Sủng Hôn Hào Môn

Chương 64




Edit: Vịt

Beta: Min

Các thím mau đi mua mì các thứ về nấu thịt ăn khuya đi, trời ơi chương này quá trời thịt vụn =)))

________________

Mồ hôi trên trán Yến Tuy lăn xuống, ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Đình, trong nhẫn nại, lại mang theo hai phần ý cười bất đắc dĩ, anh đưa tay nhu nhu tóc mái của Mạnh Đình bị mồ hôi thấm ướt, "Mệt rồi sao?"

Mạnh Đình thành thực gật gật đầu, "Chân em nhuyễn, em còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút." Trước khi bắt đầu, cậu đã đánh giá cao chính mình, nhưng bây giờ nếu nửa chừng bỏ dở đối với Yến Tuy cũng không quá tốt, Mạnh Đình nghỉ ngơi một chút vẫn là có ý định tiếp tục.

"Ngoan nha, anh tiếp tục nhịn một chút......" Mạnh Đình tiếng nói mềm mại trấn an Yến Tuy, nhưng trấn an của cậu không có tác dụng quá lớn, lúc này tiến thoái lưỡng nan, Yến Tuy làm sao có thể nhịn được.

Yến Tuy thử ngồi dậy, Mạnh Đình ở trong ngực anh lại nhẹ giọng kêu lên hai tiếng, sau đó cậu lại dùng lực ấn Yến Tuy trở lại, "Còn chưa xong sao? Anh đừng lộn xộn, em tiếp tục."

Chút khí lực cậu thật vất vả dưỡng trở lại kia, Yến Tuy vừa động một chút, thiếu chút nữa đều không còn.

Hơn nữa, đã nói là cậu tới rồi, không thể nửa chừng bỏ dở. Mạnh Đình hít một hơi thật sâu, thừa thế xông lên, mãi cho tới lúc hoàn thành cùng Yến Tuy, cũng không tiếp tục lười biếng muốn nghỉ ngơi nữa.

Nhưng nhìn cậu lúc này không còn sót lại nửa điểm khí lực, cậu nằm nhoài trở lại trên người Yến Tuy, ánh mắt mơ màng, thật sự một đầu ngón tay cũng không muốn động.

Trên mặt cùng cổ cậu bị hôn lại hôn, cũng không có phản ứng quá lớn. Bị Yến Tuy ôm trở lại phía dưới, cậu cũng vẫn là bộ dáng thần sắc mê ly kia, so với Yến Tuy rốt cục thoả mãn xuất ra, phản ứng của Mạnh Đình tựa hồ càng lớn.

Nhưng nụ hôn của Yến Tuy vẫn như cũ không có kết thúc, hoặc là nói, nhẫn nại của anh cũng không có nhận được bao nhiêu thoả mãn, chờ tinh thần Mạnh Đình lần nữa bị trùng kích trở lại hiện thế, bọn họ lại tiến vào một lần bước vào thế giới phi sắc sóng lên rồi lại xuống khác.

Yến Tuy tựa như không biết mệt mỏi, nhưng Mạnh Đình thật sự mệt mỏi, nhưng cậu cũng không có cự tuyệt, chỉ là thân thể thật sự lười nhúc nhích, toàn bộ dựa vào bản năng phản ứng, cuối cùng là lúc nào ngủ, cậu cũng không quá rõ ràng, chỉ cảm thấy rất mệt rất mệt, sau đó cậu liền ngủ mất.

Tới đêm khuya, Yến Tuy cũng đem chút thể lực cuối cùng kia của anh ở trên người Mạnh Đình ép khô, sau khi đơn giản dọn dẹp, liền tùy tiện ôm lấy người ngủ, hai người đều rất mệt, cũng đều ngủ tới rất sâu.

Di chứng quá mệt mỏi của đêm qua, cho tới tận sáng sớm, Mạnh Đình tỉnh lại, cũng không chuyển biến tốt đẹp quá lớn, má cậu đỏ ửng không tản đi, hai chân mỏi nhừ trướng lên khó tiêu tan, cậu từ trong ra ngoài đều lộ ra thần thái lười biếng.

Cậu được Yến Tuy ôm tới phòng tắm, sau đó lại ôm trở về trên giường, cậu ngoại trừ tự mình đánh răng, cái khác ngay cả tất cũng là Yến Tuy xỏ cho cậu.

Nụ hôn của Yến Tuy rơi vào trán Mạnh Đình, sau đó lại nhu nhu tóc Mạnh Đình, "Đói bụng không?"

Anh đêm qua lại lần nữa mất kiểm soát, ngay cả Mạnh Đình mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh cũng không thể dừng lại. Nhưng đem anh chọc tới như thế, cũng vẫn là bản thân Mạnh Đình, Yến Tuy đã thoải mãn rồi, bây giờ chiếu cố tới người, tự nhiên cũng muốn tận tâm hơn.

Mạnh Đình gật đầu một cái, "Em đói rồi, nhưng em vẫn là không muốn động." Cậu đây là di chứng sau khi bị "moi sạch" đi.

"Em sau này không thể tùy tiện thử......" Đây tuyệt đối là một bài học đẫm máu và nước mắt mà Mạnh Đình cần ghi nhớ, cậu đánh giá cao chính mình, đánh giá thấp Yến Tuy, tới hiện tại đều trì hoãn không được.

Yến Tuy nghe vậy khóe miệng chậm rãi câu lên, tiếu ý trong mắt cũng không thể khống chế được, anh cúi đầu ngậm môi Mạnh Đình vào, lúc cậu ngây người, lại nhẹ nhàng trượt vào, mang theo nụ hôn ướt át lại ngọt ngào của anh.

"Không sao, em mệt mỏi, anh tiếp tục là được," Bộ dạng tích cực cậy mạnh của Mạnh Đình, anh cảm thấy đáng yêu, phản ứng trước mắt liền cũng rất đáng yêu, trên người Mạnh Đình tự mang theo thuộc tính quá ngọt ngào, làm cho anh mỗi ngày giống như đều sống trong hũ mật vậy.

Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, thoáng do dự mới gật gật đầu, "Cứ quyết định như vậy đi, em hôm qua thật sự mệt chết đi được......"

Yến Tuy đứng dậy sau đó bế Mạnh Đình lên, mà người trong trong ngực anh, nói cũng còn chưa nói xong.

"Còn có anh......"

"Cái gì?" Yến Tuy rũ mắt nhìn Mạnh Đình một chút, giống như đã quên đêm qua chính anh quá mức vậy.

"Anh không thể nhanh một chút sao?"

Mạnh Đình nói hai má khẽ phồng lên, cậu càng cố gắng, phản ứng của Yến Tuy càng lớn, thật sự rất khiến người ta ủ rũ a.

Yến Tuy nghe vậy lại ở trên trán Mạnh Đình hôn hôn, "Đình Đình quá ngọt, nhanh không được......"

Thần sắc Mạnh Đình ngừng lại, buồn bực trong mắt biến thành không giải thích được, "Là bởi vì em ăn quá nhiều đồ ngọt đúng không?"

Lẽ nào điểm tâm ngọt còn có thể có hiệu quả trợ tình? Mạnh Đình trong đầu hiện lên một chút thành quả nghiên cứu kỳ ba của nước ngoài, nhưng hình như còn chưa nghiên cứu qua cái này? Hay chỉ là cậu không thể nhìn thấy?

Lúc Mạnh Đình cẩn thận suy nghĩ, cậu tiếp tục được Yến Tuy ôm ra khỏi phòng, sau đó ôm xuống lầu.

Yến Mạn Gia và Chân Hàm vốn là đều có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Mạnh Đình má đỏ au, liền cũng cạn lời mà đem lo lắng thu lại trong bụng, hai người này vừa nhìn chính là túng dục quá độ.

Yến Tuy trước tiên đặt Mạnh Đình trên ghế salon, anh cầm một cái đệm mềm đặt trên ghế bàn ăn, sau đó mới lại ôm Mạnh Đình đi qua.

"Anh đút em."

Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, khẽ gật đầu một cái, ánh mắt cậu lại chợt quét qua, Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng đều bắt đầu ăn. Cậu giống như giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu, "Cháu đói tới không còn khí lực, Yến Tuy mới đút cháu."

Yến Mạn Gia và Chân Hàm nghe vậy động tác gắp thức ăn ngừng lại, đều muốn mắt trợn trắng, nhưng xét thấy động tác mắt trợn trắng quá không ưu nhã, bọn họ liền đều nhịn.

"Từ từ ăn," Yến Tuy nghe vậy khóe miệng ngoắc ngoắc, anh đưa một muỗng cháo tới miệng Mạnh Đình, sau đó lại dặn dò một câu.

Mạnh Đình gật đầu một cái, sau đó liền chuyên tâm ăn cơm, Yến Tuy đút, cậu ăn.

Lúc khí lực không sai biệt lắm hồi phục, cậu mới tự mình ăn, cậu ăn xong, tiếp tục chờ Yến Tuy ăn xong, sau đó cậu lại được ôm trở về ghế salon bên kia.

"Cô, cô uống trà giải rượu chưa?" Mạnh Đình ôm Mao Cầu đến trong ngực, sau đó hỏi Yến Mạn Gia cũng đang ở trên ghế salon xem TV một câu, bà thức dậy thần sắc cũng không phải đặc biệt tốt.

Yến Mạn Gia nghe vậy ánh mắt quét một cái Chân Hàm cùng Yến Tuy ở bên cửa sổ nói chuyện, đáng thương hề hề gật gật đầu, "Đắng muốn chết."

"Cô sau này đừng uống nhiều như vậy, tổn hại thân thể," Mạnh Đình nghĩ tới lại tiếp tục dặn dò một câu.

Yến Mạn Gia nghe vậy đáng thương trên mặt trong nháy mắt không thấy, bà nghiêng nghiêng về phía Mạnh Đình, "Biết rồi, Đình Đình bảo bối."

"Cô nghe Hàm Hàm nói rồi, hừ, Tô gì đó kia, thật là thiếu đòn, Đình Đình sau này gặp phải như vậy cũng đừng nương tay!"

Đối với Mạnh Đình khả năng bị người nào mơ ước đến, Yến Mạn Gia là một chút cũng không ngoài ý muốn, đứa nhỏ xinh đẹp lại ngoan như vậy, khẳng định được nhiều người thích. Nhưng dám ở trên yến hội nhà bọn họ trêu chọc Mạnh Đình, thật có thể nói là ăn gan hùm mật gấu rồi.

Bà nhưng là nghe nói Tô Dương mới trở lại Tô gia chưa tới mấy ngày, làm việc lỗ mãng vô lễ như thế, cũng không phải là kẻ làm nên đại sự gì.

Mạnh Đình nghe vậy gật gật đầu, "Cháu không nương tay."

Cậu hôm qua cùng Yến Tuy đánh, đủ cho Tô Dương đau mười ngày nửa tháng. Cậu nói thần sắc đột nhiên ngừng lại, phát hiện chán ghét trong lòng đêm qua hoàn toàn không có, ánh mắt cậu quét về phía Yến Tuy bên cửa sổ, trên mặt hiện lên chút mỉm cười.

"Còn có Yến Tuy, anh ấy cũng sẽ giúp cháu cùng nhau đánh, anh ấy tốt nhất, đối với cháu tốt nhất."

Yến Mạn Gia đau răng mà quay đầu đi, Mạnh Đình căn bản không cần bà an ủi, Yến Tuy sớm trấn an Mạnh Đình tới đủ tốt rồi.

Bất quá ngày hôm qua chuyện Tô Dương bị Yến Tuy đánh, còn bị ném ra Yến trạch, đến buổi sáng hôm nay, vẫn như cũ nổi lên tới không sai biệt lắm.

Tô gia lão gia tử hôm qua không ở hiện trường, nhưng cái mặt già này trải qua Tô Tư Vũ, lại tiếp tục trải qua Tô Dương, coi như là triệt để mất hết. Giao tình của Tô gia và Yến gia nửa điểm không còn không nói, thậm chí còn không bằng các gia tộc khác cùng Yến gia giao tình bình thường.

Bởi vì câu nói kia của Yến Tuy, Tô gia không biết phải ít đi bao nhiêu cơ hội giao tiếp, lần một lần hai thì không có gì, nhưng tích lũy tháng ngày, vậy ảnh hưởng đối với nhân mạch khá đáng sợ, Tô lão gia tử nếu không thể ứng đối thỏa đáng, địa vị của Tô gia ở Hải thành chỉ sợ là muốn xuống dốc không phanh.

Nhưng là liền tại hôm nay, Tô Tư Vũ nhận được tin tức vội vàng trở lại nhà cũ Tô gia, mới từ trên xe đi xuống, đã bị cảnh sát khó khăn lắm đuổi theo được mang đi, về vụ án hắn và Mạnh Tiêu bỏ thuốc Mạnh Đình, phán quyết cũng hạ xuống.

Mạnh Tiêu bị phán năm năm, Tô Tư Vũ tình tiết không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng bị phán quyết một năm bảy tháng.

Tô Tư Vũ nhìn thấy phán quyết cả người đều mông lung một chút, một năm bảy tháng, cũng chỉ là ảnh hưởng hai ba tháng đối với hắn đều là cực đại, một năm rưỡi sau, Hải thành và Tô gia nơi nào còn có chỗ trống cho hắn đặt chân.

Trước mắt rõ ràng là Tô Dương có vấn đề, cơ hội của hắn tới, nhưng hắn liền bị tống tới trong tù rồi.

Luật sư của hắn hôm trước vẫn cam đoan với hắn nói có thể làm cho hắn thoát khỏi tù tội, lúc này mới một ngày, hắn đã bị giam rồi.

Tô Tư Vũ ngồi ở trên xe cảnh sát hồi lâu, cả người thần sắc đều là hoảng hốt, nhưng chỉ một lát, hắn đầu óc lại thanh tỉnh trước nay chưa từng có, cha hắn đã không giúp được hắn, hắn đã bị Tô lão gia tử vứt bỏ, về phần Yến Tuy kiếp trước đã giúp hắn, đời này lại là người tống hắn ngồi tù.

Tô Dương con người đáng sợ kia, gã là muốn cùng hắn tranh giành gia sản, lấy tâm tính của Tô Dương, tìm người trực tiếp giết chết hắn ở trong tù cũng có thể. Hắn một lần nữa mà sống lại, tại sao có thể là loại kết cục này.

Trước sau buổi trưa, Yến Tuy và người Tô gia đều nhận được tin tức, Tô Tư Vũ lúc xe cảnh sát dừng lại nhường dòng người đông đúc trên đường dành riêng cho người đi bộ, đánh lén cảnh sát chạy trốn, cảnh sát đã đang bố trí khống chế, nhưng trước khi thông tin cho bọn họ, hắn vẫn như cũ không có bóng dáng.

Yến Tuy lúc nghe Vương Phong báo cáo, chỉ chân mày gạt gạt, tựa hồ không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Vương Phong từ phòng làm việc đi ra ngoài, Yến Tuy lại gọi một cú điện thoại: "Lúc hắn chân chính tới bước đường cùng, người của cậu lại ra tay, chú ý Tô Dương, ngoài ra cũng đừng để cho hắn phát hiện cậu."

Một đầu khác điện thoại tựa hồ đối với lần này có chút nghi vấn, Yến Tuy lại tiếp tục giải thích một câu, "Có lẽ hắn biết cậu là người của tôi, nghiêm túc chút, hắn tạm thời còn hữu dụng."

Yến Tuy để điện thoại xuống, giữa chân mày cũng không có gì khác thường, ánh mắt anh quét đến bức hình anh ôm Mạnh Đình đặt trên bàn làm việc, thần sắc chợt hòa hoãn chút, anh lại nhìn chăm chú bức hình, sau đó mới tiếp tục bắt đầu làm việc.

Tô Tư Vũ đào tẩu rồi, Mạnh Tiêu liền không có gan kia, cũng không có ai chịu giúp hắn hoạt động, hoặc là nói chi thứ hai Mạnh gia đã không ai có tâm tư và tinh lực kia nữa, hai đứa con trai của Lý Nhất Phỉ Mạnh Nghi Quý và Mạnh Nghi Đức gần đây lại là liên tục xảy ra chuyện.

Mạnh Nghi Quý mặc dù không háo nữ sắc, nhưng lại hay đánh bạc, hắn lúc theo người tới Úc thành chơi, thua hơn ngàn vạn, nhưng số tiền kia hắn lại nói với Mạnh lão gia tử hắn cầm đi đầu tư rồi, nghe nói hắn còn kiếm lại một chút, nhưng sự thật là hắn tham ô công quỹ bù vào khoản tiền đánh bạc này.

Về phần con trai nhỏ Mạnh Nghi Đức của Lý Nhất Phỉ, scandal của hắn và mấy tiểu tình nhân lại tiếp tục lên đầu đề Hải thành, tiếp đó lại bị tuôn ra, một trong những tiểu tình nhân kỳ thực là phụ nữ có chồng, trong nhà còn có một con gái, chồng cô ta mang theo con gái trực tiếp chặn dưới cao ốc làm việc của Mạnh Nghi Đức, tình cảnh khá tốt để xem nha.

Nhưng đây còn chưa phải hết kịch, phóng viên hiện trường mắt sắc phát hiện đứa con kia rất giống Mạnh Nghi Đức, hắn không chỉ có đội nón xanh cho người ta, còn để cho người ta nuôi con cho hắn, người đàn ông kia đưa tới đồng tình của không ít người đi đường, dẫn tới danh dự của xí nghiệp Mạnh thị đều chịu ảnh hưởng.

Cổ đông nội bộ công ty rối rít yêu cầu Mạnh Nghi Quý và Mạnh Nghi Đức tạm thời cách chức, vãn hồi chút danh dự, Mạnh lão gia tử vốn là đều tiến vào trạng thái bán về hưu, lần này con tuôn ra nhiều chuyện như vậy, ông liền lại chỉ có thể về công ty chủ sự.

Nhiều chuyện như vậy liên tiếp mà bị tuôn ra, nói sau lưng không có chủ đạo, Lý Nhất Phỉ cũng không tin, đối tượng bà ta hoài nghi đầu tiên chính là phòng lớn Phùng Trạch Kiều và con trai Mạnh Nghi Hàng của bà.

Năng lực của bà ta đủ để giải quyết cơn thịnh nộ của Mạnh lão gia tử, nhưng lại không có cách nào để cho những chuyện tuôn ra kia giống như biến thành chưa từng phát sinh, cổ đông và nhân viên vẫn như cũ bất mãn, áp lực dư luận bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, Mạnh Nghi Đức và Mạnh Nghi Quý bị cách chức là không thể tránh được.

Nhưng muốn để cho Lý Nhất Phỉ cứ như vậy vứt bỏ, tuyệt đối là không thể nào, bà ta còn có ba đứa cháu trai ưu tú có ích, mấy chức vị kia như thế nào cũng không thể cứ như vậy rơi vào trong tay phòng lớn.

"Bà nội an tâm, trước mắt còn không phải là lúc tranh giành cái này."

Mạnh Kỳ trấn an Phùng Trạch Kiều, lại để cho bà trấn an Mạnh Nghi Hàng và mẹ Cố thị của y, Phùng Trạch Kiều cũng cảm giác được, Mạnh Kỳ mấy ngày này chững chạc thành thục rất nhiều, bà và Lý Nhất Phỉ tranh giành nhiều năm như vậy đều chưa từng tranh giành y, trước mắt không tranh giành ngược lại còn tạo ra hiện trường cười nhạo.

Bà chưa từng tin Mạnh lão gia tử, nhưng lại tin tưởng Mạnh Kỳ, phòng lớn yên lặng, nửa điểm động tác không có, Mạnh lão gia tử vừa lòng, Lý Nhất Phỉ lại càng thêm như ngồi trên chông.

Thứ hai tuần sau, Yến Tuy và Mạnh Đình ngồi lên xe, anh đưa Mạnh Đình đến phòng thí nghiệm của cậu.

Phòng thí nghiệm cách nhà cũ Yến thị cũng không có bao xa, đây là địa điểm lúc đó Yến Tuy yêu cầu lựa chọn, trụ sở thí nghiệm và sản xuất nước hoa là tách biệt, Mạnh Đình phụ trách điều hương, thỉnh thoảng mới có thể tới nhà máy nước hoa xem một chút, chuyện bên kia, chủ yếu vẫn là Yến Minh Á phụ trách.

Nhà máy nước hoa còn đang xây dựng, địa điểm lựa chọn ở gần thôn lý gia, bọn họ cam kết ông nội Lý Lan làm cố vấn nông dân chuyên trồng hoa.

Một thời gian ngắn trước bác sĩ chữa bệnh từ thiện cũng đến thôn Lý gia, ông nội Lý Lan đi xem bệnh, vốn chỉ là bệnh nhẹ, bởi vì ông không nỡ khám bệnh, mới kéo dài thành bệnh nặng.

Ông còn cần nghỉ ngơi, nhưng làm cố vấn, trả lời vài vấn đề, giúp Minh Á cùng thôn dân địa phương làm một vài giao thiệp, vẫn là không thành vấn đề.

Ông nội Lý Lan bệnh tốt rồi, lo lắng của Lý Lan liền cũng không có, hắn tiếp tục đi học ở trung học địa phương, vóc dáng hắn nhìn nhỏ, nhưng kỳ thực học lớp 9 rồi, nền móng của hắn không tính là kém, lại chịu khổ, phấn khởi tiến lên, thi bình thường cao trung là không có vấn đề.

Đương nhiên đây là bảo đảm hắn cho Mạnh Đình, cụ thể như thế nào, còn phải thành tích của hắn nói chuyện.

Phòng thí nghiệm nhìn từ bên ngoài chính là một biệt thự kiểu hơi lớn chút, an ninh xung quanh, tường rào báo động đều rất hoàn mỹ, người ra vào mỗi ngày cũng phải tiếp nhận kiểm tra dấu vân tay, càng đến bên trong kiểm tra yêu cầu lại càng nhiều.

Tầng 3 của biệt thự, kỳ thực coi như khu sinh hoạt, đọc sách, ăn cơm, vận động tiêu khiển, phòng thí nghiệm chân chính là xây dưới mặt đất, trước mắt chỉ có phòng thí nghiệm của Mạnh Đình xây dựng lên, cũng chỉ có cậu được coi là thầy điều hương, mấy trợ thủ mời tới, còn chưa có tuổi nghề có phòng thí nghiệm độc lập.

Nhưng bọn họ cũng đều là nhân tài chuyên nghiệp Yến Minh Á lương cao mời về, lai lịch đơn giản chút, cũng không phải là không có tiềm lực bồi dưỡng.

Bọn họ nhìn Mạnh Đình và Yến Tuy đi tới, theo bản năng liền đem ánh mắt rơi vào trên người Yến Tuy, bọn họ cảm thấy, Yến Tuy so với Mạnh Đình còn có mô phạm thầy điều hương hơn, nhưng bọn họ tới trong phòng thay quần áo, xuất hiện thay áo choàng trắng lại là Mạnh Đình.

Cậu và Yến Tuy xuất hiện, Yến Minh Á liền cũng tới phòng thí nghiệm, Mạnh Đình và Yến Tuy gật đầu một cái, cậu đi vào trong phòng điều hương, trước tiên điều người ra, cho bọn họ xem trước một chút, mấy phương thuốc cậu chỉnh ra kia, thị trường định vị cụ thể, Yến Minh Á còn đang làm.

Yến Minh Á vốn là còn muốn cùng Yến Tuy tán gẫu hai câu, nhưng ánh mắt Yến Tuy thủy chung chuyên chú nhìn Mạnh Đình bên trong cửa sổ thủy tinh, y liền cũng không nên mở miệng, ánh mắt y theo Yến Tuy di chuyển qua, liền cũng khó dời đi.

Tóc Mạnh Đình không dài không ngắn, chính là đeo khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt, cả người thoạt nhìn vẫn như cũ ngây ngô tới có thể ngắt ra nước.

Nhưng sau khi cậu chuyên chú điều hương, khí chất cả người đều xảy ra thay đổi cực lớn, động tác của cậu nước chảy mây trôi, thoạt nhìn khá vui tai thích mắt. Mô phạm mấy trợ thủ cảm thấy cậu không có kia, lúc này hoàn toàn có.

Ánh mắt bọn họ đều sắp muốn nhìn thẳng rồi, đây là thầy giáo bọn họ đã từng nói với bọn họ, bọn họ nhưng còn chưa có duyên nhìn thấy mô phạm của bậc thầy điều hương a.

Tiếp đó càng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, một hồi hương thơm nhàn nhạt từ dụng cụ thủy tinh trên tay Mạnh Đình tản ra, loại cảm giác tâm ngứa này, quả thực không cách nào nhẫn nại.

Mạnh Đình cũng không bị sóng tâm tình của bọn họ ảnh hưởng, động tác của cậu vẫn như cũ rất tùy ý, cậu lắc lắc ống nghiệm thủy tinh, ánh mắt quét tới, một trong những trợ thủ sững sờ tiến lên một bước, Mạnh Đình giao nó cho cô tiếp tục lắp tới trong dụng cụ thích hợp, cậu lại bắt đầu điều hương một loại phương thuốc khác.

Hai loại thành phần nước hoa hết sức phức tạp, Mạnh Đình không tới nửa tiếng toàn bộ đều chuẩn bị xong, từ trong phòng điều hương đi ra, một nữ trợ thủ trong đó bưng một cái đĩa ra ngoài, phía trên là thành quả điều hương của Mạnh Đình, cũng lắp một bình thủy tinh trong suốt, lại một bình thủy tinh trong suốt lắp tới, một bình màu đỏ nhàn nhạt hiện ra, một bình còn lại là màu lam nhàn nhạt, trong vắt sáng long lanh, cảnh đẹp ý vui.

"Mọi người cũng đều có thể cảm giác một chút," Mạnh Đình ngồi vào bên người Yến Tuy, nói với 4 trợ thủ của cậu.

Rất hiển nhiên màu lam hồng này là chia ra nhằm vào nam nữ, cố ý điều ra.

"Mùi hương rất thoải mái, tôi rất thích."

Lý Thi Thi một trong hai nữ trợ thủ lập tức nói, cô lúc vừa mới lắp bình thủy tinh, cô đã cảm thấy tâm động, suy nghĩ một chút lại tiếp tục bổ sung một câu, "Không giống như là nước hoa hóa chất, giống như trên tay tôi thật sự ôm một bó hoa hồng vậy."

Loại cảm giác tự nhiên này, giống như là được trao cho sinh mệnh vậy, cô không biết cô nói có tính khoa trương hay không, nhưng cô chính là cảm thấy như vậy, ánh mắt cô nhìn Mạnh Đình cực kỳ sáng ngời, hoài nghi của nửa tiếng trước đó hoàn toàn không có.

Yến Minh Á cùng Yến Tuy cũng đều thử một chút bình màu lam kia, mùi hương so với bình hồng, nó nhạt hơn chút, nhiều hơn cảm giác lạnh lùng, nhưng ngay cả bọn họ không dùng nước hoa, đều cảm thấy nó không tệ.

"Lam băng...... Tôi cải tiến một chút, phương thuốc tôi lát nữa sẽ viết cho mọi người," Mạnh Đình đối với phản ứng của mọi người, cũng không biểu hiện bao kích động, giống như cậu đã quen loại tràng diện này rồi vậy, cậu chỉ chỉ bình màu lam kia, "Nó gọi là Lam Băng."

Đây là tên Mạnh Đình từng lấy cho nó, cậu suy nghĩ một chút lại nói, "Mọi người nếu cảm thấy không thích hợp, có thể đổi."

"Không, rất thích hợp." Không có ai có thể nắm bắt thần vận của nó hơn người chế tạo Mạnh Đình.

Trên mặt Yến Minh Á lộ ra nụ cười, vốn y chỉ có 7 phần xác định bọn họ có thể thành công, trước mắt y có 10 phần xác định, nước hoa Mạnh Đình điều chế, có một loại mị lực ngôn ngữ không các nào miêu tả được, không chỉ có trong nước, chỉ sợ giới thời giang sang trọng nước ngoài cũng muốn vì sự xuất hiện của bọn chúng chấn động.

"Nó gọi là gì?" Nữ trợ thủ Diệp Tử Lan thử qua một cái khác cũng hỏi tới một câu, chỉ chính là lọ nước hoa thủy tinh màu đỏ mà cô và Lý Thi Thi đều rất thích.

Mạnh Đình suy nghĩ một chút mới nói, "Gọi là Mạn Vi đi." Mạn là Mạn của Yến Mạn Gia, Mạnh Đình ý định hôm nay về nhà cũng điều cho Yến Mạn Gia một lọ, dùng chữ trong tên của bà, chắc hẳn bà sẽ càng cao hứng đi.

Yến Tuy vừa nghe cũng biết "Mạn" này là vì cái gì rồi, anh giơ tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, Mạnh Đình quay qua, cậu cười một cái, quan hệ của hai người một cái liền có thể nhìn ra thân mật.

Về phần Yến Minh Á và 4 trợ thủ khác, bị kích thích của nước hoa, lập tức nhiệt tình 10 phần, phân tích đi phân tích lại, Yến Minh Á cũng từ trụ sở thí nghiệm rời đi, trở lại công ty nước hoa tổ chức họp.

Mạnh Đình bồi Yến Tuy tới bên trên đi dạo một chút, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa xong, Yến Tuy mới từ trụ sở thí nghiệm rời đi, đi về phía cao ốc Yến thị.

Mạnh Đình sau khi Yến Tuy đi, cậu trở lại phòng thí nghiệm, tiếp tục điều hương, luyện tập xúc cảm, đồng thời cũng ở đây tiến hành một vài thí nghiệm, tác phẩm bản thân cậu vừa lòng nhất còn thiếu vài vấn đề đều không thể giải quyết, dựa vào suy nghĩ và tính toán là không thể thực hiện được, phải dựa vào thí nghiệm tái diễn không ngừng.

Mạnh Đình rất chuyên chú, Yến Tuy tới đón cậu về nhà, cậu cũng không cảm giác được sự trôi qua của thời gian, chỉ cảm thấy mới tiễn anh đi, bây giờ lại tiếp tục nhìn thấy anh, đương nhiên cậu nhìn thấy Yến Tuy, vẫn là rất cao hứng.

Cậu lấy khẩu trang đeo trên mặt xuống, thân thể khẽ hướng lên trên, hôn hôn má Yến Tuy, sau đó mới nói, "Anh đợi em thêm 10 phút nữa." Nước hoa cậu muốn cho Yến Mạn Gia, còn chưa kịp chuẩn bị đâu.

"Được," Yến Tuy đáp lời, còn chưa thể hôn lại người một cái, Mạnh Đình đã lui về rồi.

Yến Tuy bất đắc dĩ, liền vẫn chỉ có thể ngồi trên ghế salon bên ngoài phòng điều hương chờ Mạnh Đình.

"Ngài và sư phụ chúng tôi là quan hệ như thế nào vậy?"

Lý Thi Thi mặc dù đại khái đoán được chút ít, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi Yến Tuy một câu, mà 4 trợ lý bọn họ, cô, Diệp Tử Lan, Mã Cát Lực và Trình Quang đều đồng ý năng lực của Mạnh Đình, tiếng sư phụ này gọi tới cũng là tin phục.

Coi như cũng chỉ là xưng hô kính trọng, thời điểm bọn họ thành đệ tử cho Mạnh Đình còn có một đoạn khoảng cách.

"Quan hệ vợ chồng."

Yến Tuy trả lời, nhưng ánh mắt anh vẫn ở trên người Mạnh Đình, Lý Thi Thi hơi có mất mát gật đầu liền muốn tiếp tục đi ra, ánh mắt Yến Tuy quét tới, khiến từ da đầu tới gót chân cô tê rần một chút, cô chính là căn bản tâm tư gì cũng không có, huống chi cô nhiều hơn vẫn chỉ là sùng bái mà thôi.

Mạnh Đình nói là 10 phút, nhưng kỳ thực cậu chưa tới 8 phút đã hoàn thành, chờ Diệp Tử Lan gói xong, cậu đi ra ngoài phòng điều hương thời gian miễn cưỡng 10 phút, cậu đi tới bên người Yến Tuy, lại tiếp tục cúi người xuống, "Chúng ta có thể về nhà rồi."

Yến Tuy nghe vậy nghiêng nghiêng mặt, Mạnh Đình rất tự nhiên ở trên gò má anh nghiêng tới hôn lên một cái, lại tự giác ở bên má kia của anh, cũng hôn một cái, mắt cậu phát sáng, tựa hồ đang hỏi Yến Tuy còn chỗ nào muốn cậu hôn không.

Ánh mắt Yến Tuy miễn cưỡng nhìn thẳng, môi Mạnh Đình liền cũng ịn trên môi anh, cậu nhẹ nhàng nói, "Anh có phải nhớ em rồi không?" Cho nên mới muốn cậu hôn anh như vậy.

Yến Tuy đầu tiên là sững sờ một cái, sau đó đưa tay ôm trụ người, anh hôn lại môi Mạnh Đình một cái, "Anh nhớ em."

Chỉ cần Mạnh Đình rời khỏi tầm mắt anh, anh sẽ nhịn không được mà nhớ cậu, tới phòng thí nghiệm, cách cửa sổ nhìn người, anh giống như cũng vẫn còn nhớ cậu, giờ phút này ôm lấy người, nỗi nhớ của anh mới chậm rãi rơi xuống thực địa.

Mạnh Đình nghe vậy mắt chớp chớp, nhưng không có cứ như vậy đứng thẳng người, mà là tiếp tục đem Yến Tuy nhào tới trên lưng ghế salon, sau đó má dán vào anh cọ lại cọ, cậu tiến tới bên tai Yến Tuy nhẹ giọng hỏi, "Vậy anh còn muốn em hôn anh không?"

Nếu như Yến Tuy muốn, Mạnh Đình vẫn là nguyện ý tiếp tục hôn anh.

Yến Tuy nhẹ nhàng nhu nhu tóc Mạnh Đình, "Chúng ta về nhà hôn."

"Được," Mạnh Đình trả lời, nhìn chăm chú gò má Yến Tuy, vẫn là lại "Bẹp" một cái hôn một ngụm mới đứng dậy thối lui, để cho Yến Tuy đứng dậy. Cậu câu môi lên cười, hôn Yến Tuy đối với cậu mà nói vốn chính là một chuyện vui vẻ.

Yến Tuy đứng dậy, cầm lấy tay Mạnh Đình, hai người cùng nhau đi ra ngoài, mà 4 trợ thủ còn đang trong phòng điều hương bận việc, lúc này mới dám ngẩng đầu lên, nhưng mỗi người đều có chút đỏ mặt, người đứng xem như bọn họ đều muốn sắp bị mù rồi.

(Min: người đọc như t cũng sắp bị mù rồi. Hoàn bộ truyện này a, răng thì rụng, mắt thì mù mà mũi thì đổ máu a)

Hơn nữa có thể đoán được, bọn họ sau này hằng ngày đều phải bị đút lương cẩu.

Yến Mạn Gia nhận được nước hoa Mạnh Đình tặng, khá cao hứng, lúc biết được dùng tên của bà để đặt tên, nếu không phải Mạnh Đình trốn phía sau Yến Tuy, bà đều muốn hung hăng ôm cậu một chút, lại hung hăng hôn cậu mấy ngụm.

Yến Tuy trực tiếp kéo Mạnh Đình rời khỏi tầm mắt Yến Mạn Gia, bằng không thật sự có chút không ngăn được nhiệt tình của bà, anh và Mạnh Đình mới về tới phòng, anh đã bị Mạnh Đình nhào tới hôn.

Mạnh Đình nửa điểm không quên lời bọn họ nói trong phòng thí nghiệm, bọn họ về nhà liền phải tiếp tục hôn.

Mạnh Đình vốn hôn tới rất vội vàng, nhưng Yến Tuy ôm cậu, mặc cậu hành động, cậu liền cũng chậm lại, cậu tỉ mỉ mà đem mặt Yến Tuy đều hôn một lần, mới nghiêng đầu tựa vào đầu vai Yến Tuy, "Em không để cho cô hôn, em cùng anh hôn."

Cậu nói lại cầm tay Yến Tuy đặt bên hông cậu, kéo người tới trên ghế sa lon trong phòng, cậu ngồi xuống, thần sắc liền cũng nghiêm túc lên, "Khoản nước hoa kia rất thích hợp với cô, cho nên dùng tên của cô, em muốn tặng cho anh còn chưa có làm xong."

Luận về thân cận và độc nhất vô nhị vĩnh viễn là Yến Tuy ở vị trí thứ nhất, cậu thậm chí còn giải thích ở trước mặt anh, "Anh ăn giấm, ăn một lát là được rồi, đừng ăn quá lâu, càng đừng lãnh đạm với em."

Yến Tuy nghe vậy trên mặt hiện lên chút ý cười bất đắc dĩ, anh đưa tay chặt chẽ ôm Mạnh Đình vào trong ngực, sau đó nhẹ giọng nói ừ một câu.

Mạnh Đình cũng không có cảm giác sai, anh là có chút chút cảm giác khống chế không được muốn ăn giấm như vậy, cũng không phải là ăn giấm của Yến Mạn Gia, mà là Mạnh Đình bắt đầu có sự nghiệp của chính mình, càng thêm mê người và chói mắt, có thể đoán được tương lai của cậu sẽ được người chú ý và truy phủng (*) như thế nào.

(* truy tìm và nâng niu.)

Anh cảm thấy có chút bất an, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ ý tứ lãnh đạm với Mạnh Đình.

Mạnh Đình tựa vào đầu vai Yến Tuy, hai tay đồng dạng chặt chẽ ôm lấy người, cậu có thể cảm giác được cảm xúc của Yến Tuy có chút không đúng như vậy, nhưng cụ thể vì sao, cậu có thể nghĩ tới liền cũng là cậu lúc trước nói rồi.

Cậu suy nghĩ một chút lại tiếp tục trấn an người, "Em thích anh, thích anh nhất, thích anh nhất nhất nhất......"

Yến Tuy rũ mắt nhìn xuống, Mạnh Đình lại tiếp tục nói, "Em yêu anh, chỉ yêu anh."

Cậu nhiều nhất chỉ có một chút thích Yến Mạn Gia như vậy, nhét đầy trong lòng cậu đều là Yến Tuy, thích rất nhiều rất nhiều, yêu rất nhiều rất nhiều, nhưng thích và yêu phần lớn, đều không có cách nào dùng ngôn từ nói với Yến Tuy, đối với điểm này Mạnh Đình cũng có chút phiền não.

Tay Yến Tuy rơi vào cằm Mạnh Đình, nhẹ nhàng nhấc lên một cái, sau đó anh cúi đầu, hôn trụ người, anh ở trên môi Mạnh Đình lưu luyến trong chốc lát, mới cạy khớp hàm mà vào, xoắn trụ bộ phận mềm mại nhất kia, mang theo nó cùng nhau khiêu vũ.

Mạnh Đình hẳn là chói mắt, hẳn là được người truy phủng, mà anh cần càng thêm cường đại để đứng bên cạnh cậu, càng thêm bá đạo chiếm hữu toàn bộ của cậu, cũng chỉ có anh có tư cách này, tư cách được Mạnh Đình cho phép và tiếp nhận, anh không nên bất an, mà nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.

Yến Tuy càng hôn càng sâu, cũng càng động tình, anh nâng cằm Mạnh Đình không cho người lùi bước.

Mạnh Đình thừa nhận nụ hôn nóng bỏng, một lát cảm thấy khó thở, một lát cảm thấy lưỡi tê dại, nhưng cũng không tỏ vẻ kháng cự gì, ngược lại cảm thấy an tâm, như vậy mới đúng nha, Yến Tuy của cậu nên đối với cậu nhiệt tình như vậy mới đúng.

Yến Tuy buông người ra, Mạnh Đình còn theo bản năng đuổi tới, hôn hai cái, cậu mới bắt đầu thuận khí thở dốc lên.

Ánh mắt Mạnh Đình chậm rãi thấp xuống, nhìn một chút nơi nào đó của Yến Tuy vẫn còn rất cường liệt, "Kỳ thực em cũng không phải đặc biệt đói, bằng không chúng ta......"

"Cái gì?" Yến Tuy vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Mạnh Đình, tận lực ngừng lại tình dục nhất thời lại vô cùng mãnh liệt của chính mình.

"Nếu không chúng ta trước tiên...... lăn một chút," Mạnh Đình nói chỉ chỉ giường, cậu rất cao hứng có thể sử dụng danh từ mới học được, "Cô Mạn Gia nói, làm tình cũng gọi là lăn giường, chúng ta lăn một chút?"

Yến Tuy không trả lời, Mạnh Đình liền kéo anh dậy, bọn họ ở bên giường ngồi xuống, Mạnh Đình bổ nhào tới Yến Tuy nằm ngã lên giường, sau đó cậu mang theo anh lăn lăn, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, cậu đổi hướng lại lăn thêm hai cái. (lăn giường =))))))))

"Lăn sao? Em cũng muốn."

Sau đêm sinh nhật Chân Hàm, cậu và Yến Tuy đã hai ngày không lăn qua rồi, tối thứ 7 là bởi vì hôm trước lăn qua lăn lại tới quá mức, tối hôm qua bởi vì hôm nay cậu phải tới phòng thí nghiệm, nhưng Yến Tuy cũng mỗi ngày đi làm, Yến Tuy không sao, cậu cũng không sao.

"Chẳng lẽ anh sau này một tuần mới cùng em lăn 1-2 lần sao?" Mạnh Đình nhìn Yến Tuy còn đang do dự, có chút buồn bực mà phồng phồng hai má, sau đó cậu lại bị nụ hôn nóng bỏng của Yến Tuy áp xuống ngăn chặn không ngừng đôi môi trêu người.

Mạnh Đình không che dấu chút nào hưng trí của mình đối với loại chuyện này, Yến Tuy đối với Mạnh Đình lại không có sức chống cự có thể nói, kết quả cuối cùng tự nhiên là dựa theo suy nghĩ của Mạnh Đình, ở trên giường lăn rồi lại lăn, Mạnh Đình độ phối hợp cao, sau lần đầu thể lực của cậu liền không sai biệt lắm, nhưng Yến Tuy lại mới tìm ra chút thú vị, nhiệt tình của anh luôn bị Mạnh Đình hoài nghi, Yến Tuy cảm thấy bất đắc dĩ, cũng cảm thấy nên tự lấy thực lực mà nói với Mạnh Đình mới đúng.

Một lần không đủ, ngay sau đó lại tới tiếp một lần, anh hoàn toàn ép khô thể lực trên người Mạnh Đình, anh mới buông tha người.

Mạnh Đình trực tiếp ngủ hai tiếng, mới để cho Yến Tuy dỗ dậy, ăn chút gì, sau đó lại ngủ tiếp, hôm sau tỉnh lại, cậu mới đầy thể lực sống lại.

Mà Yến Mạn Gia và cô Vương đều cho rằng Mạnh Đình là tới phòng thí nghiệm quá mệt mỏi mới như thế, chỉ có Chân Hàm cảm thấy hẳn là nguyên nhân Yến Tuy, nam nhân có đạt được thỏa mãn hay không vẫn là rất không giống nhau.

Nhưng tiếp tục thẳng suốt tới thứ 7, Mạnh Đình thật sự đều rất bận rất mệt mỏi, ngày thứ nhất là bởi vì Yến Tuy bồi cậu hơn nửa ngày, cậu mới giữ lại chút thể lực kia trở về lăn giường, thời gian khác, cậu không có gì ngoài nửa tiếng ăn cơm trưa, đều ở đây tiến hành các loại điều chỉnh thử và thí nghiệm.

Vẫn thật sự là theo một câu của chính cậu, một tuần chỉ cho Yến Tuy cơ hội lăn 1-2 lần, về đến nhà, ăn xong cơm tối, mới khoảng 8h, Mạnh Đình liền nằm trong ngực Yến Tuy ngủ thiếp đi, liền tiếp 4-5 ngày đều là như thế.

Yến Tuy đau lòng Mạnh Đình, liền cũng không thể vì ham muốn cá nhân lay tỉnh người, anh đối với Mạnh Đình liền vẫn là vẻ mặt ôn hòa, đối với những người khác cũng không phải như vậy, mặc dù không có nghiêm trọng như giận chó đánh mèo, nhưng nhìn thần sắc đã cảm thấy không dễ nói chuyện, ngay cả Yến Mạn Gia cũng muốn trốn Yến Tuy.

5h chiều thứ 7, Yến Tuy tới phòng thí nghiệm còn chưa nhìn thấy người Mạnh Đình, đã nghe thấy một trận thanh âm hoan hô.

"Cuối cùng cũng làm rõ ràng rồi, sư phụ thật quá tuyệt vời!"

Cửa ải khó đã quấy nhiễu Mạnh Đình gần 1 tuần cuối cùng cũng được giải quyết, mọi người trong phòng thí nghiệm bận rộn đều rất cao hứng, ngay cả Mạnh Đình cũng như thế.

"Mọi người cũng cực khổ rồi, ngày mai không cần đi làm, đều hảo hảo nghỉ ngơi."

"Dạ!"

"Biết rồi, sư phụ!"

Thay đổi địa phương Mạnh Đình nói chuyện khẳng định không ai nghe, nhưng ở trong phòng thí nghiệm, lời cậu nói chính là quyền uy.

Bốn trợ thủ của cậu trải qua một tuần này, nhiệt tình sùng bái không chỉ không có nhạt đi, ngược lại càng thêm nồng đậm, ngay cả Mã Cát Lực và Trình Quang vốn là còn có chút biệt nữu đều phát ra bội phục từ nội tâm.

Mạnh Đình ngồi trên ghế bên cạnh bàn điều hương thỉnh thoảng mới ngồi xuống của cậu, giơ tay lên muốn nhu nhu huyệt thái dương của mình, một đôi tay quen thuộc liền trước tiên ấn xuống, mắt Mạnh Đình mở to, lại tiếp tục nhắm lại.

"Anh tới rồi."

"Ừ," Yến Tuy đáp lời, lại tiếp tục nhu cho Mạnh Đình.

Xác định Mạnh Đình dễ chịu một chút, Yến Tuy mới buông tay ra, sau đó kéo người lên, lại dẫn cậu tới phòng thay đồ thay quần áo, hai người mới từ phòng thí nghiệm rời đi.

Mạnh Đình lên xe liền vẫn tự động dựa tới trong ngực Yến Tuy, nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng nhìn Yến Tuy, cảm thấy anh có chút kỳ quái, nhưng lại không biết là tại sao kỳ quái.

Hơn nữa Mạnh Đình quả thật có chút mệt mỏi, liền tính toán tiếp tục suy nghĩ một lát, còn nghĩ không ra, cậu liền trực tiếp hỏi Yến Tuy được rồi.

Bọn họ về đến nhà, cô Vương chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, Mạnh Đình ăn tới rất no, cậu cùng Yến Tuy tản bộ về, cậu ít nhiều lại cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng vấn đề trong lòng ghi nhớ, liền không dựa theo trạng thái thân thể an tâm đi ngủ, cậu tựa vào trong ngực Yến Tuy, nhẹ giọng hỏi một câu.

"Anh làm sao vậy? Anh hôm nay hình như không cao hứng lắm."

Yến Mạn Gia và Chân Hàm ở một bên khác cũng trên ghế salon xem TV đồng thời lật một cái khinh bỉ, Yến Tuy đại khái bắt đầu từ thứ 4 chính là loại trạng thái này, nhưng Mạnh Đình tới bây giờ mới phát hiện.

Cậu trì độn như vậy, suy nghĩ một chút đều vì Yến Tuy mà xót xa trong lòng.

"Ai chọc anh tức giận sao?" Mạnh Đình lại đặc biệt chân thành hỏi một câu, sau đó cậu đau lòng mà nhu nhu ngực Yến Tuy, "Không tức, không tức nha."

Thần sắc Yến Tuy cũng không hòa hoãn, anh rũ mắt chống lại tầm mắt Mạnh Đình, Mạnh Đình đột nhiên chợt hiểu, sau đó lại rất là nghi ngờ mà lẩm bẩm, "Em? Nhưng em sao có khả năng khiến anh tức giận, em ngoan nhất."

Song tầm mắt Yến Tuy nhìn sang cũng không có ý tứ muốn dời đi, Mạnh Đình chậm rãi ngồi dậy, nhưng cậu vẫn là không nghĩ ra cậu làm chuyện gì khiến Yến Tuy tức giận, mấy ngày qua, cậu ở phòng thí nghiệm bận rộn điều hương, thời gian khác liền bồi Yến Tuy, sau đó chính là đi ngủ.

Cậu hoàn toàn không có cảm giác được trôi qua của thời gian, hoặc là nên nói, cậu hoàn toàn không có cảm giác được chút thời gian cậu quá mức chuyên chú và quá mức mệt mỏi kia, cũng nhưtrạng thái của Yến Tuy.

"Yến Tuy, anh phải nói với em, em mới có thể thay đổi, anh không nói em nghĩ không ra."

Thanh âm Mạnh Đình thả nhẹ chút, Yến Tuy bởi vì cậu mới tức giận, điều này làm cho cậu cảm thấy áy náy lại nghi hoặc.

Yến Tuy vẫn như cũ không nói gì, anh một lần nữa ôm lại Mạnh Đình vào trong ngực, sau đó bế lên, gật gật đầu với Yến Mạn Gia và Chân Hàm, anh liền ôm người tiếp tục đi lên lầu.

Chính là Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng coi như người thân, nhưng anh giáo dục Mạnh Đình cũng không thể ở trước mặt bọn họ.

Mạnh Đình ngoan ngoãn bị ôm đi, cũng không cảm thấy có bao nhiêu cảm giác nguy cơ, cậu biết Yến Tuy luyến tiếc cậu, chính là tức giận cậu, cũng vẫn luyến tiếc cậu, điểm này vào giờ khắc này, một cách tự nhiên liền rõ ràng.

Yến Tuy ôm Mạnh Đình vẫn luôn ôm lấy cậu tới trên giường, Mạnh Đình ngồi xong, anh giam người tới trong ngực anh mới nói chuyện.

"Em thích điều hương, anh không phản đối, nhưng điều kiện tiên quyết là em không thể vì vậy mệt mỏi, em nói chút xem em mấy ngày nay, có phải mệt tới hỏng rồi hay không?"

Mạnh Đình theo lời nghĩ lại một chút, sau đó ngay thẳng mà lắc lắc đầu, "Không có hỏng."

Nhưng sau một khắc, cậu lại khóa trụ cổ Yến Tuy, "Em biết rồi, anh là đau lòng em, nhưng em thật sự không có mệt tới hỏng."

Cậu hiện tại chỉ ban ngày ở phòng thí nghiệm, ngày bình thường ăn tốt, tối đều nghỉ ngơi, cùng cường độ công việc trong đời trước hoàn toàn không thể so sánh.

Mạnh Đình đại khái hiểu rõ Yến Tuy tại sao mất hứng, chân cậu từ trong ngực Yến Tuy thoát ra ngoài, tiếp tục vòng lấy Yến Tuy, cậu cố gắng cùng anh nói chút đạo lý, "Anh cũng mỗi ngày công tác nha, em và anh giống nhau, em cũng không mệt tới hỏng."

"Yến Tuy, anh còn tức giận sao?" Mạnh Đình ngước mắt đáng thương hề hề mà nhìn người, tựa hồ cảm thấy lời nói không đủ lấy lòng người, cậu vừa hôn vừa cọ Yến Tuy, cực kì dính, cậu suy nghĩ một chút, lại vẫn nói Yến Tuy không tốt, ý đồ muốn hai người hòa nhau.

"Anh xem...... Ngày đó nếu không phải em chủ động, chúng ta tuần này đã không thân mật rồi, cẩn thận mà nói là anh lãnh đạm với em nha."

Mạnh Đình tự mình lạnh nhạt người một tuần, ngược lại còn oán giận Yến Tuy không chủ động, nhưng Mạnh Đình thật đúng là không cảm thấy là vấn đề của mình, cậu cũng không có cách nào nha, là Yến Tuy không thức tỉnh cậu.

Yến Tuy càng nghe lời của Mạnh Đình, gân xanh trên trán càng thêm nhịn không được nổi lên, không ngờ anh đau lòng người như thế, lại trở thành anh lãnh đạm Mạnh Đình.

"Như vậy không tốt......" Mạnh Đình lại cường điệu một câu, hai má khẽ phồng lên, tiểu tính khí của cậu cũng càng thêm rõ ràng nổi lên.

Yến Tuy vẫn thật sự có chút nói không lại Mạnh Đình, cúi đầu ngậm vành tai Mạnh Đình, nhẹ nhàng lý sự, cảm thấy thân thể cậu run rẩy, anh mới hơi hết giận chút, "Lát nữa không cho phép cầu xin tha thứ."

Mạnh Đình còn đang chần chờ có nên trả lời câu này của Yến Tuy hay không, một điểm mẫn cảm khác của cậu là hầu kết lại bị Yến Tuy ngậm trụ.

Khuôn mặt và thân thể cậu nhanh chóng nổi lên đỏ ửng, nhưng chân cậu vẫn như cũ vững vàng khóa eo Yến Tuy, tay cậu cũng hỗ trợ Yến Tuy cởi quần áo, mặc dù ít nhiều vẫn là giúp thêm phiền.

Sau một lần, Yến Tuy không bỏ qua người, lại tiếp tục tới một lần, ban đầu Mạnh Đình cũng còn vui vẻ phối hợp, không có cầu xin tha thứ.

Nhưng Yến Tuy đối với thân thể Mạnh Đình quá mức quen thuộc, ngay cả không trực tiếp vào chủ đề, anh cũng có thể đem Mạnh Đình làm tới muốn điên, Mạnh Đình không nhẫn nại bao lâu liền buông tha quyết định lúc trước, "Yến Tuy, Yến Tuy...... Đừng."

Thanh âm của cậu mang theo chút khàn khàn cùng nức nở, hoàn toàn khống chế không được phản ứng không thể của thân thể, cậu tiếp tục run run rẩy rẩy mà cầu xin tha thứ, "Em sai rồi, em sai rồi......"

"Em không nên ngụy biện, không nên giảng đạo lý......"

Yến Tuy tức giận, cậu dỗ là được rồi, trăm triệu không nên dùng đạo lý, cái này thật sự chọc giận người......

Mạnh Đình bị làm tới tinh thần mê loạn, muốn phát điên, kẻ khởi xướng Yến Tuy kỳ thực cũng không sai biệt lắm, chỉ là anh không giống Mạnh Đình dùng ngôn ngữ biểu đạt ra ngoài thôi, nụ hôn của anh liên tiếp rơi vào trán và mắt Mạnh Đình.

"Ngược lại vẫn thật sự là anh nghĩ lệch đi......" Anh chờ Mạnh Đình phát hiện cậu lạnh nhạt người, vẫn là thật sự không bằng anh tự mình đi tìm cảm giác tồn tại.

Anh ôm lấy người tựa vào trên giường, anh chỉ mới thoả mãn xuất ra một lần, mà người trong lồng ngực anh, thì bị kích thích tới khẽ co giật.

Yến Tuy tiếp tục hôn tới nước mắt khóe mắt Mạnh Đình thấm ra, lãnh ngạnh của anh không thấy nữa, theo sống lưng Mạnh Đình, trấn an người.

Nhưng Mạnh Đình vẫn như cũ rất nhạy cảm, anh đụng phải bất kỳ chỗ nào của cậu, đều có thể dẫn tới run rẩy của thân thể cậu. Tới khi những rung động này hoàn toàn biến mất, Yến Tuy mới ôm Mạnh Đình tới phòng tắm tắm rửa, Mạnh Đình quá mức chậm chạp, còn có chút tiểu tâm dực dực nhìn người.

Tới lúc xác định Yến Tuy đã không nỡ lmà tiếp tục lăn qua lăn lại cậu, cậu mới chủ động dựa tới trong ngực, nhưng vẫn như cũ một đầu ngón tay cũng không muốn động.