Sủng Hôn Hào Môn

Chương 90




Edit: Vịt

Beta: Min

****** xem thím nào giật đc cả 2 tem =))))

Cậu nhìn gò má Yến Tuy, lại sáp tới cọ cọ người, cậu rất thích nói với Yến Tuy những lời này, cũng thích nghe Yến Tuy cùng cậu nói lời như vậy, lực đạo trên tay và chân cậu đều buông lỏng chút, nhưng người vẫn như cũ dán Yến Tuy, cậu nhẹ giọng nói, "Em muốn nghe anh nói yêu em."

"Anh yêu em," Yến Tuy nói nghiêng đầu hôn lên môi Mạnh Đình, anh hôn rất chậm rất chậm, chút tình ý kéo dài kia, so với ngôn ngữ biểu đạt càng thêm trực quan hơn, cũng càng thêm khiến người tâm động, Mạnh Đình bị hôn ngã ở trên ghế, thân thể không tự chủ nhuyễn ra.

Hồi lâu, Yến Tuy mới buông môi Mạnh Đình ra, hô hấp của cậu có chút điều chỉnh không được, nhưng loại cảm giác này cũng không tính là khó chịu, trong đầu choáng váng, có thể nghĩ tới cũng chỉ có Yến Tuy, chỉ có chuyện này làm cho cậu vui vẻ tâm động.

Cậu nhẹ nhàng xoa lên tóc Yến Tuy, lúc Yến Tuy dừng lại ở giữa cổ cậu hôn mổ, cậu mới lại ôm lấy người.

"Trái cây lúc trước em mang cho anh đều bị đổ rồi."

Mạnh Đình nói, trong thanh âm nhiều hơn chút đáng tiếc, nếu như có trái cây và điểm tâm ăn, cậu đại khái sẽ không biểu hiện đói khát giống như hiện tại đi, loại đói khát ở trong phòng làm việc liền khống chế không được, muốn "ăn" sạch Yến Tuy.

"Lát nữa, anh cho người mua cho em."

Yến Tuy đáp lời, người lại vẫn phủ ở trên người Mạnh Đình, thân thể hai người dính sát vào nhau, trên người lẫn nhau là phản ứng gì, đều rất rõ ràng.

"Ừm," Mạnh Đình nhẹ nhàng đáp lại, cậu chuyên chú suy nghĩ ăn uống, mấy khác thường kia dần dần liền nhạt xuống, sau đó cậu mới được Yến Tuy ôm dậy ngồi tốt, Yến Tuy đứng dậy tới ngoài cửa, cho người cầm đồ ăn cho Mạnh Đình.

Ánh mắt Mạnh Đình theo Yến Tuy rơi vào trên cửa, chờ cửa lại lần nữa mở ra, một lần nữa nhìn thấy người, cậu mới an tâm lộ ra chút nét mặt tươi cười.

Yến Tuy tiếp tục làm việc, Mạnh Đình ở trên ghế salon một bên ăn đồ, một bên nhìn Yến Tuy, hai người ngẫu nhiên mắt đối mắt, liền cười cười với nhau, không cần cố ý nói gì, cảm giác như vậy đã đặc biệt tốt rồi.

Hơn 5h chiều, bọn họ ngồi lên xe chuẩn bị về nhà, Yến Tuy lại cẩn thận nhìn nhìn trán Mạnh Đình, vốn chỉ là một chút xanh hồng, hiện tại hoàn toàn biến thành xanh tím, Mạnh Đình hậu tri hậu giác mà sờ sờ, lúc này mới nhớ tới bị người trong nhà nhìn thấy, có thể sẽ dẫn tới lo lắng không cần thiết.

Cậu nhìn Yến Tuy hơi có chút khẩn trương nói, "Tóc em có thể che kín không?"

Yến Tuy chỉnh chỉnh tóc Mạnh Đình, lắc lắc đầu, "Không biết......"

Dù sao chút vết thương này ở trong mắt anh, giống như vết thương đánh nhau ác liệt vậy, liếc mắt liền nhìn thấy, Ninh Châu và Yến Mạn Gia các bà sẽ cũng như vậy hay không, Yến Tuy không cách nào xác định, dù sao các bà là phụ nữ, tỉ mỉ hơn chút, có lẽ có thể phát hiện cũng nói không chắc.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Mạnh Đình cũng không muốn Ninh Châu bọn họ vì cậu lo lắng, bị một đống người vây quanh, Mạnh Đình cảm thấy không cần thiết cũng không thích ứng, cậu ôm Yến Tuy, ghé vào bên tai anh thương lượng nói, "Vậy chúng ta đi chơi, chờ buổi tối bọn họ ngủ rồi, chúng ta lại trở về. Có được hay không......"

"Đi chơi cái gì?" Yến Tuy nhẹ giọng hỏi, mặc dù anh còn vì Mạnh Đình thương tâm đau lòng, cũng vẫn là nhịn không được câu môi lên cười cười, Mạnh Đình chỉ nghĩ tới buổi tối, nhưng sáng mai, cậu vẫn phải gặp Ninh Châu bọn họ.

"Chơi cái gì cũng được, chúng ta cùng một chỗ là được rồi," Mạnh Đình nói với Yến Tuy, cảm giác được tiếu ý trong lời nói vủa anh, có chút không rõ, nhưng cũng không truy cứu, Yến Tuy cao hứng là tốt rồi, vì sao cần phải truy cứu điều không cần thiết như vậy.

Tiếp đó không lâu Cố Lãng liền nhận được điện thoại của Yến Tuy, y báo địa chỉ, cúp điện thoại thật lâu, y cũng vẫn còn sững sờ.

"Sao thế?" Chung Minh đụng đụng vai Cố Lãng, thấy trong ánh mắt y nhiều hơn chút lo lắng, dù sao Cố Lãng nhận xong điện thoại thì có vẻ mặt này, khó tránh khỏi không làm cho người nghĩ nhiều.

"Yến lão đại muốn dẫn vợ ổng tới đây......" Đây thật sự là quá không thể nào!

Yến Tuy kể từ sau khi tiếp nhận Yến gia, bọn họ tụ hội như vậy trừ phi đặc thù, rất ít tới, sau khi kết hôn liền càng là như vậy, nghe nói anh mỗi ngày 5h đúng giờ tan việc, thỏa thỏa biến thành ông chồng tốt của gia đình.

Nhưng hiện tại anh cư nhiên gọi điện thoại hỏi y, ở đâu chơi, còn muốn đem Mạnh Đình cùng dẫn tới, cũng khó trách Cố Lãng ngây ngẩn.

"Nha...... Nha?" Chung Minh nghe vậy cũng đều sửng sốt một chút, tiếp đó hắn liền đứng dậy, nhìn về phía đám người tụ tập một chỗ hi hi ha ha không đứng đắn, "Yến lão đại mang vợ tới, phải chuồn sớm chút......"

Trong những người này có một phần là lần trước cùng tham gia tụ hội bờ biển, ấn tượng phu phu Yến Tuy liên hoàn đánh kép, đến nay vẫn khắc sâu, rất nhiều người liền đều xoắn xuýt, theo bản năng để cho bọn họ sớm chuồn, nhưng tâm bát quái lại muốn ở lại nhìn người khác náo nhiệt.

Cố Lãng đạp Chung Minh một cước, "Nói ra làm gì? Tôi còn chờ xem náo nhiệt đây."

"Hắc hắc, đừng lo, sẽ không đi, liền làm cho chúng nó khẩn trương chút, chuẩn bị chút bầu không khí." Chung Minh cười hắc hắc nói.

Cố Lãng nghe vậy im lặng mà liếc một cái khinh bỉ, nhưng y trong lòng cũng thật sự khẩn trương lên rồi, đại khái gần đây...... Y không gây họa gì đi.

Khoảng 40ph sau, Yến Tuy mang theo Mạnh Đình liền xuất hiện, mà thanh âm vốn là vui vẻ chơi đùa cơ hồ muốn áp đảo tiếng nhạc tụ hội, tới thời khắc bọn họ đến, biến thành thanh âm chỉ có âm nhạc, còn là loại âm nhạc đặc biệt nhẹ nhàng thư giãn.

Cảm giác bọn họ không phải là tới chơi đùa mua vui, mà là tới tham gia một seminar hơi thả lỏng chút vậy, biến chuyển này thật sự làm cho người ta cạn lời lại bất đắc dĩ, ngay cả Mạnh Đình cũng buồn bực mà đánh giá một vòng, cảm thấy nơi này không quá giống Yến Tuy nói với cậu, nơi sẽ có chút ầm ĩ, rõ ràng rất an tĩnh nha.

"Chào mọi người!" Mạnh Đình chủ động chào hỏi, ánh mắt quét tới, nhìn thấy đám Cố Lãng Chung Minh khá quen thuộc, cậu còn giơ giơ tay lên.

"Chào chị dâu!" Rất nhiều đáp lại lời Mạnh Đình, thanh âm kia cũng là đặc biệt chỉnh tề thống nhất, mặc dù bọn họ đáp lại lời Mạnh Đình, nhưng nhìn đều là Yến Tuy, bọn họ phải xác định Yến Tuy là tới làm gì, mới có thể quyết định là phóng thiên tính ra tiếp tục chơi, hay là thu liễm tính chơi bời làm bé ngoan.

Yến Tuy kéo Mạnh Đình đi tới một vị trí trống không, sau đó giơ tay lên, "Mọi người tùy ý."

"Yà hú......" Một trận hú quái dị vang lên, loại không khí khẩn trương kia liền cũng không có nữa, đương nhiên có Yến Tuy ở đây, bọn họ nhất định là không dám chơi trò chơi quá giới hạn.

Âm nhạc thay đổi phong cách, nơi này dần dần phù hợp với nơi Yến Tuy trước khi tới nói với Mạnh Đình, bọn họ ngồi xuống, rượu điểm tâm liền bày đầy bàn, đám Cố Lãng với mấy người người Yến Tuy quen thuộc, liền đều ngồi tới đây tán gẫu.

"Đúng rồi đi, thường xuyên mang chị dâu ra ngoài vui đùa chút, cả ngày làm việc đâu có ý nghĩa."

Cố Lãng nói vốn là muốn bưng chén rượu cho Mạnh Đình, động tác ngừng lại, lập tức đổi thành một ly nước ép trái cây tươi, "Uống cái này, của đầu bếp em tự mình mang tới làm."

Sau chuyện lần trước, bọn họ đều rất chú ý khoản này, thật sự muốn làm tụ hội, đều là đầu bếp và hầu rượu đáng tin cậy từ nhà mình tới.

Mạnh Đình bưng lên ngửi ngửi, sau đó mới uống một ngụm, cậu gật gật đầu, "Rất tươi."

Bọn họ thiếu chút nữa quên mất, cái mũi đáng sợ này của Mạnh Đình, cái mũi ngay cả thành phần thuốc cũng có thể trực tiếp ngửi ra, Cố Lãng nhớ tới cái gì đó, lại dịch dịch về phía Mạnh Đình bên ngày, tầm mắt Yến Tuy quét đến, y mới dừng thân thể lại.

"Chị dâu nha, chúng ta cũng đều là người nhà, có thể đặt hàng nội bộ hay không nha."

Cố Lãng nhưng không quá giống với Yến Tuy bọn họ, y tự nhận là rất am hiểu cuộc sống, am hiểu thưởng thức, loại đồ vật như nước hoa sao có thể thiếu chứ.

Ban đầu y cũng là bởi vì là nước hoa công ty chị dâu nhà mình, mua 10 lọ 8 lọ chính là không dùng tích trữ, cũng là nên, nhưng sau khi y đặt hàng về, tình cờ mở ra một lọ, mùi thơm kia, y ngửi liền thích.

Đây thực sự là vì nam nhân rất có mị lực như y chế tạo nha.

(cái này… cái này là tự kỷ, tự kỷ a)

Mạnh Đình nghe vậy không cảm thấy có gì không thể, cậu gật đầu một cái, "Anh tìm Minh Á, bảo nó đưa cho anh."

Chỉ bằng quan hệ của Cố Lãng cùng Yến Tuy, Yến Minh Á không thể nào không cho mặt mũi này.

Cố Lãng nghe vậy lại hơi xấu hổ chút, y nếu như muốn lọ bình thường, đâu còn cần phải ở đây cùng Mạnh Đình cầu chứ.

"Không phải loại này, là loại cậu cho Yến lão đại kia......" Yến Tuy vừa tới gần, y đã ngửi thấy mùi nước hoa khác biệt với với lọ bình thường, "Chính là tên tiểu tử Thạch Hạc kia, không biết ở đâu tìm được một lọ, làm cho tôi hâm mộ......"

Mạnh Đình nghe vậy sắc mặt liền nghiêm túc xuống, cậu suy nghĩ một lát, mới mở miệng nói.

"Đó là tôi cho Yến Tuy, chỉ cho anh ấy, Thạch Hạc ở đâu, bảo hắn tới đây!"

Cố Lãng vốn coi như là lá gan lớn, đột nhiên liền run lên, đây cũng không phải là bởi vì Yến Tuy, Mạnh Đình tức giận lên, khí thế nhìn cũng có chút dọa người, bất ngờ không kịp đề phòng, Cố Lãng liền bị hù đến.

Y bị Mạnh Đình nhìn, nhịn xuống loại kích động muốn dịch xa, y nói, "Cậu ấy không tới, tôi lập tức gọi điện thoại bảo cậu ấy tới đây."

"Ừ," Mạnh Đình lạnh lùng ừ một tiếng, lúc này mới đem tầm mắt từ trên người Cố Lãng dời đi, cậu quay đầu lại nhìn Yến Tuy, ngữ khí vẫn như cũ không có biến hóa quá lớn, "Em sẽ cho anh một cái công đạo."

Trên thị trường nếu có lưu thông, vậy khẳng định là bảo quản trong phòng thí nghiệm của cậu có vấn đề, đây là quà sinh nhật cậu đồng ý cho Yến Tuy, nhất định phải do chính cậu tới xử lí.

Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại kéo hông cậu, một lát sau anh mới gật gật đầu, "Được."

Thạch Hạc lần trước trở về nước vẫn là thời điểm Yến Tuy cùng Mạnh Đình kết hôn, lần này hắn trở lại tính toán qua hết mùa xuân lại rời đi, hắn nhận được điện thoại của Cố Lãng, cũng không có do dự gì, trực tiếp liền tới đây.

Nhìn thấy Cố Lãng giơ tay, hắn một đường chào hỏi liền cũng chạy thẳng tới bên này.

"Yến lão đại, còn có chị dâu nhỏ, mọi người cũng ở đây nha, Cố tam cũng không nói với em."

Thạch Hạc nhe răng trợn mắt cười đến hết sức thành khẩn, nhưng đồng thời hắn cũng cảm ứng được chút cảm giác không ổn, bao gồm Chung Minh ở bên trong đều dùng ánh mắt hơi kỳ quái nhìn hắn, hắn theo bản năng nghĩ lại một chút, nhưng từ sau lần trước bị Yến Tuy và Mạnh Đình "giáo dục", hắn vẫn luôn rất an phận, hắn rất xác định mình không có gây chuyện.

"Lại đi tới đây chút." Mạnh Đình nhìn về phía Thạch Hạc, giơ giơ tay với hắn.

Thạch Hạc thu hồi nụ cười trên mặt, lách qua Cố Lãng và Chung Minh, đến gần một chút.

Mạnh Đình cũng không có tới gần để ngửi, chỉ hắn tiến thêm gần 2 bước, cậu đã ngửi thấy rồi, ngay sau đó ánh mắt cậu liền ác liệt hai phần.

"Nói, nước hoa trên người anh mua ở đâu?"

"Tôi mua ở một chợ đen nước A, giá tiền rất cao, em thấy là tác phẩm của chị dâu, em liền đập......" Thạch Hạc không dám do dự trực tiếp đáp lại, về phần thanh âm nói chuyện khó giải thích được liền càng ngày càng yếu, hắn cũng không dám tìm chỗ ngồi xuống, bị Mạnh Đình nhìn, thế đứng của hắn khá tiêu chuẩn.

((*) đập là đập búa lúc bán đấu giá ý)

"Lúc ấy thời điểm bán đấu giá lọ?" Mạnh Đình trực tiếp hỏi, cậu cảm thấy sẽ không trùng hợp như vậy, một lọ cho dù Thạch Hạc gặp được, từ trong phòng thí nghiệm của cậu lưu thông ra ngoài đã có không ít.

"Em trước khi đập được lọ kia, cũng đã đập ra ba bình rồi, đều là giá trên trời......"

"Hmm!" Mạnh Đình thật sự cảm thấy tức giận, đương nhiên cũng không phải là tức giận Thạch Hạc và Cố Lãng, nếu không phải bọn họ, cậu còn không biết nước hoa cậu cho Yến Tuy, đã bị nhiều người dùng như vậy.

Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn về phía Yến Tuy, " Em muốn tới phòng thí nghiệm một chuyến, anh đi cùng em không?"

"Cùng đi," Yến Tuy gật đầu một cái, anh mặc dù muốn để cho Mạnh Đình không nên tức giận, nhưng thấy bộ dáng tích cực này của cậu là bởi vì anh, lại khó giải thích được thích bộ dáng này của cậu, anh giơ tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, "Không nên quá tức giận."

"Không hư, tức giận!" (*)

(Giải thích chỗ này: "quá tức giận" bản gốc là "khí phôi 气坏"; từ "phôi" có nghĩa là "rất, quá, hỏng, hư, quá mức", khi dịch "khí phôi" ta dịch là "quá tức giận" cho hợp ngữ cảnh. Bên dưới ẻm Đình đáp lại anh Tuy là "không phôi, sinh khí!", ý ẻm là "không hỏng, chỉ tức giận thôi"; ẻm dễ cưng quá làm ta bắt sóng mãi mới kịp ^0^)

Mạnh Đình hơi ngay thẳng mà đáp lại, sau đó cậu kéo tay Yến Tuy, trực tiếp đi ra ngoài.

Cố Lãng Chung Minh Thạch Hạc ba người nhìn nhau, sau đó cũng đứng lên.

"Chúng ta...... cũng đi xem chút?"

Chung Minh đề nghị, Cố Lãng và Thạch Hạc đồng thời gật đầu, dù sao nguyên nhân dẫn tới Mạnh Đình tức giận cũng có liên quan với bọn họ.

------------------

Còn 14 chương nữa là hoàn rồi các thím ạ. Có ai muốn đề cử tui edit bộ nào k? Nếu hợp gu tui sẽ xem xét làm ^^ Mà ngắn thôi cac thím nhé, tầm trên dưới 60c thôi, làm truyện dài mệt lắm T_T, với lại tui vẫn còn 2 bộ đang làm dở nữa T_ T