Sủng Em Đến Nghiện

Chương 10-3




Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tỉnh ngủ,die»ndٿanl«equ»yd«on kiên trì muốn đi học, Lăng Thiệu cởi quần áo của cô, trong mắt mang theo chút đáng thương, "Không thể ở lại với anh sao?"

Gương mặt Lô Nguyệt Nguyệt xoay die»ndٿanl«equ»yd«onqua chỗ khác, cô không muốn thấy vẻ mặt như vậy của anh! Mỗi lần đều bị ánh mắt này của anh lừa gạt, "Không được! Em đã xin nghỉ nhiều ngày như vậy,die»ndٿanl«equ»yd«on nếu xin phép nữa, em sẽ không theo kịp tiến độ của người khác ."

Lăng Thiệu ôm cô từ phía sau, "Nguyệt Nguyệt của chúng ta thông minh như vậy, làm sao sẽ không theo kịp tiến độ người khác?" Lăng Thiệu cố gắng muốn nói gì đó, nhưng lần này Lô Nguyệt Nguyệt không dám tiếp tục ở lại!

Lúc đầu cô tưởng Lăng Thiệu chỉ là cừu non yếu ớt,die»ndٿanl«equ»yd«on nhưng thật ra thì, anh là một con sói, nếu tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị anh ăn đến không còn một mảnh vụn! Không đúng. . . . . . die»ndٿanl«equ»yd«onCô đã bị anh ăn đến không còn một mảnh vụn rồi, cô đã ở trong bụng anh rồi! Nghĩ như thế, Lô Nguyệt Nguyệt trốn thoát thật nhanh, nhanh chóng lui lại một góc.

Lúc đầu Lăng Thiệu không có tính toán miễn cưỡng cô, mặc dù không bỏ được, nhưng  việc học cũngdie»ndٿanl«equ»yd«on quan trọng, anh đi từ từ về phía cô, vỗ vỗ đầu của cô, nghiêm túc cài cúc áo cho cô, cài được một nút, cười khanh khách nói:die»ndٿanl«equ»yd«on "Này, em đi đi học đi! Buổi tối anh chờ em về."

"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệtdie»ndٿanl«equ»yd«on thấy được hai chữ『 mập mờ 』trong mắt Lăng Thiệu, cô đành phải quay đầu đi, chạy vội tới trường học.

"Thiếu gia, gần đây tâm tình người rất tốt."die»ndٿanl«equ»yd«on Quản gia đưa mắt nhìn Lô Nguyệt Nguyệt ra khỏi cửa, bưng một chén canh bổ tới, đưa cho Lăng Thiệu, "Thiếu gia, người uống chút canh đi! Tôi sợ người chịu đựng không nổi, khụdie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . ." Quản gia nói một câu lại cảm thấy xấu hổ, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.

Lăng Thiệu ngẩng đầu lên mà trợn mắtdie»ndٿanl«equ»yd«on nhìn sang, "Chẳng lẽ tôi còn cần thứ này?"

"Ách, không cần sao?" Quản gia nói thầm một câu, đàn ông chính là không thể chịu được mình bị người ta nói mình không được!

Lăng Thiệu thấy quản gia một bộ dạng muốn nói mà thôi,die»ndٿanl«equ»yd«on hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, "Muốn uống thì ông uống đi! Nghe không?"

"Đúng, đúng." Quản gia nịnh bợ mà gật đầu,die»ndٿanl«equ»yd«on vẫn không nỡ bỏ canh bổ xuống, chén canh bổ này là ông tốn rất nhiều tâm huyết mà nấu thành, tại sao thiếu gia có thể ghét bỏ như thế?

Lô Nguyệt Nguyệt cùng Lăng Thiệu kết hôn coi như là bí mật kết hôn, cả trường học trừ Tô Tô, hầu như không một die»ndٿanl«equ»yd«onngười nào biết, tất cả mọi người đều cho là Nguyệt Nguyệt bệnh mà xin nghỉ, nhưng hôm nay thấy cô, die»ndٿanl«equ»yd«oncả khuôn mặt cô đều mềm mại, không khỏi sinh ra một cỗ mê muội, "Nguyệt Nguyệt? Không phải là cậu nghỉ do bệnh sao, tại sao thần sắc của cậu thoạt nhìn rất tốt?"

Lô Nguyệt Nguyệt há miệng, "Ha ha" cười hai tiếng, không biết trả lời như thế nào, trên danh nghĩa cô xin nghỉ do bệnh, nhưng trên thực tế. . . . . . Cô không có ngã bệnh, chỉ có thể nói cô bị "Hành hạ" mấy lần! Nghĩ tới đó, mặt của cô đột nhiên đỏ lên.

Tô Tô ngược lại cười rất vui vẻ, đợi đến khi Lô Nguyệt Nguyệt cùng các bạn học chào hỏi xong, mới kéo cô qua một bên, cười mị mị hỏidie»ndٿanl«equ»yd«on "Nguyệt Nguyệt, quà của tớ tặng các cậu, thích không?"

Tô Tô không đề cập tới cũng may, nhắc tới cái này, Lô Nguyệt Nguyệt có cảm giác muốn nổi điên! Cô căm giận nhìn chằm chằm Tô Tô,die»ndٿanl«equ»yd«on suýt nữa đi tới đánh cô một trận! Còn không phải vì cô (Tô Tô), die»ndٿanl«equ»yd«onnếu như không phải là bởi vì cô (TT), cô (LNN) đến nỗi. . . . . . đến nổi bị Lăng Thiệu hành hạ như vậy sao?

Tô Tô bị Lô Nguyệt Nguyệt trừng mà cười vô vị mấy tiếng, vươn tay ra ngắt mặt của cô,"Ai nha, Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta,die»ndٿanl«equ»yd«on trở nên xinh đẹp như vậy khi nào hả ?"

Lô Nguyệt Nguyệt hừ một tiếng, tiếp tục nhìn cô (TT) chằm chằm, Tô Tô cười với cô (LNN), cười bỉ ổi, "Tiểu Nguyệt Nguyệtdie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . . Không cần xấu hổ, cậu nói xem, dùng loại nào thì tốt nhất? Lần sau tớ sẽ đưa chút quà tặng cho em rể! Cái cây mát xa nhỏ còn hợp không? Thuốc kích thích đó,die»ndٿanl«equ»yd«on còn cần mạnh thêm một chút không? Còn có cái đó. . . . . ."

"Cậu vô sỉ!" Trong miệng Lô Nguyệt Nguyệt die»ndٿanl«equ»yd«on"A a a"  chạy theo cô (TT), "Tớ cắn chết cậu!"

Tô Tô chạy một lát mà không kịp thở, vội vàng xoay người lại, "Cậu còn đuổi theo tớ nữa….....tớ sẽ cho em rể thuốc kích thích cao nhất!"

"Ưmh!" Thân thể Nguyệt Nguyệt trong phút chốc dừng lại, bụm mặt chạy đi.

Đang lúc Lô Nguyệt Nguyệt trải qua những ngày die»ndٿanl«equ»yd«onhạnh phúc này thì trên diễn đàn trường học, hình của Lô Nguyệt Nguyệt cùng Lăng gia thiếu gia bị tung ra; báo tuyên truyền tràn đầy, mà đồng thời Lô Nguyệt Nguyệt bị đội lên những danh từ khó nghe, như hồ ly tinh, dục nữ. die»ndٿanl«equ»yd«on(3T: Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ cũng biết ai làm, hai chữ thôi : Đê tiện!!!!)

Lô Nguyệt Nguyệt có vẻ chập chạp, vừa mới bắt đầu bị người ta chỉ chõ, cũng không  rõ là nguyên nhân gì, sau đódie»ndٿanl«equ»yd«on Tô Tô không nhịn được mà nói cho cô biết; khi cô thấy báo viết, chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó ở nổ tung ra, đột nhiên, cái gì cô cũng không biết, giống như cảm giác bị die»ndٿanl«equ»yd«onngười ta bắt gian tại trận.

Ở bên trong báo viết, có một người biết chuyện bày tỏ, mẹ của Lô Nguyệt Nguyệt làm đầu bếp ở nhà họ Lăng,die»ndٿanl«equ»yd«on vì leo lên vị trí thiếu phu nhân mà Lô Nguyệt Nguyệt không có liêm sỉ cởi hết quần áo, bò lên giường thiếu gia nhà họ Lăng, thân thể Lăng thiếu gia không được tốt, hôm nay bị "Dục nữ" Lô Nguyệt Nguyệt die»ndٿanl«equ»yd«onbóc lột đến không xuống giường được!

Loại tin tức có tính tàn phá này, Lô Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận, thân thể cô run rẩy, die»ndٿanl«equ»yd«onnước mắt ào ào rơi xuống, cả người ngồi xổm trên mặt đất, không nhúc nhích.

"Nguyệt Nguyệt!" Tô Tô bị dọa sợ, không để ý đám người kia đang gây gổ trên diễn đàn, vội cúi đầu an ủi Lô Nguyệt Nguyệt,die»ndٿanl«equ»yd«on nhưng vô luận cô an ủi như thế nào, đều không có tác dụng.

Vừa lúc đó, đột nhiên cô nhớ tới một người,die»ndٿanl«equ»yd«on có thể trấn an Nguyệt Nguyệt! Cô vội gọi điện thoại; sau khi Lăng Thiệu biết được tin tức này, không nói hai lời, vội chạy tới đại học S.

Lúc anh tới, sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt trắng như tờ giấy, anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: " Nguyệt Nguyệt ngoan. . . . . . Đừng khóc, không có chuyện gì!"

Lô Nguyệt Nguyệt bấu víu cổ của anh, “Thật sự là em không như thế phải không? Em chỉ muốn ở cùng người trong lòng. . . . . ." die»ndٿanl«equ»yd«onCô khóc đến thân thể run lên, lòng Lăng Thiệu trong phút chốc mềm đến rối tinh rối mù, hình như Nguyệt Nguyệt rất ít nói với anh, cô thích anh !

Anh nhè nhẹ vỗ về đầu của nàng,die»ndٿanl«equ»yd«on giọng nhỏ an ủi: "Nguyệt Nguyệt của anh là tốt nhất, không phải người như họ nói."

Thật vất vả, rốt cuộc Lăng Thiệu đã trấn an được Lô Nguyệt Nguyệt, anh ôm cô đang ngủ vào ngực, vừa liếc nhìn nội dung trên diễn đàn,die»ndٿanl«equ»yd«on sắc mặt hơi biến đổi, môi mím thật chặc, ai dám làm ra dư luận công kích không thật này, anh tuyệt đối có biện pháp đả kích trở về!

Sau khi Lăng Thiệu đưa Lô Nguyệt Nguyệt về nhà, vào thư phòng, một lúc sau mới ra khỏi cửa phòng, vừa mới mở cửa,die»ndٿanl«equ»yd«on lại gặp quản gia đứng trước mặt của anh, trong tay còn bưng một chén canh bổ, "Thiếu gia. . . . . ."

Lăng Thiệu hung hăng trừng mắt liếc ông một cái, "Ai muốn uống cái này?"

"Thiếu…….thiếu gia. . . . . . công việc hôm nay của người rất cực khổ, đợi lát nữa, có thể. . . . . .Uống một chút không?"

"Bắt đầu từ hôm nay, từ chối hợp tác với nhà họ Hạ, về sau không được cho Hạ Dung Dung vào nhà họ Lăng, còn có. . . . . ." die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu từ tốn nói mấy câu nói, quản gia im re, canh bổ trong chén suýt nữa là đổ xuống đất,die»ndٿanl«equ»yd«on "Thiếu gia, không phải chứ? Trước kia người  không ác như vậy. . . . . ." (3T: Taz thấy còn nhân từ chán)

"Ai bắt nạt Nguyệt Nguyệt của tôi, tôi sẽ bắt nạt người đó lại." Lăng Thiệu hừ lạnh một tiếng, lúc đầu anh không phải là người nhân từ, dám động đến Nguyệt Nguyệt của anh, đó là chán sống!