Sửa Kiếp

Chương 10: Chương 10





Kim Quang Dao khoanh tay đứng thẳng ngoài điện một hồi lâu, mới chờ được hạ nhân tới báo hắn đi vào trong điện.
Kim Quang Dao mới vừa vào trong điện liền nghe được vài tiếng cười quyến rũ, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo thấy mấy nữ tử quần áo bất chỉnh vội vội vàng vàng từ trong điện ra, Kim Quang Dao làm như không thấy.
"Phụ thân." Kim Quang Dao nhìn thấy Kim Quang Thiện vội cung kính hành lễ.

Kim Quang Thiện cầm lấy chén rượu uống một ngụm, nói với hạ nhân: "Lui ra ngoài hết đi." Bọn hạ nhân theo lời sôi nổi lui ra, giúp Kim Quang Thiện khép lại cửa điện.
"Kim Tử Huân chết, thật sự là do Ngụy Vô Tiện?"
Kim Quang Dao ngẩng đầu, đúng sự thật trả lời: "Ngụy Vô Tiện mất khống chế, tẩu thi bạo động, Tử Huân ca quả thực gặp nạn ở Cùng Kỳ đạo."
Kim Quang Thiện gõ mạnh ngón tay vào chén rượu, rượu từ trong ly bắn ra một chút: "Cùng Kỳ đạo, vốn do ngươi phụ trách chặn giết Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện không chết, Âm Hổ Phù không lấy được, còn không kịp ngăn Tử Hiên xông vào nguy hiểm.


Sau lại lấy cớ chối từ không để ý tới sự vụ, Luyện Thi Tràng một mảnh hỗn độn.

Ngươi thềm đá Kim Lân Đài quỳ một đêm cho ta, tự tỉnh táo lại."
Kim Quang Dao vẫn chưa đáp lại Kim Quang Thiện.
"Làm sao, còn bất mãn?" Kim Quang Thiện nheo mắt, ngữ khí trở nên phẫn nộ: "Rốt cuộc ai nên nghe ai?"
"Phụ thân." Kim Quang Dao đi tới trước bàn Kim Quang Thiện, cầm lấy chén rượu Kim Quang Thiện vừa uống, đem rượu còn thừa xối lên đầu mình: "Con đương nhiên là nghe cha."
Kim Quang Thiện thấy hắn không cần lão động thủ mà tự phạt xối rượu, tức giận tiêu bớt một nửa: "Ngày sau ngươi phải nhớ kỹ cho ta, ai mới là tông chủ, ai mới là phụ thân ngươi!"
"Đúng vậy, lão là phụ thân của ta." Kim Quang Dao cười nhạo một tiếng: "Bởi vì có phụ thân mới có ta bây giờ, ta thật đúng là phải cảm tạ lão."
"Có điều ngày sau, còn phải xem cái gì mới có thể ra lệnh cho ta." Kim Quang Dao cười nhìn Kim Quang Thiện, tươi cười ôn hòa lại làm Kim Quang Thiện dựng tóc gáy.

Kim Quang Thiện lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì?! Kim Quang Dao! Đừng tưởng rằng ngươi có chút năng lực là có thể ngang cơ với ta! Nhìn cho rõ ràng, ai mới là tông chủ!"
"Ta thật sự chỉ có chút năng lực này." Kim Quang Dao nói, chậm rãi lấy trong tay áo ra một sợi dây diều: "Làm việc dơ bẩn cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ta cũng thật sự không có năng lực trả giá đắt cho những đau khổ mà ta phải chịu."
Kim Quang Thiện thấy sợi dây diều tinh tế kia, sắc mặt biến đổi.

"Ngươi..."
Kim Quang Dao cười miệt thị lão, liếc mắt một cái, giống như quỷ mị tới lấy mạng Kim Quang Thiện, vòng qua bên sườn lượn tới phía sau, dùng dây diều quấn lên cổ Kim Quang Thiện, không cho Kim Quang Thiện có chút thời gian phản ứng.
Dây diều có linh lực rót vào còn sắc bén hơn cả dây đàn, Kim Quang Dao động tác quyết đoán ngoan tuyệt, máu trên cổ Kim Quang Thiện nháy mắt phun tung toé.
Kim Quang Thiện còn chưa phát ra được bất cứ thanh âm gì, theo động tác Kim Quang Dao buông dây diều ra liền thẳng tắp ngã xuống đất, lập tức máu chảy đầy đất.
"Chết kiểu này thật đúng là quá lời cho lão." Kim Quang Dao ngồi xổm xuống, nắm góc áo Kim Quang Thiện chưa dính máu lau sạch sẽ dây diều, ném góc áo mang theo vết máu kia trở lại vũng máu.
Tiếp theo Kim Quang Dao đứng dậy thở sâu, đột nhiên hất tung đồ vật trên bàn, nháy mắt tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên, hắn đi qua rút kiếm của Kim Quang Thiện bày trước tấm bình phong ra, hung hăng đâm lưỡi kiếm xuyên qua bụng mình.
Kim Quang Dao cắn răng nhịn đau rút kiếm ra ném sang bên cạnh, chờ đến khi thấy một bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ đã đau đến môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, tầm mắt mơ hồ.

Lúc này hắn mới loạng choạng bắt lấy bình hoa bên cạnh ném tới cửa sổ, nghiêng ngả lảo đảo mạnh mẽ chạy đến cửa điện, sau đó điên cuồng gõ cửa, tê tâm liệt phế hô to lên: "Người đâu! Người đâu! Có thích khách! Mau tới đây, có thích khách! Cứu mạng!"
Người ngoài điện từ khi nghe thấy trong điện truyền ra tiếng đồ đạc rơi vỡ cùng tiếng vang hỗn loạn đã có chút khả nghi, đột nhiên nghe Kim Quang Dao ra sức gọi càng cả kinh, lập tức phá cửa xông vào điện.
Trong nhà một mảnh hỗn độn, Kim Quang Thiện ngã giữa vũng máu không biết sống hay chết, Kim Quang Dao cũng bị thương ngã bên cạnh cửa bất tỉnh.

Nhất thời, trong điện hỗn loạn.

Người hầu, thị vệ đều như rắn mất đầu.
Kim Tử Hiên đang phê chữa công văn thì nhận được cấp báo, vừa nghe Kim Quang Thiện xảy ra chuyện, mực nước bắn tung một quyển công văn.

"Cái gì? Phụ thân và A Dao?!"
Giang Yếm Ly vừa cho Kim Lăng bú sữa xong, thấy Kim Tử Hiên vội vàng ra cửa, vội hỏi: "Tử Hiên, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phụ thân và A Dao bị thích khách ám sát, hiện tại không biết tình hình thế nào." Kim Tử Hiên đè lại vai Giang Yếm Ly: "Bảo vệ tốt chính mình và con, ta đi một chút sẽ về." Sau đó phân phó hạ nhân đề cao phòng bị.
"Sao lại thế này?" Kim Tử Hiên hoả tốc vào điện của Kim Quang Thiện, lập tức người hầu thị vệ an tĩnh lại, đồng loạt cúi đầu lui sang một bên.
"Đại công tử." Một vị trưởng lão tới trước nói: "Tông chủ và nhị công tử đang nói chuyện trong điện thì bị ám sát, nhị công tử bị thương hôn mê, tông chủ...!mất mạng tại chỗ."
Kim Tử Hiên như bị sét đánh ngang tai, trước mắt tối sầm, lảo đảo lùi lại vài bước, người khác lo lắng đỡ lấy hắn.


"...!Tra, cẩn thận điều tra cho ta!"
"Đại công tử." Một thị vệ nói: "Lúc xảy ra chuyện chúng ta phát hiện một bóng đen xẹt qua điện đi theo hướng tây, chúng ta đã phái người đuổi theo."
Kim Tử Hiên ánh mắt buồn bã: "Người, nhất định phải bắt được cho ta." Nói xong Kim Tử Hiên hoãn lại tinh thần, bước nhanh tới thăm Kim Quang Dao, vừa đến chỗ Kim Quang Dao thì đại phu cũng từ trong phòng ra.

Đại phu trông thấy Kim Tử Hiên lập tức hành lễ, Kim Tử Hiên vội vàng hỏi: "Thế nào? Thương thế nghiêm trọng không?"
"Đối phương ra tay tàn nhẫn, bụng Liễm Phương Tôn bị thương rất sâu, rất may không thương đến nơi yếu hại..." Đại phu thở dài: "Bản thân Liễm Phương Tôn vốn bệnh thương chưa khỏi hẳn, giờ lại chịu tội này...!Aiii..."
Kim Tử Hiên bước vào nhà liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, tâm tình càng thêm trầm trọng, nhìn Kim Quang Dao nằm trên giường hôn mê, sai người chiếu cố Kim Quang Dao xong liền dặn dò đại phu thời khắc chú ý thương thế của Kim Quang Dao, để lại thuộc hạ đắc lực nhất của mình bảo hắn canh chừng ở đây, khi nào Kim Quang Dao tỉnh lại phải lập tức báo cho y, liền xoay người ra khỏi phòng.
"Đại công tử, ta nghĩ, đây không phải là ám sát đơn giản đâu." Một trưởng lão thấy Kim Tử Hiên từ trong phòng ra, liền kề sát Kim Tử Hiên nói: "Nhị công tử ở đó, lại chỉ bị thương chưa chết, có lẽ mọi việc chẳng qua là nhị công tử..."
"Câm mồm!" Kim Tử Hiên giận dữ: "Kim Quang Dao từ khi xảy ra chuyện ở Cùng Kỳ đạo tới bây giờ thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, linh lực tổn hại đến mức ngay cả sức lực luyện kiếm cũng không có thì lấy đâu ra sức giết người? Nếu ngươi muốn nói là Kim Quang Dao liên thủ với người khác, vậy có cần lấy mạng của chính mình ra đánh cược không?"
"Các ngươi chỉ giỏi suy nghĩ bậy bạ! Lần sau còn dám tùy ý phỏng đoán, kéo xuống đánh 50 trượng!".