Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 24




Ninh Quân Diên nói sơ qua tình trạng sức khỏe hiện nay của đứa bé với Cố Dao Gia, thật ra những điều này bác sĩ điều trị chính đã từng nói với Chu Ngạn và Cố Dao Gia rồi. Tiếp đó hắn lại nói về việc điều trị sau khi phẫu thuật, Cố Dao Gia im lặng lắng nghe rồi cứ gật đầu mãi.

Trần Vận Thành đứng bên cạnh, gửi bức ảnh chứng minh thư của Chu Ngạn trong wechat của Cố Dao Gia qua cho mình, sau đó trả điện thoại lại cho Cố Dao Gia.

Lúc rời đi, Cố Dao Gia hỏi Trần Vận Thành: “Anh Thành, anh muốn đi tìm Chu Ngạn ạ?”

Trần Vận Thành nói: “Anh cũng không biết có tìm được chú ấy không nữa.”

Cố Dao Gia gật đầu: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, thì em cũng chân thành cảm ơn các anh.” Câu này là cô nói với Trần Vận Thành và cả Ninh Quân Diên.

Ninh Quân Diên lạnh nhạt trả lời: “Cô cảm ơn cậu ấy là được rồi.”

Trần Vận Thành không nhịn được mà nhìn Ninh Quân Diên, rồi nói với Cố Dao Gia: “Em đừng quan tâm đến những chuyện này, chăm sóc con trai cho thật tốt.”

Đi thang máy xuống đại sảnh tầng một, Ninh Quân Diên trực tiếp tới phòng tài vụ quẹt thẻ nộp sẵn phí chữa bệnh cho đứa bé.

Ra khỏi văn phòng, hắn nhìn thấy Trần Vận Thành đang yên tĩnh ngồi dựa vào tường, vừa thấy hắn thì lập tức đứng lên.

Ninh Quân Diên đi tới trước mặt Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành hỏi hắn: “Anh vẫn còn phải làm việc đúng không?”

Ninh Quân Diên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, rồi trả lời anh: “Tôi vẫn chưa tan tầm, nhưng tạm thời không có việc gì.”

Trần Vận Thành nhìn hắn, chợt không biết mình có nên nói phải về hay không, nhưng nếu không về, ở lại bệnh viện anh cũng chẳng biết phải làm gì.

Lúc này Ninh Quân Diên chợt nói: “Ngày mai ngày mốt tôi có hai ngày nghỉ.”

Trần Vận Thành khẽ “Ừ” một tiếng, đợi hắn nói tiếp.

Ninh Quân Diên nói: “Ra ngoài chơi với tôi hai ngày được không?” Trước khi Trần Vận Thành trả lời, hắn lại nói: “Những kỳ nghỉ liên tục khá quý giá đối với tôi.”

Trần Vận Thành im lặng không trả lời ngay, thậm chí vẻ mặt anh còn hơi cứng lại, một là anh lại xuất hiện cảm giác mập mờ không rõ giống như tối qua, hai là anh không muốn từ chối Ninh Quân Diên dưới tình huống Ninh Quân Diên vừa giúp mình một chuyện lớn như vậy, nhưng anh thật sự đã có kế hoạch khác rồi.

Một lúc lâu sau, anh nói với Ninh Quân Diên: “Ngày mai tôi phải về quê Chu Ngạn xem thử.” Anh cố gắng khiến nét mặt và giọng nói của mình trông thật chân thành, không muốn Ninh Quân Diên nghĩ anh đang kiếm cớ.

Ninh Quân Diên không tức giận, mà chỉ bình tĩnh hỏi anh: “Chu Ngạn quan trọng như vậy à?”

Trần Vận Thành nói: “Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm với Chu Ngạn.”

Chu Ngạn nhỏ hơn anh năm sáu tuổi, được cha nuôi đưa về chưa đầy một năm thì cha nuôi và mẹ nuôi đã bị cảnh sát bắt, thời gian chung sống với anh còn lâu mới nhiều bằng Ninh Quân Diên. Nhưng lúc Trần Vận Thành 18 tuổi ra ngoài làm thuê, chưa đầy hai năm đã gặp được Chu Ngạn cũng ra ngoài làm thuê kiếm tiền, khi đó đối với Trần Vận Thành đã trưởng thành mà nói, Chu Ngạn thật sự vẫn còn là một đứa trẻ.

Mấy năm nay, Chu Ngạn luôn tin tưởng và ỷ lại Trần Vận Thành, có một lần Trần Vận Thành bị thương nằm viện, Chu Ngạn chạy vạy khắp nơi vay tiền để nộp viện phí cho Trần Vận Thành. Mà sở dĩ Chu Ngạn quen biết Trương Văn Dũng, cũng là thông qua Trần Vận Thành, loại người như Trương Văn Dũng chẳng tốt lành gì, mặc dù về sau Chu Ngạn không nghe lời khuyên của Trần Vận Thành, cứ khăng khăng làm việc tiếp với Trương Văn Dũng, nhưng Trần Vận Thành luôn cảm thấy mọi việc đều là vì anh.

Giờ chỉ cần làm được, anh chắc chắn phải giúp Chu Ngạn.

Ninh Quân Diên dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng anh, nói: “Được thôi.”

Trần Vận Thành không hiểu Ninh Quân Diên có ý gì, anh hơi do dự, sau đó nói: “Xin lỗi, lần sau chỉ cần anh có thời gian, tôi sẽ mời anh ra ngoài chơi, đi đâu cũng được.”

Dường như Ninh Quân Diên chẳng quan tâm đến chuyện này lắm, hắn chỉ nói: “Ngày mai tôi đi tìm Chu Ngạn với cậu.”

Trần Vận Thành lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Ninh Quân Diên nói tiếp: “Là địa chỉ trên chứng minh thư à?” Ban nãy hắn nhìn thấy trên điện thoại của Cố Dao Gia.

Trần Vận Thành vô thức nói: “Không cần, như vậy thì quá phiền anh.”

“Không phiền,” Ninh Quân Diên nói: “Cậu nói đó là trách nhiệm của cậu mà.”

Trần Vận Thành nói: “Nhưng chuyện của Chu Ngạn chẳng liên quan gì đến anh, anh đã giúp một việc lớn như vậy rồi, sao có thể đem thêm phiền phức tới cho anh được nữa chứ.”

Ninh Quân Diên nói: “Không sao, điều tôi không bận tâm nhất chính là cậu mang lại phiền phức cho tôi.”

Trần Vận Thành chẳng thể nói thêm gì nữa, vì mặc dù biểu cảm trên mặt Ninh Quân Diên là nghiêm túc, nhưng trong giọng nói dường như mang theo sự trêu ghẹo ngả ngớn, Trần Vận Thành thậm chí còn không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không nữa.

Nhưng một giây sau, giọng nói của Ninh Quân Diên trở nên nghiêm túc lại, hắn nói: “Dù sao thì cậu cũng cần phải trả.”

Hắn vừa dứt lời, điện thoại trên người chợt đổ chuông, hắn nhẹ giọng nói với Trần Vận Thành: “Xin lỗi.” Rồi cầm điện thoại đứng qua một bên nghe máy.

Trần Vận Thành mang tâm trạng phức tạp nhìn bóng lưng của hắn.

Một phút sau, Ninh Quân Diên cúp máy đi tới, nói với Trần Vận Thành: “Chủ nhiệm đang tìm tôi, tôi phải quay lại khoa rồi.”

Trần Vận Thành gật đầu: “Anh đi làm việc đi.”

Ninh Quân Diên nói: “Mai cậu muốn đi lúc nào?”

Trần Vận Thành há miệng nhưng không thể nói ra lời từ chối, cuối cùng vẫn nói: “Sớm một chút.”

Ninh Quân Diên gật đầu: “Vậy 7h30 tôi tới đón cậu nhé?”

Trần Vận Thành nói: “Được.”

Trước khi rời đi, Ninh Quân Diên nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, nói: “Đừng lo lắng quá, mọi việc đều có thể giải quyết.”

Trần Vận Thành cố mỉm cười, nói: “Tôi biết.”

Sáng hôm sau vẫn chưa tới 7h30, Trần Vận Thành vừa kéo cửa cuốn lên đã nhìn thấy chiếc Land Rover của Ninh Quân Diên dừng ở trước tiệm của mình.

Ninh Quân Diên không có ở trên xe, mà đang đứng dựa vào trạm xe bus ở ven đường, mặc cái áo khoác phao thật dày mà hắn từng mặc lần trước.

Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên: “Sao đến rồi mà không nói với tôi một tiếng?”

Ninh Quân Diên nhìn đồng hồ, nói: “Chưa tới 7h30, không nỡ làm phiền cậu.”

Thật ra Trần Vận Thành dậy lâu rồi, trong lòng anh có tâm sự, nên tối qua ngủ không ngon, ngoài chuyện của Chu Ngạn, thì cứ nghĩ mãi đến thái độ của Ninh Quân Diên.

Tất cả những chuyện này đều làm Trần Vận Thành phiền muộn trong lòng.

Trấn nhỏ mà Chu Ngạn ở cách nội thành khoảng năm tiếng chạy xe, nếu như mọi chuyện thuận lợi, chắc có thể đi về trong ngày; nếu như không thuận lợi không tìm được Chu Ngạn, hoặc Chu Ngạn vốn không quay về đó, thì cũng không cần thiết phải ở lại đó qua đêm.

Trần Vận Thành chỉ mang theo ví tiền và điện thoại, còn lại chẳng mang theo gì nữa cả, anh trực tiếp kéo cửa cuốn xuống rồi khóa lại từ bên ngoài.

Sau khi khóa cửa, anh hỏi Ninh Quân Diên: “Ăn sáng chưa? Có cần ăn sáng xong rồi hãy đi không?”

Ninh Quân Diên nói: “Cậu muốn ăn gì?”

Trần Vận Thành nhìn quán ăn bên cạnh đã mở cửa, nói: “Ăn mì được không?”

Ninh Quân Diên nói: “Được, tôi sao cũng được.”

Ông chủ quán mì quen Trần Vận Thành, vẫn còn quá sớm chưa buôn bán được gì, ông bèn đứng ở cửa nhìn chiếc Land Rover dừng ở ven đường của Ninh Quân Diên mãi.

Thấy Trần Vận Thành tới ăn mì, ông chủ lớn tiếng chào hỏi Trần Vận Thành mời bọn họ ngồi xuống, sau đó hỏi Trần Vận Thành: “Đó là xe của bạn cậu hả? Tôi thấy mấy lần rồi.”

Trần Vận Thành mỉm cười trả lời: “Vâng ạ.”

Ông chủ đưa giẻ cho bọn họ lau bàn, rồi nói: “Xe hơn 80 vạn đúng không? Được đó.”

(80 vạn ~ 2 tỷ 6)

Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên, thấy Ninh Quân Diên vô cảm rút hai đôi đũa từ trong ống đũa ra, anh mới nói với ông chủ: “Xe của người khác chứ không phải của cháu, cháu đâu có biết.”

Ông chủ thấy Ninh Quân Diên không có ý định trả lời, bèn cười gượng một tiếng rồi đi vào trong cửa hàng.

Ninh Quân Diên đưa một đôi đũa cho Trần Vận Thành, nói: “Cậu cần xe thì có thể lấy mà chạy.”

Trần Vận Thành cầm cả hai đôi đũa, vừa đứng dậy định đi trụng sơ qua, vừa nói: “Tôi không cần, tôi sợ không trả nổi.”