Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 47: Chột dạ, khẩn trương




“Cô nói cô nhìn thấy cô ta đi vào phòng này sao?”

Giọng Lục Tuấn Ngạn lập tức kinh động đến chỗ cô!

Tay Mộ Niệm Đồng nắm tay nắm cửa cứng đờ, vẻ mặt kinh hãi, nhất thời toàn thân đều cứng ngắc, không thể động đậy!

Anh ta… Anh ta ở ngoài cửa sao?

Ngay lúc cô vô cùng kinh hãi, ngoài cửa vang lên tiếng người giúp việc.

“Đúng, cậu chủ, tôi tận mắt nhìn thấy mợ chủ với một người đàn ông một trước một sau vào phòng này.”

Lục Tuấn Ngạn nhíu mày, có chút bất ngờ, hoài nghi hỏi, “Người đàn ông nào?”

Người giúp việc không trả lời được, chỉ tình cờ nhìn thấy, không có nhìn rõ lắm.

“Người này tôi không nhận ra được! Chỉ là, mợ chủ và một người đàn ông xa lạ vào phòng, tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng.”

Ngoài cửa, Lục Tuấn Ngạn tức giận hừ lạnh một tiếng, đi về phía cửa phòng, giơ tay nắm lấy tay nắm cửa.

“Rắc rắc.”

Da đầu Mộ Niệm Đồng tê rần, trong chớp mắt đại não trống rỗng, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân đi lên, trên lưng hiện lên một tầng mồ hôi lạnh!

Làm sao bây giờ?

Vậy mà anh ta muốn mở cửa tiến vào…

Cô gấp đến mức, trán lập tức chảy ra mồ hôi lạnh!

Nghĩ đến nếu anh ta vào phòng, thấy bộ dạng cô và Lục Cảnh Kiều ái muội không rõ, nhất định sẽ sinh nghi!

Nếu truyền ra ngoài, bị cha biết được, cô không biết nên tự bào chữa thế nào!

Làm sao bây giờ?

Ngoài cửa, Lục Tuấn Ngạn vặn mở cửa, mới biết cửa bị khóa lại rồi.

Lúc Lục Cảnh Kiều đi vào, cố ý khóa trái cửa.

Bởi vậy nếu không có chìa khóa, anh ta sẽ không vào được.

Nhưng dù vậy, Mộ Niệm Đồng vẫn hoảng sợ không ít!

Ngay lúc cô vô cùng sợ hãi, phía sau, đột nhiên Lục Cảnh Kiều đi tới, nghiêng người về pía cô, đè cô lên trên cánh cửa.

Cô xoay người lại, còn chưa kịp trút phẫn nộ trừng anh một cái, một giây sau, môi mỏng của Lục Cảnh Kiều đã chạm vào môi cô.

Cánh môi lạnh lẽo, lộ ra chút dấu vết hơi lạnh.

Mới đầu anh hôn như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng một chút, chạm vào đôi môi thơm của cô.

Nhưng mà hôn càng ngày càng sâu, cuối cùng hôn đến say mê, mê muội, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở khóe miệng cô, muốn càng sâu, càng nhiều ngọt ngào của cô.

Mộ Niệm Đồng kinh hãi mở to hai mắt nhìn.

Phía sau, ngăn cách cánh cửa, Lục Tuấn Ngạn xoay xoay tay nắm cửa, nhưng mà không thể mở ra được, anh ta dùng tay gõ cửa liên tục.

“Cốc cốc - -”

“Mộ Niệm Đồng, mở cửa!”

Cánh cửa hơi rung, làm gáy cô run lên!

Cô “ừm” một tiếng, có chút không biết làm sao!

Cô giơ tay đẩy Lục Cảnh Kiều ra, nhưng mà cho dù cô dùng lực như thế nào, thân hình cao lớn của anh vẫn không di chuyển.

Anh hôn không nhanh không chậm, lúc khẩn trương như vậy, anh còn có thể hôn không chút để ý, tao nhã bình tĩnh.

Giống như mình đang khiêu vũ trong nhóm quý tộc, khiêu vũ xong, hôn môi lãng mạn.

Nhưng lúc này, bọn họ không phải ở trong vũ hội, hơn nữa cô cũng không phải là bạn nhảy của anh!

Người đàn ông này, điên rồi sao?

Mộ Niệm Đồng hạ quyết tâm, cắn mạnh xuống!

Răng môi cắn môi mỏng của anh, không cố kỵ chút nào, rất nhanh, một chút vị tanh tràn đầy răng môi.

Lục Cảnh Kiều giống như mất cảm giác đau đớn, lại không có tránh né, trái lại càng hôn sâu hơn, chậm rãi mở mắt ra nhìn cô.

Mộ Niệm Đồng nhìn thẳng vào mắt anh, thâm thúy như ngọc lưu ly, mê hoặc người khác!

Làm cho người ta không kìm lòng nổi rơi vào ma chướng của anh.

Một giây sau, anh lại hơi nhếch môi lên, thêm chút máu tanh, nụ hôn càng sâu hơn!

“Ừm…”