy sẽ lại sẽ nói chưa có chuẩn bị tâm lý, nếu cô đồng ý, anh sẽ rất vui vẻ đưa cô cùng đi Anh quốc gặp cha mẹ mình.

Gác điện thoại, Ngụy Thành Tuấn uống cạn ly nước trên tay, trong phòng thật im lặng, anh nhìn về phía nhà bếp. Nhớ lại hôm qua, dáng vóc nhỏ nhắn của Ngữ Hàm vì anh xuống bếp nấu thức ăn, cô mặc tạp dề, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Anh đi đến ôm cô, hôn cô không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hờn dỗi trách móc đều là do anh hại cô đã quên bỏ thêm muối, nếu mà ăn không ngon thì anh phải chịu trách nhiệm, kết quả là sau đó anh ăn hết sạch sẽ đồ ăn do cô nấu.

Cảm giác hư không tịch mịch không ngừng tản ra, phòng khách tĩnh lặng khiến anh càng nhớ cô, muốn ôm cô vào lòng.

Rõ ràng buổi sáng vừa gặp nhau, nhưng bây giờ mới anh lại nhớ cô đến thế.

Cô có như vậy không? Có đang nghĩ về anh không?

——————-

Hơn mười giờ tối, Hạ Ngữ Hàm nằm ở trên giường, vẫn nhìn di động, cô có nên gọi điện thoại cho Thành Tuấn không? Nhưng nếu anh đang làm việc, có ảnh hưởng đến anh không?

Nông dân bình thường đi ngủ rất sớm, ông bà nội cô chưa đến mười giờ là đã lên giường ngủ, nhưng hôm nay là sinh nhật ông, cả nhà cũng vui vẻ uống nhiều hơn một chút!

Cô cầm điện thoại xem, bên trong có vài hình cô thừa dịp Ngụy Thành Tuấn ngủ chụp lại. Anh ngay cả ngủ cũng rất đẹp, cái mũi cao, hình dáng tuấn tú, cô may mắn chụp lại được.

Đột nhiên di động vang lên, làm cô giật mình, nhìn thấy trên màn hình là tên bạn trai, cô vui sướng không thôi.

“Em đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Người đán ông có tiếng nói ôn trầm truyền đế, trong lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào. Cô một tay cầm điện thoại, một tay đặt ở ngực, cảm giác tim đập nhanh thật nhanh.

“Vậy em đang làm gì?”

“Em ở trong phòng chuẩn bị ngủ.”

“Em có nhớ anh không?”

Thịch thịch thịch! Hạ Ngữ Hàm rõ ràng nghe thấy được tim mình đang đập kịch liệt.

“Ngữ Hàm, em có nhớ anh không?”

“Có, em nhớ anh.” Cô nhớ anh, cô nhịn không được thành thực nói, bởi vì cô thật sự rất nhớ anh.

“Anh đang ở dưới lầu nhà em, em có muốn xuống gặp anh không?”

“Sao cơ ?” Anhở dưới lầu? Hạ Ngữ Hàm mở cửa sổ, quả thực thấy bóng dáng cao lớn kia đang đứng dưới ngọn đèn đường trước của nhà cô, anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất anh tuấn như thường.

Mười một rưỡi đêm, đèn trong phòng khách lại lần nữa sáng đèn, bởi vì bạn trai của con gái đến.

Cha mẹ Hạ Ngữ Hàm đều ở phòng khách nghênh đón vị khách tới muộn này, ông bà nội bởi vì tuổi lớn, bởi vậy sẽ không đánh thức ông bà..

“Ba, mẹ, anh, chị dâu, anh ấy là bạn trai con, tên là Ngụy Thành Tuấn.”

Phòng khách ngoại trừ Hạ Ngữ Hàm, bốn người đều choáng váng, bởi vì Ngụy Thành Tuấn thoạt nhìn giống như là một thương nhân thành đạt, hơn nữa bộ dạng cũng rất tuấn tú, đặc biệt mẹ cô có chút kinh ngạc, rất nhiều cũng cảm thấy có chút hoang mang – không phải trước kia con gái nói bạn trai nó tên gọi Trạch Nguyên?

Tuy rằng bị đánh thức, nhưng thấy bạn trai của con gái tuấn tú lịch sự, hơn nữa rất có lòng, làm việc cả một ngày vất vả rồi xong việc lại chạy tới đây, có vẻ thận trọng và chín chắn, làm cho cả gia đình họ Hạ thực yên tâm.

Bà Hạ cùng Hạ Ngữ Hàm đem đồ ăn của bữa tối hâm nóng lại, mọi người lại vây quanh bàn ăn nói chuyện phiếm, ông Hạ vui vẻ cùng Ngụy Thành Tuấn uống rượu, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng rất nhanh đã thân thiện.

“Đúng rồi, Thành Tuấn, con đang làm nghề gì?” Ông Hạ hỏi.

“Chuyện này….” Ngụy Thành Tuấn nhìn mắt Hạ Ngữ Hàm,“Con cùng Ngữ Hàm làm cùng công ty.”

“Làm cùng công ty?” ông Hạ cảm thấy là lạ, “Nhưng lúc trước không phải tiểu Hàm nói con có làm ở công ty về mạng, con mới đổi công việc à?”

Hạ Ngữ Hàm không thể không nói. “Ba, kỳ thật con với bạn trai trước đã chia tay, sau đó cùng Thành Tuấn quen nhau, anh ấy là ông chủ của con.”

“Ông chủ của con?” cả nhà lại kêu lên.

Anh trai của cô hỏi. “Tiểu Hàm, em nói Thành Tuấn là ông chủ của em, đó không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Hán Dương? Aaaa, thảo nào anh vừa nghe qua tên Ngụy Thành Tuấn thì thấy giống như đã nghe qua ở đâu rồi, không ngờ chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao.”

“Con trai à, cậu ta rất giỏi sao?” ông Hạ nhỏ giọng hỏi.

“Rất giởi, hơn nữa cũng rất nhiều tiền.” Anh trai cũng nhỏ giọng trả lời, nhưng mọi người đều nghe được.

“Cậu ta là ông chủ lớn?”

“Vâng, là ông chủ rất lớn rất lớn.”

“Lớn thế nao?”

“Có thể mua hết thị trấn nhỏ này của chúng ta cũng không có vấn đề.”

Bà Hạ và chị dâu vừa nghe vừa nhìn anh chàng đẹp trai đang ngây thơ cười.

Ngụy Thành Tuấn cười cười. “Thật ra mọi người không cần để ý thân phận của con, đối với mọi người mà nói, con cũng chỉ là bạn trai của Ngữ Hàm mà thôi, không có gì đặc biệt đấu.”

Ông Hạ nghe anh nói như vậy, vỗ vỗ vai của anh, sang sảng cười nói: “Chàng trai trẻ, ta thích con, ha ha ha.”

Ông Hạ cười như vậy, mọi người cười theo, trên bàn cơm một không khí hoà thuận vui vẻ.

Hạ Ngữ Hàm cũng yên tâm. Cô rất lo lắng người nhà không biết người nhà sẽ thế nào đối mặt với chuyện cô cùng ông chủ yêu đương, may mắn mọi người đều rất thích Thành Tuấn.

Mãi cho đến mười hai giờ đêm, mọi người mới mệt mỏi trở về phòng ngủ, cô đưa bạn trai đi vào phòng khách ở lầu 2.

Đi vào phòng, Ngụy Thành Tuấn ôm lấy cô, nhiệt liệt hôn cô.

“Thành Tuấn, em không nghĩ là anh sẽ đến. “Cho tới bây giờ, cô vẫn là cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Chưa nói qua với em một tiếng đã đến, anh có mang đến vấn đề phức tạp sao?”

“Không có, kỳ thật em thật sung sướng, anh đã đến rồi.” Làm việc một ngày hẳn là mệt chết đi, nhưng anh vẫn là tới rồi, làm cho cô thực cảm động, ở trong lòng anh, cảm thấy thực hạnh phúc.

“Anh thật vui vì người nhà em cũng thích anh.” Ngụy Thành Tuấn thật vui sướng, mọi người không trách anh hơn nửa đêm chạy tới, ngược lại thực nhiệt tình chiêu đãi, làm cho anh có cảm giác ấm áp vô cùng.

“Vậy anh có để ý tới mẹ em không? Có phải giống y em nói không, giống y như bác bán mì hoành thánh, đều nhìn anh đến choáng váng, ha ha.”

Ngụy Thành Tuấn nhìn khuôn mặt cười đến ngọt ngào của cô, trái tim vừa cảm thấy cô đơn từ tối đến giờ cũng ko còn nữa, anh ôm chặt cô,“Anh yêu em, Ngữ Hàm.”

“Em cũng yêu anh.” Nói xong, cô thẹn thùng úp mặt vào trong lòng anh.

Lòng anh xao động không thôi.“Ngữ Hàm,anh hôm nay nhất định phải ngủ ở phòng khách sao?”

Hạ Ngữ Hàm khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đở bừng, anh để cho cô thấy dục vọng rõ ràng, hại cô cả người cũng nóng lên.

“Chúng ta lén đến phòng em đi.” Cô vẻ mặt thẹn thùng.

“Được.”

Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, lén đưa người đàn ông cao lớn mang về phòng của mình.

Đêm nay, hai người cùng nhau lên đỉnh, mà hai trái tim cũng hòa quyện vào nhau.

Buổi sáng, bàn ăn nhà họ Hạ rất náo nhiệt, không chỉ ông bà Hạ rất nhiệt tình, ông nội và bà nội cũng ân cần tiếp đón Ngụy Thành Tuấn ăn món này đi ăn món kia đi.

“Thành Tuấn, lát nữa ăn xong, ông đưa con đi gặp bà con thân thích của nhà ta, còn có bạn già của ông nữa.” Ông nội vui vẻ nói xong, đã muốn đem anh đi ra ngoài.

“Ông nội, làm gì mà đem Thành Tuấn giới thiệu cho bà con thân thích, không cần đâu.” Hạ Ngữ Hàm cảm thấy không hay lắm. Ông nội coi Thành Tuấn như cháu rể, cô sợ Thành Tuấn không quen.

“Tiểu Hàm, ông nội con rất thích Thành Tuấn, cho nên mới đem nó giới thiệu cho mọi người biết a.” Bà nội cười nói. Sống với nhau mấy chục năm, bà còn có thể không biếtông già này muốn làm gì sao!

“Nhưng …..”

Ngụy Thành Tuấn nhẹ nắm tay cô.“Không có vấn đề gì đâu, anh rất vui vì có thể gặp mọi người.”

Thật sự không có vấn đề gì sao? Hạ Ngữ Hàm cũng không biết.

Ăn sáng xong, ông bà nội ra ngoài, đưa Ngụy Thành Tuấn đi cùng, gặp người liền vui vẻ giới thiệu anh là cháu rể.

Thị trấn này vốn nhỏ, nhưng thực náo nhiệt, hơn nữa tràn ngập nhân tình vị, Ngụy Thành Tuấn đi theo Hạ ông nội cùng Hạ bà nội đến hội cao niên, hai vị lão nhân gia lưu lại tham gia hoạt động..

Chín giờ mới trở về Hạ gia, vừa vặn gặp Hạ mẫu ra ngoài mua đồ ăn.

“Cha mẹ muốn đi ra ngoài?”

“Đúng vậy, bả muốn đi chợ mua một ít đồ ăn, bữa trưa nấu một chút thức ăn mời con, tôi đi giúp bả xách đồ ăn.” Hạ phụ nói.

“Muốn con cùng đi xách này nọ?”

“Không cần, con đi tìm tiểu hàm, nó ở phía sau hoa viên tưới nước.”

“Vâng.”

Ngụy Thành Tuấn đi vào hoa viên, thấy Hạ Ngữ Hàm đang tưới nước, mà cô cũng thấy anh.

“Anh đã trở lại.” Cô tắt vòi nước đi.

“Ân.”Anh đi đến bên người cô.“Này hoa đó rất đẹp, là loại gì vậy?”

“Có cái là mẹ em mua, có cái là bà nội mua, mà cái bồn hoa kia là ba mua.” Hạ Ngữ Hàm nói,:“Anh nhìn có vẻ hơi mệt, vừa mới anh không nên theo ông nội bà nội đi ra ngoài, như vậy anh sẽ bị hiểu nhầm là con rể nhà họ Hạ.”

“Đã muốn bị hiểu nhầm, hơn nữa anh rất vui vì gặp rất nhiều người.” Ngụy Thành Tuấn nói xong.

Hạ Ngữ Hàm nghe được câu “Bị hiểu nhầm”, tim đập nhanh hơn, anh có ý gì sao? Bọn họ mới quen nhau không lâu,như vậy có chút hơi sớm, nhưng cô cũng rất vui.

“Ngữ Hàm, đó là cái gì?” Ngụy Thành Tuấn chỉ vào cây thấp ở trên một gian nhà gỗ nhỏ.

“Đó là nhà gỗ nhỏ do ba em làm, ba làm cho em cùng anh trai, trước kia mỗi lần trở về, em đều tới đó nghe nhạc, hiện tại nó biến thành chỗ của cháu em chơi.”

“Anh có thể lên trên đó chứ? Nó có chắc không?”

“Nó rất chắc, nhưng anh định lên trên đó?” Hạ Ngữ Hàm có chút kinh ngạc.

“Bởi vì đó là nơi mà trước đây em thích tới nhất, cho nên anh muốn lên xem nó như thế nào.”

Cô hiểu được,nhà gỗ nhỏ rộng chừng hai mét,cao chừng mét rưỡi,Thành Tuấn rất cao, không biết có thể đi vào bên trong được hay không? “Em sợ hơi khó, để em lên trước, rồi kéo anh lên sau.”

Hạ Ngữ Hàm nhẹ tiến vào nhà gỗ nhỏ, sau đó mới đưa Ngụy Thành Tuấn chen vào bên trong nhà gỗ nhỏ.

Không gian nhà gỗ đối với trẻ con mà nói thực rộng, nhưng hai người lớn vào bên trong thì thật hơi chật chội. Bọn họ mở cửa sổ ở hai bên ra, làm cho ánh mặt trời chiếu vào, nhà gỗ nhỏ có vẻ sáng và thoải mái hơn.

“Nhà gỗ nhỏ thật tuyệt.” Ngụy Thành Tuấn nói.“Anh thực thích cảm giác khi ở nhà em, người nhà thật nhiều, có ông nội, bà nội, ba mẹ, còn có anh trai và chị dâu, rất náo nhiệt lại ấm áp.”

Nhớ tới anh một mình ở lại Đài Loan, cô cầm tay anh .

“Anh không có anh chị em, ba thì bận công việc, mẹ bởi vì mạo hiểm sinh mệnh sinh hạ anh, bởi vậy sau khi sinh thân thể không tốt, có một thời gian đều ở trong bệnh viện. Anh mỗi lần về nhà, trong nhà đều chỉ có người hầu, anh cuối cùng là một mình ăn cơm, một mình nói chuyện, cho nên anh thực hâm mộ em.”

Nhìn anh trông có vẻ cô đơn, Hạ Ngữ Hàm liền đau lòng không thôi. Nhà bọn họ khi an cơm thực náo nhiêt, nghĩ đến việc anh ăn cơm một mình thật cô đơn, hơn nữa anh ngay cả người để nói chuyện cùng cũng không có.

Cô rúc vào người anh.“Lúc còn nhỏ em còn không biết anh, nhưng về sau em với anh sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, còn có anh muốn làm cái gì, em liền cùng anh làm cái đó.”

Cô thật vui vì cuối cùng cô cũng có thể vì anh mà làm gì đó, ở bên cạnh anh, không để anh cảm thấy cô đơn nữa, không để anh ở một mình nữa.

“Anh muốn em ở bên cạnh anh.” Bàn tay to dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Vâng, em sẽ ở bên anh, em cũng có thể là người nhà của anh. Á, ý em là, nếu anh không ngại, em có thể…… Umm –” Cô còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của anh chặn lại.

“Cám ơn em.”

“Không cần khách khí.”

Cô đã quen bên cạnh người đàn ông này, bộ dáng tự tin, anh hoàn mỹ không ai sánh được nhưng giờ phút này, anh cho cô thấy vẻ cô đơn yếu ớt của mình, làm cô đau lòng không thôi, giờ khắc này, tự ti cùng chần chờ đều tiêu tan, anh cũng giống giống người bình thường, cũng có phiền não, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cô yêu anh, muốn ở bên anh cả đời.

Lo lắng trong lòng trôi đi, không còn vấn đề gì, không còn vấn đề xúng hay không xứng, chỉ có yêu, cô yêu anh, muốn làm cho anh hạnh phúc.

Buổi chiều, Hạ Ngữ Hàm ngồi trên xe Ngụy Thành Tuấn, cùng nhau về Đài Bắc.

Hai người trở lại nhà anh đã là buổi tối, cô đang hâm lại đồ ăn mà mẹ đã chuẩn bị cho.

Lúc này, Ngụy Thành Tuấn đi bên người cô.

“Anh nghĩ em nên đi tắm.” Bởi vì thoạt nhìn anh có vẻ mệt mỏi, bởi vậy cô bảo anh đi tắm trước còn cô chuẩn bị bữa tối.

“Bồn tắm lớn lắm, chúng ta cùng đi tắm.”

“Tắm chung?” Hạ Ngữ Hàm căng thẳng. Nhà Thành Tuấn rất lớn, phòng khách lớn, phòng tắm lớn, ngay cả bồn tắm cũng rất lớn. Nghĩ đến hai người cùng nhau tắm bồn, làm cho người nào đó thẹn thùng, sau đó má càng nóng, càng nóng càng……

“Đi.”

“Nhưng là em muốn chuẩn bị bữa tối……”

“Bữa tối để tắm xong anh với em cùng nhau chuẩn bị.” Ngụy Thành Tuấn trực tiếp kéo cô hướng vào phòng tắm.

Hạnh phúc tắm bồn, bữa tối thỏa mãn, cuối tuần của hai người quá phong phú tuyệt vời.

—-

Bị anh uy hiếp lại dụ hoặc, Hạ Ngữ Hàm chuyển đến ở nhà Ngụy Thành Tuấn, cùng anh sống chung.

Hai người bắt đầu cuộc sống ngọt ngào, ban ngày là thủ trưởng cùng cấp dưới, buổi tối là bạn trai bạn gái, cứ như vậy đã qua một tháng.

Nhưng cái gọi là giấy không thể gói được lửa, đặc biệt Ngụy Thành Tuấn không kiêng kị trước mặt người khác đối với Hạ thư ký “Động thủ động cước”, hành vi thân mật, tin tức rất nhanh truyền khắp công ty.

Buổi trưa nay, Ngụy Thành Tuấn có hẹn ăn cơm với khách, bởi vậy Hạ Ngữ Hàm đến nhà ăn ăn cơm, không ngờ lại lần nữa bị bao vây bởi “Bát quái trận”.

Không biết có phải hay không bởi vì quá khẩn trương, cô cảm thấy hơi đau bụng.

“Hạ thư ký, nghe nói cô cùng tổng giám đốc đang quen nhau, là thật sao?”

“Nhưng không phải cô đã có bạn trai, hơn nữa đã tính sẽ kết hôn rồi, không phải sao?”

“Cô cùng tổng giám đốc bắt đầu từ bao giờ?”

“Là tổng tổng giám đốc tấn công cô hay cô tấn công tổng giám đốc?”

Bị chất vấn liên tục, cô cảm thấy bụng càng ngày càng không thoải mái, đau đớn tăng lên.“Các chị, thật có lỗi, tôi có chút không thoải mái……”

“Hạ thư ký, cô làm sao vậy, không thoải mái sao? Có phải bởi vì bị chúng ta hỏi, cho nên không muốn nói?”

Hạ Ngữ Hàm cắn môi, miễn cưỡng lắc đầu.

“Hạ thư ký sắc mặt không tốt, sao lại trắng bệch thế? .”

“Hạ thư ký, cô làm sao vậy?” Thấy cô sắc mặt tái nhợt, ứa ra mồ hôi lạnh, mọi người đều sợ hãi.

“Tôi đau bụng……” Một trận đau nhức, làm cho mặt cô trắng bệch, đột nhiên ngã xuống.

Mọi người tay chân luống cuống chạy nhanh đỡ lấy cô.“Hạ thư ký, cô không sao chứ?”

Lúc này nhà ăn hỗn loạn, rất nhiều người quan tâm vây lại.

“Hạ thư ký làm sao vậy?”

“Hạ thư ký không phải là mang thai chứ?”

“Hạ thư ký sẩy thai sao?”

Hạ Ngữ Hàm đau đớn, nghe được mọi người nói, quả thực khóc không ra nước mắt, cô biết mình trở thành tâm điểm chú trong nhà ăn.

Cuối cùng, cô được đưa đến bệnh viện.