Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc

Chương 4




Đêm khuya ngày hè, tiếng ve kêu râm ran, ánh sao chiếu sáng bầu trời, trong một căn phòng thượng đẳng của nhà trọ Vạn Lai ở Giang Tô, truyền đến tiếng trầm thấp, nhu hòa của Cung Diễm.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi dám can đảm giả làm cá chết với ta, nếu không để ta thỏa mãn được hứng thú của mình, như vậy thì ngay cả giá trị lợi dụng duy nhất của ngươi cũng không có, không sợ ta không cần ngươi sao?” Cho dù rất nhỏ, nhưng hắn vẫn mơ hồ phát hiện ra người phía dưới cứng ngắc cả người, cũng khẽ có bộ dáng kháng cự.

Nhìn nụ cười xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy thật sự tủi thân, bất giác thốt ra, “Diễm chủ tử, ta có thể cầu người một việc không?”

Không rõ vì sao nàng lại đột nhiên có bộ dáng đáng thương này, hắn khẽ cắn nàng một cái, hỏi: “Chuyện gì?”

“Nếu có một ngày Diễm chủ tử thật sự ghét ta, không cần ta, như vậy xin Diễm chủ tử giết ta đi, ta tình nguyện chết dưới tay Diễm chủ tử.” Đôi mắt sáng của nàng lấp lánh nước. Giọng nói nghẹn ngào: “Bởi vì nếu người không cần Tiểu Thạch Đầu, ta nhất định cũng không sống nổi nữa, nếu không phải thất hồn lạc phách mà bị ngựa đâm chết, cũng sẽ ngã xuống nước mà chết đuối, nếu không thì nhất định sẽ không ăn không uống mà đói chết, hoặc là sẽ chết cháy dưới ánh nắng mặt trời.”

Nàng sợ, nàng sợ chính mình chỉ là công cụ cho hắn tiết dục mà thôi, một khi hắn chán nàng, hoặc là coi trọng nữ nhân khác, sẽ liền không để ý đến nàng.

Cung Diễm nhẹ nhàng ôm lấy mặt nàng, ý cười trên mặt thu lại, ngắm nhìn nàng thật chăm chú.

“Ngươi hòn đá ngốc này, ngươi thật sự không biết giá trị của chính mình hay sao?” Xem ra hòn đá ngốc này đến bây giờ vẫn không hiểu được, ánh mắt của hắn chưa bao giờ ngừng lại trên người bất cứ nữ nhân nào ngoại trừ nàng.

Nàng bị vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của hắn làm chấn động.

“Nhưng mỗi lần người đều nói ta là nữ nhân cho người tiết dục mà thôi.” Từ sau khi hắn muốn nàng vào bốn năm trước, lời nói như vậy không biết hắn đã nói mấy trăm lần. Nàng còn nhớ rõ vào lần đầu tiên của nàng, hắn lại nói từ nay về sau nàng chính là kỹ nữ dành riêng cho hắn, những lời nói về sau của hắn càng lúc càng khó nghe hơn.

“Là đúng vậy đấy,” Trên mặt Cung Diễm lại mang lên ý cười, “Nhiều năm qua như vậy, chỉ có mình ngươi được loại thù vinh này, ngươi còn không biết chừng sao?”

“Đối với người, ta…” Lòng tham của nàng càng lúc càng nhiều, nàng hy vọng hắn đối với nàng không chỉ có dục vọng, ít nhất còn có một chút gì khác, ví dụ như nói tình cảm ‘thích’ này nọ.

Nàng từng nghe các cô gái khác trong lâu nói qua, thời gian càng lâu thì tình yêu và ham muốn được ở cùng một chỗ với ý trung nhân càng nhiều, nàng biết là hắn cưng chiều nàng, nhưng nàng không rõ là đến cuối cùng là hắn có tình yêu với nàng hay không, loại tình yêu nam nữ được nói đến trong sách.

“Ngươi như thế nào?” Hắn sủng ái nhéo nhéo hai má nàng.

“Ta, không có gì.” Thở hổn hển hồi lâu, nàng cũng không dám mở miệng nói. Nàng không nên tham lam yêu cầu nhiều hơn nữa, có thể sớm chiều ở chung, làm bạn bên người hắn, ông trời đã rất chiếu cố nàng rồi.

“Tiểu Thạch Đầu, muốn nói gì thì nói đi, ngươi không biết ta không thích ai chỉ nói một nửa hay sao?”

“Ta,” nàng nâng đôi mắt sáng lên nhìn thẳng vào mắt đen thẫm của hắn, “Tiểu Thạch Đầu muốn xin Diễm chủ tử, để cho ta vĩnh viễn được hầu hạ bên cạnh Diễm chủ tử.”

Ý cười bên môi Cung Diễm lan thẳng đến đáy mắt.

“Vậy thì phải xem ngươi có thể hầu hạ ta thoải mái hay không. Ngươi hiểu là ta ghét nhất là phế vậy vô dụng, ừ.” Giọng nói nhu mị của hắn chứa đầy giọng điệu ái muội, tay cầm nơi nở nang trước ngực của nàng không ngừng xoa nắn.

Mặt Tiểu Thạch Đầu nóng lên.

“Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu nhất định sẽ cố gắng hết mình để hầu hạ người.” Thân thể nàng bị hắn kích thích đã bắt đầu khơi dậy ngọn lửa tình dục nóng rực, nhưng trong lòng nàng vẫn âm thầm mong ước, trừ bỏ thân thể của nàng, hắn có thể xem như là có một chút tình ý với nàng, nàng không cần nhiều, thật sự, chỉ cần một chút nhu tình là tốt rồi.

“Như vậy thì hiện tại phải thỏa mãn ta thật tốt, nếu lại miên man suy nghĩ, làm hỏng hứng thú của ta, cẩn thận xem ta sẽ chỉnh sửa hòn đá ngốc là ngươi như thế nào.”

※※※

Hôm sau, phân phó cho Tiểu Thạch Đầu ở lại nhà trọ chờ hắn trở về, lại phái ba gã hộ vệ ở lại bảo vệ nàng, Cung Diễm cùng Kỳ Ngọc Đường, Quỷ Kiến Ưu dẫn theo bảy huynh đệ đi đến ranh giới Lang Sơn.

Cung Diễm không chút để ý quét mắt nhìn đội ngũ năm, sáu mươi người ở phía trước.

Kỳ Ngọc Đường nhìn bọn họ rồi hỏi: “Chính là các ngươi tấn công phân đà Giang Tô của chúng ta?”

“Đúng vậy.” Một gã nam tử trung niên mặc áo khoác màu vàng đứng giữa cầm đầu, sắc mặt xanh trắng, đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn chăm chú vào mặt Cung Diễm, vẻ mặt kia như là muốn uống máu, ăn thịt của hắn.

“Các ngươi dám chỉ ngay tên họ ta mà muốn tar a mặt, sẽ không phải là bọn chuột nhắt vô danh đi?” Gương mặt anh tuấn của Cung Diễm mỉm cười nhìn về phía ba gã dẫn đầu phía trước, không hề xem nhẹ hận ý trên mặt ba người bọn họ.

Nam tử áo vàng mở miệng mang theo xót xa, “Cung Diễm, chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta là ai chăng?” Liếc nhìn năm con ngựa đang chạy tới bọn họ, sau khi mấy người kia cho hắn cái ám hiệu, giục ngựa đi đến sau đám người, gương mặt xanh trắng của hắn hiện lên một chút cười lạnh.

“Lấy gương mặt này của các hạ, quả thật không dễ dàng để người khác nhớ kỹ.” Cung Diễm cười lạnh, ám chỉ chính mình không hề có ấn tượng với bọn họ.

Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy năm người gia nhập vào đội hình của đối phương, chỉ là hắn không để ý đến, cho dù bọn họ có nhiều hơn mười người, hắn cũng không cho rằng bọn họ có thể thay đổi được kết cục hôm nay.

“Chưởng môn Thiên Tuyệt Môn là đại ca của ta.” Nam tử áo vàng nói ra thân phận của mình.

Người đứng bên trái hắn cũng căm hận nói: “Ta là hộ pháp của Địa Ngục Bang.”

Người bên phải thì nói: “Ta là đường chủ của Diệt Thiên Giáo.”

Cung Diễm hiểu rõ, trong mắt hiện lên ánh cười rực rỡ.

“A, thì ra năm đó ta đã thiện lương để lại bọn dư nghiệt các ngươi, như vậy, lần này các ngươi tới là để tìm ta báo ân sao?”

“Cung Diễm, chúng ta muốn ngươi phải nợ máu trả bằng máu!” Ba người không hẹn mà cùng lên tiếng nói ra lời đòi mạng.

Kỳ Ngọc Đường mang vẻ mặt khâm phục nhìn bọn họ. “Các ngươi thực có dũng khí, năm đó thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này lại chán sống, vội vã muốn đến Diêm Vương Điện báo danh.”

Nam tử áo vàng lạnh lùng liếc hắn một cái, đôi mắt nhỏ mang vẻ nham hiểm nhìn Cung Diễm.

“Hừ, lần này ai sống ai chết, hiện tại còn chưa rõ đâu.”

“Phải không? Chẳng lẽ các ngươi luyện được tuyệt thế thần công nào đó?” Nụ cười trên tuấn nhan của Cung Diễm càng thêm sâu sắc, những người trước mắt này có khả năng thế nào, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

“Thế thì thật không có, chỉ là chúng ta có một phép bảo trong tay.” Nam nhân đứng bên trái của nam tử áo vàng cười âm trầm.

Môi Cung Diễm vẫn nở nụ cười như cũ. “Không lẽ các ngươi gặp được thần tiên, tặng cho các ngươi pháp khí thu yêu?”

“Cung Diễm, ngươi cứ cười đi, lát nữa ngươi sẽ cười không nổi!” Nam tử áo vàng nheo lại đôi mắt không thể nào nhỏ hơn, nhìn về phía nam nhân bên phải, nam nhân kia lập tức vỗ vỗ tay với thủ hạ phía sau, bỗng chốc từ phía cuối được đưa tới một vật được che vải đen nằm trên lưng ngựa.

Khi tàm mắt dừng lên vật màu đen kia, trong đầu Cung Diễm đột nhiên bị chấn động mạnh.

Vật kia được đặt đứng lên, miếng vải đen được thanh đao chém rách.

Khi lộ ra cái ở bên trong, ý cười trên mặt Cung Diễm mất hết, thay vào đó là nụ cười lạnh nghiêm túc.

Kỳ Ngọc Đường cùng Quỷ Kiến Ưu cũng thầm hít một hơi lạnh, Cung Anh lại rơi vào trong tay đám người kia!

“Sao? Ngươi không cười được?” Nam tử áo vàng đưa đại đao đặt lên cái cổ trắng Tiểu Thạch Đầu, đắc ý nhìn về phía Cung Diễm.

Ba năm trước đây, trong lúc vô ý hắn đã gặp được một tỳ nữ bị đuổi khỏi Niễu Bạt Lâu, theo lời của nàng, hắn biết được một ít chuyện liên quan đến Cung Diễm.

Hắn vốn tưởng rằng Cung Diễm cũng giống như bề ngoài của hắn, coi thường tất cả, cái gì cũng không để ý, nhưng sau khi hỏi ra, hắn đã nhận ra nhược điểm của Cung Diễm – một tỳ nữ được hắn nuôi lớn, có thể vì nàng nhiễm bệnh, mà giận chó đánh mèo, đuổi hết tất cả hạ nhân.

Khi đó, ngọn lửa báo thù trong lòng hắn đã tắt từ lâu, nay lại cháy lên dữ dội. Nếu đã biết nhược điểm của đối phương, hắn làm sao có thể buông tha.

Vì thế hắn âm thầm tìm cách ba năm, chiêu binh mãi mã, liên lạc với những người cũng có cùng thù oán với Cung Diễm, rốt cuộc đã đợi được thời khắc báo thù này.

Hôm nay, sau khi xác định Cung Diễm bọn họ đều đã rời khỏi khách sạn, đi đến nơi mà hắn đã hẹn, nhân mã được hắn âm thầm bài trí mai phục quanh khách sạn, liền tập kích ba gã hộ vệ đã phụng mệnh bảo vệ nữ nhân này, bắt lấy nàng.

Giọng nói của Cung Diễm lạnh như băng, trong mắt dấy lên ngọn lửa như luyện ngục.

“Nếu các ngươi không lập tức thả nàng, ta cam đoan các ngươi sẽ muốn khóc cũng khóc không được.”

“Chúng ta sẽ thả nàng, sau khi ngươi tự sát.” Nam tử áo vàng cùng người bên cạnh khoái ý cười to.

Thần thái của đối thủ chuyển biến, khiến cho bọn họ rất tự tin. Trận chiến báo thù hôm nay, thắng lợi thật đáng giá, chỉ cần trừ bỏ Cung Diễm, cũng không cần sợ hãi người khác.

Trận cười rung động kia đã đánh thức người đang hôn mê.

Tiểu Thạch Đầu vừa mở hai mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú ngưng trọng của Cung Diễm ở phía trước.

“Diễm chủ tử, người làm sao vậy? Ai chọc người tức giận?” Nói xong nàng liếc về phía ánh sáng lạnh lẽo ở sau gáy, nàng vừa cúi mắt nhìn, ngẩn ngơ, lưỡi đao của một thanh đại đao đang đặt sát cổ nàng.

Nàng mờ mịt nhìn lại Cung Diễm, không hiểu rõ tình thế quái dị trước mắt là đang xảy ra chuyện gì? Là Diễm chủ tử đang đùa giỡn với nàng hay sao?”

“Kìa, Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu làm sai cái gì sao?” Kỳ quái, nàng nhớ rõ là hắn kêu nàng ở lại nhà trọ đợi hắn? Làm sao… Ơ, a, đúng rồi, nàng nghe được có người đánh nhau, vì thế mở cửa ra ngoài xem, sau đó trước mắt liền chỉ còn một màu đen…

Cung Diễm mím môi, nhíu mày nói nhỏ, “Không có, ngươi ngoan, đừng nói nữa.”

Nam tử áo vàng càn rỡ giương giọng, “Cung Diễm, tự ngươi chọn đi, muốn nàng chết, hay là ngươi chết?”

Mười năm, mối hận hủy môn diệt gia năm đó, hôm nay hắn muốn Cung Diễm dùng máu tươi trả lại.

Kỳ Ngọc Đường cùng Quỷ Kiến Ưu nghiêm túc liếc mắt nhìn nhau một cái, người quý giá nhất của lâu chủ đang nằm trong tay kẻ địch, cái này là một bất lợi lớn đối với bọn hắn.

Mặc dù Tiểu Thạch Đầu khó hiểu thế cục trước mắt, cũng hiểu được thanh đao lạnh như băng đang đặt trên cổ nàng đây, là đang dùng để uy hiếp Diễm chủ tử của nàng.

“Ngươi không được nói bậy, Diễm chủ tử mới không chết.” Nàng phẫn nộ nói với nam nhân áo vàng.

“Hắn không muốn chết, thì ngươi phải chết.” Lời nói âm trầm của hắn thoáng qua mặt nàng, trên tay hắn hơi dùng lực, cổ nàng liền xuất hiện một vệt máu.

Tiểu Thạch Đầu bị đau mà nhíu chặt mày.

“Cung Diễm, cổ của nha đầu này không chịu nổi thanh đao trên tay ta, nếu ta lại dùng lực thêm một lần nữa, nàng có thể hương tiêu ngọc vẫn.”

“Diễm chủ tử, người đừng quản ta, Tiểu Thạch Đầu không sợ chết, người đừng để bị người này uy hiếp.” Bất chấp cái đau trên cổ, nàng chỉ sợ Diễm chủ tử của nàng vì nàng mà bị hại.

“Hừ, nha đầu không biết sống chết.” Nam tử áo vàng muốn giáo huấn nàng, cố ý tăng thêm sức, thoáng chốc trên cổ trắng của nàng đã chảy đầy máu tươi.

“Dừng tay! Ngươi lại dám tổn thương nàng nữa, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã được sinh ra trên đời này!” Gương mặt Cung Diễm u ám như là la sát đòi mạng, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ sắc bén đòi mạng.

Cả người nam tử áo vàng chợt cứng lại, hắn cũng đồng thời nhận ra mấy người bên cạnh hắn thầm lui về phía sau vài bước, hắn không muốn yếu thế, cố gắng giữ cho mình không lùi bước lại. “Ngươi nghĩ rằng ta không dám ra tay với ngươi sao? Khi ta hạ chiến thư thì bất cứ giá nào, cho dù không giết được ngươi, ta cũng muốn khiến cho ngươi thống khổ.”Vì chứng minh lời nói của mình, hắn lại tăng thêm lực trên tay, vì thế chất lỏng chảy ra từ cổ của Tiểu Thạch Đầu lại càng thêm tanh hồng.

Tiếng nói lạnh như băng của Cung Diễm vang lên, “Ngươi thật muốn ta chết sao? Được, ta sẽ cho ngươi được như nguyện.” Hắn sẽ khiến cho hắn ta vĩnh viễn phải hối hận, ngàn không nên, vạn không nên tổn thương đến Tiểu Thạch Đầu của hắn.

“Đừng! Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu không đáng cho Diễm chủ tử làm như vậy!” Tiểu Thạch Đầu kích động cản hắn. Nàng tuyệt không thể liên lụy hắn, trở thành gánh nặng của hắn.

Nhìn hắn một lần nữa, nàng không hề chần chừ mà đưa cổ đâm mạnh vào đại đao.

Đủ rồi, có một câu vừa rồi của hắn, biết hắn có thể nguyện ý vì nàng mà chết, nàng đã có đủ dũng khí để bước xuống hoàng tuyền, cho dù nàng có hóa thành quỷ hồn, nàng cũng muốn tiếp tục đi theo hắn.

Nam tử áo vàng kinh ngạc, không hề đoán trước là nàng sẽ làm như vậy, đại đao trong tay rơi xuống cùng thân thể của Tiểu Thạch Đầu trong nháy mắt.

“Không —” Tiếng rống thê lương làm kinh sợ tất cả mọi người, mắt Cung Diễm nhìn không chớp vào bóng người trên đất, đôi mắt không còn như mắt người nữa, mà trở thành như mắt của tu la, giết chóc thảm thiết diễn ra trong chớp mắt.

Lang Sơn lúc này như rơi vào trong lửa luyện ngục, trong khoảnh khắc vang lên vô số tiếng kêu bi thảm, máu tươi thấm cát vàng, trên đất nằm đầy các thân thể gãy chân tàn tay, câu hồn sứ giả chỉ có thể đứng yên một bên, vẫn chưa bước ra, bởi vì chủ nhân của thân xác tàn tạ này vẫn chưa buông xuống hơi thở cuối cùng, không thể câu hồn phách đi.

Tiếng tru thống khổ, tiếng rên rỉ vang lên át cả tiếng gió, tiếng chim hót.

Kỳ Ngọc Đường cùng Quỷ Kiến Ưu hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, hoảng sợ trừng mắt nhìn Cung Diễm đã hóa thân thành tu la lệ quỷ.

“Ta, chúng ta có muốn ngăn cản lâu chủ hay không?” Kỳ Ngọc Đường nghe ra một tia run rẩy trong giọng của mình, hắn có một ảo giác, nghĩ đến lúc này mình đang đứng tại minh phủ chứ không phải là nhân gian.

Chết thống khoái không đáng sợ, đáng sợ là muốn chết mà chết không được, hắn tin tưởng là giờ phút này những người đó đang vạn phần hối hận chuyện mình vừa làm đi, đáng tiếc là, cho dù hối hận hơn nữa cũng không thể cứu vãn được gì, bi thương của tu la không cách nào lấp đầy, chỉ sợ thống khổ của bọn họ cũng không cách nào được giải thoát.

Quỷ Kiến Ưu nuốt nước miếng xuống, nhìn về phía bóng người mảnh mai trên đất. “Hiện tại ai cũng không cản được hắn, ta đi nhìn Cung Anh một cái, hy vọng nàng còn giữ được một hơi thở.”

Hắn đi lên ngồi xổm xuống, kiểm tra cho thân thể mảnh mai không còn chút sinh khí nào kia.

Một lát, hắn kinh hỉ kêu lên: “A! Nàng vẫn chưa chết. Lâu chủ, Cung Anh vẫn còn một hơi thở.” Không biết có xem là kỳ tích hay không, vết thương kia đã trật đi một phân, không cắt đứt động mạch cổ của nàng.

Kẻ cuồng lệ nghe như vậy, bàn tay tàn bạo dừng lại trong nháy mắt.

※※※

Người ngồi bên giường ba ngày ba đêm chưa từng nhắm mắt cũng không dám nhắm mắt, sợ hãi một khi nhắm mắt lại, người trên giường sẽ biến mất khỏi cõi đời, hắn phải bảo vệ nàng, vì nàng mà đuổi đi đầu trâu mặt ngựa muốn đến câu hồn.

“Ngươi rất không ngoan, đợi đến sau khi ngươi tỉnh lại xem, xem ta trừng phạt hòn đá ngốc không nghe lời này như thế nào.” Giọng nói của hắn khàn như dòng suối cạn nước.

Tay hắn thật cẩn thận khẽ vuốt dung nhan tái nhợt đang hôn mê của nàng.

“Ngươi mượn gan trời thật sao? Dám làm ta sợ như vậy!” Cẩn thận phát hiện cánh môi không chút máu của nàng đang khô nứt, hắn cầm một cái khăn tới bên cạnh, thấm nước trà lau lên môi nàng.

Làn mi dày đậm của người trên giường khẽ động, tiếng rên rỉ vang lên thật nhỏ từ đôi môi thấm nước.

“Diễm chủ tử…”

“Ta ở đây.” Hắn cầm tay nàng, nhìn chằm chằm vào người đang dần tỉnh lại. “Tiểu Thạch Đầu, ngươi nghe được tiếng của ta không? Ta ở đây.”

Tiểu Thạch Đầu mở to đôi mắt đã nhắm chặt ba ngày, ánh mắt đầy sương mù dần dần tan ra, bình tĩnh nhìn tuấn dung trước mắt một hồi lâu, giọng nói khàn khàn vang lên từ cổ họng khô khốc.

“Diễm chủ tử, người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Nàng nhất thời không rõ, vì sao hắn lại tiều tụy như thế, cằm còn lởm chởm râu.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chặt vào nàng, Cung Diễm bật cười, nụ cười đầu tiên trong ba ngày nay.

“Ngươi còn dám hỏi, lại có lần sau, ta nhất định không tha cho ngươi!” Trái tim bị treo cao của hắn rốt cục cũng có thể hạ xuống.

Nàng đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Vâng, Tiểu Thạch Tử không dám, Diễm chủ tử.” Nàng không rõ chính mình đã làm sai cái gì, chỉ biết gương mặt gầy yếu kia khiến nàng đau lòng.

Cung Diễm đem tay nàng dán lên mặt mình, cảm thụ sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của nàng.

“Lại có lần nữa, ta sẽ không muốn hòn đá nhỏ ngươi nữa, ngươi nghe rõ chứ?”

“Ta, ta đã biết.” Vẻ mặt nàng hoang mang, vẫn là ngoan ngoãn trả lời.

Hắn cảnh cáo: “Không phải chỉ có biết, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nhớ cho kỹ, không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.”

“Vâng.” Nhưng đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nàng động đậy thân mình, muốn ngồi xuống, lại ảnh hưởng đến vết thương đã được băng bó trên cổ, nàng đau đến kêu lên tiếng.

“Ngươi nằm yên cho ta!” Cung Diễm cuống quýt đỡ nàng nằm xuống, kiểm tra chỗ vết thương có bị chảy máu hay không.

“Đau quá!” Nàng đau đến nhăn mày lại.

“Có thể không đau sao? Một đường rách sau như vậy!” Tuy là lời nói trách cứ, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy sự đau lòng, hận không thể đem vết thương kia đặt trên người mình.

Đau đớn làm nàng nhớ lại, Tiểu Thạch Đầu nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, nàng bị người khác giữ hai bên uy hiếp Diễm chủ tử, sau đó… Nàng tình nguyện tự sát cũng không đồng ý liên lụy đến Diễm chủ tử, cho nên…

“A, ta không chết?!”

“Ngươi muốn chết như vậy sao?” Trong mắt Cung Diễm hiện lên lửa cháy trong nháy mắt.

“Không phải. Có Diễm chủ tử, ta mới không thể chết.” Nàng vội vàng quơ tay phủ nhận, lại ảnh hưởng đến vết thương, nhịn không được mà khẽ rên.

“Ngươi lại nhúc nhích lần nữa cho ta xem!” Mỗi một lần đau đớn của nàng đều giống như đánh thẳng vào lòng hắn, tóm chặt lấy tim hắn.

“Vâng, Diễm chủ tử đừng nóng giận, ta không dám.” Nàng nhu thuận không nhúc nhích nữa. “Sau đó thế nào? Diễm chủ tử, vì sao ta không chết? Những người đó đâu?” Tiểu Thạch Đầu tò mò.

Nhớ lại màn nàng nhảy đến trước lưỡi đao sắc bén ba ngày trước kia, vẫn khiến Cung Diễm sợ hãi.

“Về sau không có sự cho phép của ta, ngươi ngay cả chết cũng không được, có nghe hay không?”

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ là hắn đau lòng vết thương trên cổ nàng, nhịn không được mà nở nụ cười tươi.

“Nhưng lại càng không nguyện ý nhìn Diễm chủ tử chết nha, tình cảnh lúc ấy làm sao ta có thể liên lụy Diễm chủ tử đâu, ta tình nguyện chính mình chết, cũng không muốn Diễm chủ tử chết.”

“Ngươi đứa ngốc này!” Cung Diễm mắng nhỏ nàng một tiếng, đem nàng khẽ ôm vào trong lòng. “Ngươi nghĩ rằng Cung Diễm ta là loại người nào, bằng những thứ này mà uy hiếp được ta hay sao?”

Khi đó hắn chỉ là muốn phân tán sự chú ý, chọn đúng thời cơ mà ra tay cứu nàng, ai ngờ đứa ngốc này lại xem là thật, đâm đầu vào đại đao kia.

Huống chi nếu hắn thật tự sát, hắn tin tưởng đám hỗn đản này cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, bọn họ nhất định sẽ một đao giết nàng ngay sau khi hắn chết. Hắn còn sống thì sinh mệnh của nàng mới được đảm bảo.

“Thực xin lỗi, Diễm chủ tử.” Nàng ngẩng mặt, rõ ràng nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ thương yêu cưng chiều cùng vạn phần đau lòng. Ngực nóng lên, trong lòng ấm áp, không hề cảm thấy sự đau đớn từ vết thương trên cổ, nàng dúi đầu vào trong ngực hắn, khẽ nói: “Về sau ta đều nghe lời Diễm chủ tử, chuyện Diễm chủ tử không thích, Tiểu Thạch Đầu nhất định sẽ không làm.”

“Nhớ kỹ, nếu ngươi dám không nghe lời, ta nhất định sẽ không cần hòn đá ngốc ngươi nữa.” Tiếng nói cứng ngắc như nặng nề của hắn vang lên.

Trái tim hồi hộp đến giờ phút này mới dần dần bình ổn, trên mặt Cung Diễm lại treo lên nụ cười như trước.

Phân phó tiểu nhị đưa lên cháo nóng, hắn múc một muỗng nhỏ, từng muỗng từng muỗng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng đút Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu cười nuốt vào cháo bên môi, nàng yêu chết đi vẻ mặt đau lòng vì nàng của hắn, khiến cho nàng cảm thấy thật hạnh phúc, cho dù không có lời ngon tiếng ngọt tình tứ, lại khiến cho nàng cảm thấy ngọt ngào đến tận tim.

※※※

Một chén thuốc đen như mực bốc khói mờ mịt, người ngồi trước bàn trừng mắt, nhíu mày nhìn chén thuốc, không khỏi thở dài.

Hai tháng liên tục uống loại thuốc đắng mà nồng này, thoáng nhìn thấy chất lỏng màu đen đậm này, dạ dày nàng bắt đầu buồn nôn.

Nàng nhìn khắp nơi không có ai, một ý niệm hiện lên trong đầu, nàng bưng chén thuốc đếu bên cửa sổ phía trước muốn đổ nó, nhưng một suy nghĩ khác lại xoẹt qua trong đầu nàng, nghĩ đến nếu nàng bị chủ tử khôn khéo của mình biết được chuyện này, cái đó còn thảm hại hơn việc uống chén thuốc đắng chết người này.

Vì thế nàng lại ngồi xuống trước bàn, nghĩ rằng vẫn là nên ngoan ngoãn uống hết chén thuốc này đi, còn chưa chạm vào môi, cổ họng của nàng liền không khỏi căng ra.

“Tiểu Thạch Đầu.” Vừa nghe đến tiếng gọi từ sau lưng, nàng kích động ngửa đầu uống nhanh, không để ý cái đắng, ừng ực ừng ực uống hết chén thuốc đen.

“Diễm chủ tử.” Nhìn đến Quỷ Kiến Ưu đến cùng Cung Diễm, nàng nhìn về phía hắn. “Thần y, sao ngươi cũng đến đây?”

“Ta đến khám lần cuối cho ngươi,” Hắn nhìn chén không bên cạnh, biết nàng vừa mới uống xong chén thuốc, cười nói: “Nếu không có vấn đề gì nữa thì không cần uống thuốc tiếp.”

Tiểu Thạch Đầu nghe thế thì vui sướng như được đại xá.

“Thật vậy chăng?” Thật tốt quá, cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi thuốc đắng độc hại kia rồi.

Sau khi Quỷ Kiến Ưu để ý bắt mạch cho nàng xong, lại xem xét vết thương trên cổ nàng một lát.

“Tốt lắm, hoàn toàn phục hồi như cũ.”

Lời nói của hắn khiến Tiểu Thạch Đầu tươi cười rạng rỡ.

“Diễm chủ tử, người nghe không? Thần y nói ta tốt lắm, không cần phải uống thuốc nữa.”

Cung Diễm đứng trước nàng, cúi mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vui vẻ của nàng, vỗ nhẹ lên mái tóc đen của nàng.

“Ta cũng không điếc.” Hắn càng cao hứng hơn so với nàng, bởi vì hắn đã nhịn suốt hai tháng, lời của Quỷ Kiến Ưu cũng tương đương tuyên bố hắn có thể bỏ lệnh cấm. “Nếu tốt lắm, lúc này đến lượt ta tính sổ.”

Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc.

“Cái gì?” Nàng cùng Diễm chủ tử còn có món nợ nào cần phải tính?

Vẻ tươi cười trên mặt Cung Diễm lại toát ra sự nguy hiểm.

“Ngươi dại dột đem chính mình mang một vết thương nặng như vậy, ngươi sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ là, ta sẽ như vậy mà tha thứ cho hành vi ngu muội của ngươi chứ?”

“Ta, ta, Diễm chủ tử, ta không dám.” Nàng kinh hoàng xin khoan dung. Ánh mắt nóng bỏng kia của hắn, khiến nàng hiểu được là vừa rồi mình đã vui mừng quá sớm.

Quỷ Kiến Ưu thức thời mà đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi Diễm Thiên Điện.

“Ta nuôi hòn đá ngươi mười mấy năm, ngươi biết có bao nhiêu vất vả không? Chuyện người khác chỉ dạy hai, ba lần là có thể học được, ta phải dạy ngươi năm, sáu lần ngươi mới hiểu được, ngay cả việc búi một búi tóc cho ta cũng phải dạy ngươi mấy ngày.” Đôi mắt âm u của Cung Diễm liền thu lại, tay vuốt ve gương mặt hồng nhuận của nàng.

“Nhưng ngươi lại ngốc đến thiếu chút nữa giết chết chính mình, muốn xóa bỏ tâm huyết mười mấy năm của ta, món nợ này, Tiểu Thạch Đầu, ngươi nói chúng ta nên tính như thế nào đây?”

Nàng mang vẻ mặt tự trách. “Thực xin lỗi, Diễm chủ tử, người muốn trừng phạt ta thế nào cũng tùy ý người, chỉ cần Diễm chủ tử hết giận là được.”

“Hừ, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi đúng thật là biết nói lời dễ nghe dỗ người.” Cung Diễm lấy một cái vòng trang sức được khắc từ đá phỉ thúy xanh óng ánh, đeo lên cổ nàng, che lại vết sẹo bắt mắt lưu lại nơi đó.

Mặc dù y thuật của Quỷ Kiến Ưu rất cao siêu, nhưng vẫn không hoàn toàn chữa khỏi dấu vết của vết thương mà nàng từng chịu qua.

Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên gáy nàng, sẽ làm hắn nhớ đến tình hình ngày hôm đó. Dù cho việc đã qua, nhưng trong lòng vẫn sẽ đau đớn.

“Ngươi khiến cho chính mình xấu như vậy, ngươi nói ta nên trừng trị ngươi như thế nào?” Cung Diễm đưa bàn tay vào trong vạt áo nàng, vỗ về đùa với bộ ngực mềm mại của nàng.

Nàng bị thương hai tháng, hắn cũng ẩn nhẫn suốt hai tháng, cho nên nàng phải bồi thường cho hai tháng khổ sở của hắn thật tốt.

“Diễm chủ tử!” Tùy theo bàn tay hắn vỗ về chơi đùa, nàng hô nhỏ một tiếng.

Cung Diễm ôm ngang lấy nàng đi vào phòng ngủ bên trong, hai người cùng ngã lên giường lớn, hắn mãnh liệt mút lấy môi nàng, bàn tay trêu chọc dần dần nhiều hơn, miệng nuốt lấy tất cả tiếng yêu kiều trong miệng nàng ~~

“Tiểu Thạch Đầu, những ngày kế tiếp, ngươi tốt nhất là cố gắng thỏa mãn ta, hử.”

“A, Tiểu Thạch Đầu biết.” Hiểu được ý tứ của hắn, nàng hết sức lựa ý hùa theo yêu cầu của hắn.

Dục vọng bị đè nén hai tháng thoát ra như mãnh thú bị giam cầm, thân thể kích cuồng tham lam hết lần này đến lần khác đòi lại món nợ góp là hai tháng hoan tình từ thân thể mềm mại dưới thân.

Đem phóng tất cả tinh hoa của mình ra, Cung Diễm ngừng lại sự xâm lược mãnh liệt của mình, mặt chôn vào giữa cổ trắng của nàng, con ngươi thâm trầm sờ lấy vòng đeo cổ bằng phỉ thúy của nàng, giọng nói mềm nhẹ vang lên, liên tục dặn dò.

“Nhớ kỹ, về sau nếu không được phép của ta, không cho phép tháo phỉ thúy này xuống, biết không?” Hắn sợ phải nhìn lại vết sẹo thiếu chút nữa đã cướp đi tính mạng của nàng, không hy vọng trong lúc cùng nàng hoan ái sau này, đột nhiên nhớ lại một màn khiến tâm can hắn đều tê liệt này.

“Vâng, đã biết.” Nàng khẽ đáp, ngực vẫn thở dốc chưa ngừng.

Dục vọng của hắn lại nổi dậy, nàng còn chưa kịp điều hòa hơi thở, lại một lần nữa trèo lên đỉnh điểm.