Sủng Ái Vô Tận: Ông Xã Thâm Tình Của Tôi

Chương 23-1: Để tôi thay cô ấy 1




“Anh Đàm.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng đáp lại.

So với sự nhiệt tình của Đàm Thiếu Hoa, Đoàn Hồng Huyên lại vô cùng cao lãnh, mặt như cũ lãnh khốc, giống như không hề vui chút nào.

Đàm Thiếu Hoa đối với bộ mặt này của hắn sớm đã quen, cũng không trách gì, cũng không để tâm, quay đầu hướng sang Ngải Tử Lam, hơi hơi nghiêng đầu, giọng có chút nghiêm túc hơn, lịch sự khách khí dò hỏi: “Đây hẳn là Đoàn phu nhân?”

“Vâng.” Ngải Tử Lam gật gật đầu, có chút nghi hoặc.

Người trước mắt cao lỡn đĩnh đạc, đẹp trai phong độ, trong cử chỉ lời nói toát ra một vẻ phong lưu khoáng đạt. Xem ra quan hệ với Đoàn Hồng Huyên không hề xoàng.

“Xin chào, tôi là Đàm Thiếu Hoa, tổng tài tập đoàn Đàm Thị, chính là người mở ra khách sạn này, không đáng nhắc tới.” Đàm Thiếu Hoa lập tức thu hồi sự ngả ngớn, nét mặt hơi nghiêm trang giới thiệu mình, còn làm bộ như khiêm tốn xua xua tay, nhưng rất nhanh lại nhịn không được, trêu chọc: “Đều là đi theo cậu Đoàn, làm thuộc hạ cho cậu ấy để kiếm miếng cơm ấy mà.”

Tập đoàn Đàm Thị, là một trong những tập đoàng hàng đầu thành phố s, là một đầu rồng trong lĩnh vực khách sạn, đây đâu chỉ là miếng cơm manh áo.

Ngải Tử Lam nhất thời á khẩu không nói được gì, trong lòng lại thầm cảm thán.

Cô thật sự muốn hỏi một chút, vẫn còn thiếu miếng cơm sao?

“Tên tiểu tử nhà cậu thiếu ba hoa.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng liếc Đàm Thiếu Hoa một cái.

“Được được, không nghèo không nghèo.” Đàm Thiếu Hoa vừa một miệng hai lời đáp lại, vừa hướng về Ngải Tử Lam ánh mắt tán thưởng, “Có điều, có câu này tôi nhất định phải nói, Đoàn phu nhân thật đúng là một mỹ nhân, con mắt tên tiểu tử nhà cậu cũng khồng tồi a.”

Đàm Thiếu Hoa không phải là miệng lưỡi, mà là thật tâm khen ngợi.

Nhân phẩm Ngải Tử Lam như thế nào hắn chưa hiểu, nhưng dung mạo này, dáng người này, khí chất này, tất cả đều ở hàng thượng đẳng. Ít nhất là trên phương diện này.

“Đủ rồi, làm gì thì làm đi.” Đoàn Hồng Huyên ánh mắt lạnh lùng, rất không thích ánh mắt có chút ân cần kia của Đàm Thiếu Hoa, lạnh lùng ngắt lời anh ta, không khách khí ngầm hạ lệnh đuổi đi. 

Ngải Tử Lam tối nay, quả thật đẹp đến rung động lòng người, khiến hco hắn tim ngứa cồn cào, chứ đừng nói gì đến đàn ông khác. 

Nếu không phải bắt buộc phải đưa cô đến buổi dạ tiệc này, Đoàn Hồng Huyên thật sự muốn đem cô giấu đi, chỉ để cho mỗi mình ngắm.

“Chuồn đây, chuồn đây.”

Thấy Đoàn Hồng Huyên hình như thật sự có chút tức giận, huống hồ là người làm chủ bữa tiệc, quả thật có nhiều việc phải làm, Đàm Thiếu Hoa vội vàng tạm biệt.

Hắn cũng không dám chọc núi băng này, phải biết rằng, một khi núi băng này bốc hỏa thì đáng sợ đến nhường nào.

“Đoàn tổng, tôi kính cậu và Đoàn phu nhân một ly.”

Sau Đàm Thiếu Hoa, những người khác trong khách sạn thấy vậy đều hành động, ồ ạt kéo tới hỏi thăm giới thiệu không ngừng, trò chuyện trên trời dưới đất.

Một đường đi tới, phu thê Đoàn Thị nhận được đều là những lời chúc phúc chúc mừng tân hôn, còn có cả ánh mắt quan sát dò xét đối với Ngải Tử Lam.

Ai có thể ngờ được, thiên kim thứ hai nhà Ngải Thị dung mạo lại như hoa, khí chất tuyệt luân, cử chỉ ưu nhã, nói năng khéo léo, hoàn toàn không giống Ngải Tử Kỳ. Cũng khó trách Đoàn tổng để ý tới cô.

Mà tối nay, Ngải Tử Lam có thể coi như là được mở mang kiến thức, gặp được rất nhiều nhân sĩ tinh anh và quyền quý mà bình thường căn bản không thể nào gặp được, trong lòng vô cùng chấn động. Mỗi người này đều là trụ cột trong giới thượng lưu của thành phố s, có kỹ năng và bản lĩnh, không thể dễ dàng khinh thường.

Ngải Tử Lam mặc dù trên mặt bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng đã không ngừng trầm trồ cảm thán.

Không ngờ, người quyền quý nhất lại đang đứng bên cạnh cô, trở thành chồng của cô.

“Nào nào nào, tôi kính Đoàn tổng và Đoàn phu nhân một ly.” Một người đàn ông trung niên bụng bia to đùng uống say khướt, lảo đảo lảo đảo đi tới, miệng lớn tiếng ồn ào, một miệng nhiệt khí phun ra, không khí xung quanh đều tràn ngập mùi rượu.

Ngải Tử Lam không nhịn nổi nhíu nhíu mày, kiềm chế không để mình đưa tay che miệng che mũi lại.

“Xin lỗi, cô ấy không biết uống rượu, vậy để tôi uống thay cô ấy.” Đoàn Hồng Huyên mày hơi nhíu khó nhận ra, mặt vẫn lạnh như băng, giọng khách khí xa cách.