Sủng Ái Vô Tận: Ông Xã Thâm Tình Của Tôi

Chương 6-1: Rất muốn phủi sạch quan hệ 1




Ngải Tử Lam không hiểu cho nên nhìn Đoàn Hồng Huyên.

Hai câu này cùng nói ra, là muốn nói chuyện của cô đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là việt rất nhỏ, hơn nữa, cô vẫn chưa đủ tư cách làm đối tượng gây tai tiếng cho hắn sao?

Nếu đổi là một cô gái khác bị nói như vậy, hẳn sẽ tức giận, nhưng Ngải Tử Lam lại thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, cô một chút cũng không muốn liên quan đến Đoàn Hồng Huyên một kẻ kiêu ngạo này, huống hồ người này còn là đối tượng hẹn hò ban đầu của Ngải Tử Kỳ, nếu thật gây ra tai tiếng, đối với cô mà nói chính là vô cùng vô tận phiền toái.

Đoàn Hồng Huyên thấy cô hiện rõ chút thở phào, cảm thấy tim như bị kẻ nào đó nhét bông, bực bội.

“Đi thôi, xử lý vết thương của cô trước.” Đoàn Hồng Huyên thôi giam cầm Ngải Tử Lam, kéo tay cô dẫn vào trong đường hầm.

Người con gái này lại không thích liên quan đến hắn.

Đáng tiếc, muộn rồi, quan hệ bọn họ hiện tại đã giống như “thâm nhập” rồi.

Đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra Ngải Tử Lam đến địa bàn của khoa sản phụ, điều làm cô có chút ngạc nhiên là, ở đây chỉ có một nam bác sĩ ngồi khám, không thấy bất cứ người phụ nữ nào khác.

Bên trong phòng khám nhỏ sạch hơn nhiều so với bên ngoài, chỗ cũng không nhỏ, không hề có bệnh nhân nào khác ở đây, có vẻ như việc kinh doanh không được tốt cho lắm.

Nam bác sĩ duy nhất thấy bọn họ đi vào, chính xác mà nói trông thấy Đoàn Hồng Huyên kinh ngạc một chút, trêu chọc nói: “Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây rồi, Đoàn công tử sao lại rảnh rỗi đến nơi nhỏ bé của tôi thế này.”

“Người nhìn không giống bác sĩ tốt, là bạn của tôi, Vương Nhược Thành.” Đoàn Hồng Huyên sau khi tiện miệng giới thiệu với Ngải Tử Lam, lại nói với bác sĩ, “giúp cô ấy xử lý vết thương một chút.”

Thực ra vừa vào tới cửa Ngải Tử Lam liền để ý thấy bác sĩ này có chút không giống bác sĩ.

Cũng không nói người này hung hãn, mà là quả thực hắn rất đẹp, một đôi mắt hoa đào cười lên liền giống như câu dẫn người khác, áo choàng trắng khoác trên người như sắp rớt ra, mềm mại tựa vào mặt bàn, một chút dáng vẻ vững vàng của bác sĩ cũng không có.

“Cô gái đừng để ý tới anh ta, đây là ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi mà.” Vương Nhược Thanh cười trêu Ngải Tử Lam, người này vốn đã đẹp, cười lên lại càng tỏa sáng.

Có thể có quan hệ gần gũi với Đoàn Hồng Huyên như vậy nhất định không phải người thường, ngay cả cô cũng không thể đắc tội, Ngải Tử Lam nghẹn lời, đành ấp úng nói: “Uhm…anh Vương thật sự rất đẹp.”

Đoàn Hồng Huyên nghe vậy chút nữa thì phì cười, Vương Nhược Thành sắc mặt ấm ức đến nỗi không thành bộ dáng, dứt khoát đem tất cả dụng cụ xử lý vết thương sắp vào một khay ném cho hắn, sau đó nằm trên giường truyền dịch, quay lưng lại với bọn họ, bộ dạng cáu kỉnh như là một đứa trẻ ba tuổi.

“Ha ha ha, cậu tự mà làm đi.”

Ngải Tử Lam có chút lo lắng hỏi: “Anh ấy giận rồi.”

“Không sao, không cần để ý cậu ta, lát lại ổn thôi.” Đoàn Hồng Huyên không thèm nhìn Vương Nhược Thành, kéo bàn tay bị thương của Ngải Tử Lam lại, bỏ băng gạc cũ đi, lại dùng cồn rửa sạch vết thương.

Ngải Tử Lam ngay cả khi quen được Đoàn Hồng Huyên chăm sóc như vậy, cô vẫn có chút không thoải mái nói: “Anh Đoàn, hay là để tôi tự làm đi.”

“Yên nào.”

Đoàn Hồng Huyên cảnh cáo cô một tiếng, dùng tăm bông thoa thuốc mỡ lên mu bàn tay cô, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng thuốc mỡ mà Vương Nhược Thành đưa tính kích thích quá mạnh, Ngải Tử Lam lúc đó lại xuýt xoa một tiếng.

“Rất đau” tay của Đoàn Hồng Huyên nhất thời dừng lại, có chút giống như là không dám động tay, sợ lại làm đau cô.

Ngải Tử Lam nén cơn đau nói: “Không sao, anh tiếp tục đi.”

“Chịu đựng chút nhé, sắp xong rồi.”

Đoàn Hồng Huyên trên miệng nói như vậy, động tác bôi thuốc càng nhẹ nhàng cẩn thận, nhìn giống như là đang bảo vệ một thứ trân bảo quý hiếm vậy.

Vương Nhược Thành thật như là Đoàn Hồng Huyên nói, sau ba phút giận dỗi, lại quay ra nói với hai người bọn họ: “Ta nói các người chú ý một chút có được không, lời lẽ như vậy a, ngoài cửa không biết còn tưởng rằng ta trong này xảy ra chuyện gì mờ ám đấy.”