Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 46




Đại não Trần Vận Thành trống rỗng, mãi cho đến khi môi bị cạy ra, nụ hôn nhẹ đã biến thành nụ hôn sâu.

Đây là trải nghiệm mà anh chưa từng có trước đây, trong lúc tim đập dữ dội, anh vươn tay đẩy Ninh Quân Diên ra.

Vì anh phản kháng, nên Ninh Quân Diên càng dán sát vào người anh, đè cả người anh lên vách tường trên hàng lang, đồng thời tay đặt sau gáy anh còn dùng sức xoa nắn.

Trần Vận Thành không biết gáy của mình lại nhạy cảm như vậy, một cơn ngứa tê dại chạy dọc sống lưng, anh bị ép phải ngẩng đầu lên cao hơn, chân vô thức co lại.

Anh vẫn luôn biết sức mạnh của Ninh Quân Diên rất lớn, nhưng anh cũng rất hiếm khi lĩnh hội sức mạnh trên người đối phương, đây là lần đầu tiên Trần Vận Thành cảm nhận rõ ràng sự khống chế mạnh mẽ của Ninh Quân Diên, bị cơ thể đối phương hoàn toàn che phủ chẳng thể nào nhúc nhích.

Trần Vận Thành gần như muốn từ bỏ việc phản kháng, vốn sự từ chối của anh cũng chẳng kiên quyết như vậy, nụ hôn này là do anh chấp nhận, cũng là do anh chọn trước.

Nhưng rõ ràng Ninh Quân Diên định được voi đòi tiên, hắn kéo dài nụ hôn này rất lâu, dường như không có ý định dừng lại, hơn nữa cánh tay ôm sau eo Trần Vận Thành còn bắt đầu chậm rãi trượt xuống.

Trần Vận Thành sợ hãi, dùng sức lực không nhỏ giơ tay đẩy hắn, cuối cùng cũng đẩy hắn ra trước mặt mình.

Hai người đứng mặt đối mặt ở trên hành lang, đèn cảm ứng đã tắt lại sáng lên lần nữa.

Trần Vận Thành thở hổn hển, anh chẳng thể nào tiếp tục đối mặt với Ninh Quân Diên, nên cúi đầu cong người lại chống hai tay trên đầu gối.

Ninh Quân Diên thì nhìn anh, nói: “Lần đầu tiên tôi hôn môi với người khác, không biết em có thích không?”

Trần Vận Thành bất chợt cảm thấy mặt mình nóng lên, anh nhanh chóng nhìn Ninh Quân Diên một chút, rồi lại cụp mắt xuống không muốn trả lời câu hỏi này.

Ninh Quân Diên nói: “Nếu có thêm kinh nghiệm có lẽ cảm giác sẽ tốt hơn.”

Trần Vận Thành thực sự không chịu được nữa, anh dựa vào vách tường trượt người ngồi xuống đất, giơ hai tay lên che mặt, nói: “Đừng quậy nữa.”

Ninh Quân Diên tiến lên một bước, ngồi xổm xuống trước mặt anh, duỗi một cánh tay về phía anh.

Trần Vận Thành nhìn thấy qua khe hở những ngón tay, hai tay hơi trượt xuống, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Ninh Quân Diên hỏi anh: “Về nhà nhé?”

Trần Vận Thành im lặng một lúc, rồi duỗi một cánh tay ra đưa cho Ninh Quân Diên.

Ninh Quân Diên kéo anh đứng dậy, sau đó bèn dùng một tay còn lại tìm chìa khóa mở cửa, mãi cho đến khi bước vào cửa mới buông tay ra, nói với Trần Vận Thành: “Ngủ ngon.”

Trần Vận Thành khẽ trả lời: “Ngủ ngon.”

Một buổi tối phải trải qua quá nhiều chuyện, cơ thể Trần Vận Thành rất mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn hưng phấn, anh cảm thấy tất cả những việc này giống như một giấc mơ vậy, cho dù là chuyện Chu Ngạn giết người ra tự thú, hay là nụ hôn đêm nay của anh và Ninh Quân Diên từ lúc gặp lại đến giờ, anh luôn cảm thấy không chân thực.

Chiếc giường dưới thân cũng không chân thực, nó quá mềm mại, làm người ta nằm trên đó giống như không ngừng lún sâu xuống, tỉnh lại cũng chẳng bò dậy nổi, kém chân thực hơn nhiều so với chiếc giường cứng ngắc chật hẹp trong cửa hàng của Trần Vận Thành.

Đợi tới lúc Trần Vận Thành thực sự ngủ say đã là nửa đêm về sáng, anh mơ thấy rất nhiều giấc mơ lạ, mãi cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Lúc tỉnh lại trời đã sáng, nhưng rèm cửa sổ trong phòng che ánh sáng rất hiệu quả, nên tia sáng vẫn mờ tối, anh mò mẫm tìm điện thoại dưới gối đầu, chưa nhìn rõ ai gọi điện đến đã bắt máy.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Long Triển Vũ, anh ta nói: “Bắt được ba người đập phá tiệm của cậu rồi, chiều cậu rảnh thì tới  nhận diện đi.”

“Bắt được rồi?” Đại não Trần Vận Thành trống rỗng trong chốc lát: “Năng suất vậy anh cảnh sát?”

Long Triển Vũ nói: “Không bắt nữa sợ bọn chúng chạy mất.”

Trần Vận Thành nhớ lại một chuyện: “Trương Văn Dũng thì sao?”

Long Triển Vũ nói: “Chu Ngạn làm chứng Trương Văn Dũng là thủ phạm chính trong nhóm trộm xe của bọn họ, đã dẫn người về rồi, giờ đang hỏi cung.”

Trần Vận Thành nói: “Ừm.”

Lúc cúp máy anh nhìn thời gian, đã hơn 10h sáng rồi. Mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, Trần Vận Thành nghe bên ngoài rất yên tĩnh, anh mở cửa phòng Ninh Quân Diên ra, thấy bên trong quả nhiên không có người.

Giường chiếu của Ninh Quân Diên được gấp rất gọn gàng, rèm cửa sổ cũng mở rộng ra, chắc là trời vừa sáng đã tới bệnh viện làm việc.

Lát sau anh mới nhìn thấy lời nhắn Ninh Quân Diên để lại trên bàn trong phòng ăn, nói là bữa sáng vẫn đang giữ nóng trong nồi điện, anh đi vào phòng bếp, nhìn thấy bánh bao và trứng gà ở bên trong, chắc là bữa sáng Ninh Quân Diên đã ra ngoài mua lúc sáng sớm.

Anh ngồi ăn sáng một mình trong phòng ăn, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến dáng vẻ sáng sớm lúc Ninh Quân Diên rời giường đi ra ngoài mua bữa sáng, quá trần tục, chẳng phù hợp với khí chất lạnh lùng của Ninh Quân Diên chút nào, Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười, anh uống một ngụm sữa rồi nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống.

Buổi chiều, Trần Vận Thành tới đồn cảnh sát.

Vừa vào đại sảnh, anh đã nhìn thấy Long Triển Vũ với vành mắt đen thui đang giải thích chuyện gì đó với một người phụ nữ trung niên.

Long Triển Vũ hình như trực đêm từ tối qua đến giờ vẫn chưa ngủ, Trần Vận Thành có cảm giác đỉnh đầu anh ta sắp bốc khói rồi.

Thấy Trần Vận Thành tới, Long Triển Vũ tiện tay lôi một đồng nghiệp lại tiếp tục ứng phó với người phụ nữ kia, rồi vẫy tay gọi Trần Vận Thành vào làm ghi chép nhận diện với mình.

Trần Vận Thành nhìn ảnh, nhận diện hết ba kẻ tình nghi tới đập phá cửa tiệm của mình.

Long Triển Vũ ngậm thuốc lá, nói: “Được rồi, cậu về đi.”

Trần Vận Thành có cảm giác trong căn phòng này tràn ngập khói thuốc, anh hỏi Long Triển Vũ: “Anh vẫn chưa tan tầm à?”

Long Triển Vũ ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Đm, không phải vì chuyện của cậu à?”

So với chuyện của mình, thật ra Trần Vận Thành quan tâm đến chuyện của Chu Ngạn hơn, anh hỏi Long Triển Vũ: “Chu Ngạn thế nào rồi?”

Long Triển Vũ im lặng một lát, rồi đứng lên nói với Trần Vận Thành: “Đi ra ngoài nói.”

Hai người họ tới bãi đậu xe trong đồn cảnh sát, không khí ở đây trong lành hơn bên trong nhiều.

Long Triển Vũ nói: “Buổi tối hôm lần đầu tiên chúng tôi bắt Trương Văn Dũng, Chu Ngạn từng tới tìm Trương Văn Dũng, lúc đó cậu tiết lộ tin tức cho cậu ta biết đúng không?”

Trần Vận Thành thừa nhận: “Lúc đó chú ấy kể cho tôi nghe chuyện Trương Văn Dũng bảo chú ấy bán xe ăn trộm, tôi nói với chú ấy cảnh sát đang điều tra Trương Văn Dũng, hình như chú ấy rất căng thẳng.”

“Vậy chắc cậu ta định mật báo cho Trương Văn Dũng,” Long Triển Vũ nói: “Nhưng ngày đó cậu ta đến không kịp, lúc cậu ta đi tìm Trương Văn Dũng thì đúng lúc chúng tôi hành động bắt người, cậu ta nhìn thấy bèn một mình chạy mất. Cậu ta nói lúc đó không biết phải chạy đi đâu, chỉ nghĩ là mình chạy không thoát, định trước khi bị bắt thì gom được một khoản tiền, nên về quê muốn tìm mẹ cậu ta mượn tiền.”

Nói tới đây Long Triển Vũ không nói gì nữa, chuyện về sau Trần Vận Thành đã biết hết, Chu Ngạn quay về quê, đúng lúc mấy ngày đó mẹ cậu đi vắng, chắc là cậu mở miệng mượn tiền cha dượng, bị làm nhục nên nhất thời kích động mới giết người.

Trần Vận Thành cúi thấp đầu, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Cũng chính tối hôm đó, anh tìm Ninh Quân Diên mượn tiền cho con trai Chu Ngạn phẫu thuật, sau khi quay về anh gọi điện cho Chu Ngạn, nhưng điện thoại của Chu Ngạn tắt máy, có lẽ lúc đó Chu Ngạn đang chạy trốn, sợ bị định vị, nên về sau không dùng điện thoại di động của mình nữa.

Nếu ngày đó anh không rời đi cùng Ninh Quân Diên, hoặc nói với Chu Ngạn mình có cách mượn tiền, có lẽ Chu Ngạn sẽ không chạy trốn, càng sẽ không giết người.

Trong lòng Trần Vận Thành rất khó chịu, anh im lặng đứng đó một lúc, rồi hỏi Long Triển Vũ: “Cho tôi một điếu thuốc được không?”

Long Triển Vũ rút ra một điếu thuốc, châm lửa cho anh: “Sao thế? Tự dưng muốn hút thuốc à?”

Trần Vận Thành lắc đầu chẳng nói gì.

Lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước cửa đồn cảnh sát, Trần Vận Thành nhìn thấy Quan An Lâm từ trên xe bước xuống, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh, hai người đều không nói gì.

Long Triển Vũ vỗ vai Trần Vận Thành, nói: “Anh em tốt của cậu tới làm chứng giúp cậu, cậu ta có thể chứng minh Trương Văn Dũng tìm ba người kia tới đập phá tiệm của cậu.” Nói xong, Long Triển Vũ đi về phía Quan An Lâm.