Sủng Hôn Hào Môn

Chương 96




Edit: Vịt

Beta: Min

Trong phòng làm việc của tổng tài tại cao ốc Yến thị, Mạnh Đình ngồi ở vị trí thường ngày của Yến Tuy, người lui tới, đi vào báo cáo cũng không ít, nhưng vô luận là ôm lo lắng, hay ôm tâm tình xem cuộc vui tới, cuối cùng đều vẻ mặt khiếp sợ đi ra ngoài.

Không phải là Mạnh Đình hồ đồ quá mức làm cho bọn họ khiếp sợ, mà là cậu quyết đoán sắc bén làm cho bọn họ hoàn toàn ngoài ý muốn. Đây là Mạnh Đình? Đây là tổng tài phu nhân vẫn đang học lớp 12? Là con út Tiêu gia thoạt nhìn có chút thiếu sót sao?

Cuối cùng thời gian trôi qua hồi lâu, Mạnh Đình rốt cục có thể nghỉ một lát, nhưng trong phòng làm việc chỉ có cậu này, cậu vẫn đang nói chuyện.

"Được, anh hiện tại liền đi." Yến Tuy ở một bên khác đáp lời, anh mặc dù không có bị thương, nhưng mấy ngày này Mạnh Đình căn bản là coi anh là người bị thương mà đối đãi, hơn nữa so với ngày bình thường, cậu còn cường thế thêm hai phần.

Trong tai bọn họ đều nhiều hơn một máy trợ thính, cả buổi sáng Mạnh Đình đều đang thuật lại lời của Yến Tuy, cậu chưa chắc đều hiểu ý tứ mấy quyết định kia, nhưng cậu so với bất cứ kẻ nào đều tín nhiệm quyết định của Yến Tuy hơn.

Ngữ khí cậu thuật lại ra, khẳng định lại giản lược, đương nhiên làm cho mấy người bình thường nhìn không lọt cậu kia kinh hãi.

"Ừ," Mạnh Đình nghe Yến Tuy đáp lại như vậy, ngữ khí của cậu cũng tốt hơn chút, nhưng cậu vẫn là lại giải thích một câu, "Anh ngoan ngoan, em liền không dữ nữa." Cậu ngược lại cảm giác ra bản thân hai ngày này có chút dữ rồi.

"Được," Yến Tuy đáp lời này, khóe miệng đã câu lên, cười đến khá ôn nhu.

Bên này Chân Hàm đưa cơm tiến vào, quét một cái Yến Tuy, liền im lặng bĩu môi, rõ ràng Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không phải người nói nhiều, như thế nào cùng một chỗ so với y lời còn nhiều hơn chứ, nói cả buổi sáng rồi, cũng nói không xong.

Đương nhiên, Chân Hàm cũng không nhằm vào quyết sách báo cáo kia, mà là anh và Mạnh Đình rảnh liền sẽ tán gẫu hai câu, hỏi một chút tình huống lẫn nhau, quan tâm và dặn dò không ngừng, nhưng rõ ràng Yến Tuy cũng không có bị thương thật, bọn họ có phải diễn quá sâu hay không?

Chân Hàm tới giờ chưa từng yêu đương sẽ không hiểu, trong lòng y khinh bỉ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra.

"Ăn xong rồi?" Yến Tuy bưng cơm qua, thuận miệng hỏi Chân Hàm một câu.

Chân Hàm vì miễn đi phiền toái, những ngày qua cũng không đến bệnh viện thú cưng, vẫn luôn ở bệnh viện tư nhân này trợ thủ cho Cổ Lê, Chân Hàm có thừa nhận Cổ Lê là cha y hay không, còn khó nói, nhưng y tuyệt đối đồng ý sự thật Cổ Lê là sư phụ bán phần của y.

"Chưa đâu, đi vào bồi anh cùng ăn," Nhưng hiện tại y cảm thấy đây là một quyết định sai lầm, Yến Tuy cùng Mạnh Đình bên kia nấu cháo điện thoại, nửa điểm cũng không tịch mịch, y bồi hay không đều không sao cả.

Mạnh Đình nghe được lời Chân Hàm, hai gò má khẽ phồng phồng, cậu cũng muốn bồi Yến Tuy ăn cơm......

Nhưng tiếp đó mấy ngày, Mạnh Đình đều phải ở trong công ty trấn giữ, cậu chỉ có thể nghe được thanh âm Yến Tuy, cùng anh nói chuyện, lại không thể nhìn thấy người, sờ tới người, hôn tới người.

Mạnh Đình nguyện ý, đồng thời trong lòng có chút buồn bực, nhưng nhân viên của Yến thị đều muốn bị cậu dọa ngốc rồi, đều cảm thấy cậu là một kỳ tài thương nghiệp cất giấu thiên phú, so với lúc ban đầu Yến Tuy nắm giữ Yến thị còn muốn quyết đoán và cơ trí hơn, không phải kỳ tài thì là cái gì?

Đồng dạng khiếp sợ, còn có Diêm Uẩn Sinh của Lê thành cùng đông đảo gia chủ xem náo nhiệt, Diêm Uẩn Sinh có chút không tin mình sẽ nhìn lầm, càng thậm chí hắn hiện tại tin cũng vô dụng, quyết sách lúc trước của hắn cũng đã hạ xuống rồi.

Diêm Uẩn Sinh ổn trọng trong lòng bối rối khó giải thích được, tiếp tục nghe hồi báo từ người của hắn, "Cậu ta đây là...... Đứt đuôi cầu sinh (*)?"

((*) Thằn lằn ở thời khắc nguy cấp có thể đứt rời đuôi của mình để chạy trốn. Câu này nghĩa là hi sinh cục bộ để bảo vệ lợi ích toàn cục)

Diêm Uẩn Sinh đời này người nhìn không thấu, cũng không nhiều, Yến Tuy coi là một, nhưng trước mắt còn nhiều hơn một Mạnh Đình, mấy quyết sách kia của cậu ra tới quá nhanh quá lưu loát, rõ ràng thấy hắn và Diêm thị có phần thắng, nhưng vẫn như cũ cho hắn một loại cảm giác bị mai phục đã lâu.

"Dựa theo kế hoạch ban đầu, tăng nhanh tốc độ!" Diêm Uẩn Sinh ổn định mấy cảm xúc khó giải thích được kia, hắn vẫn như cũ đánh cược, phải đánh cược, tình thế đã không cho phép hắn rút lui!

Nhưng 3 ngày sau bắt đầu, hắn liền liên tiếp nhận được tin tức xấu, đây không phải là "Đứt đuôi cầu sinh" gì cả, mấy hạng mục kia vốn chính là Yến thị không cần, không có kỳ danh, nhân tài và sáng tạo chân chính sớm đã thay đổi kiểu mẫu một lần nữa tới, hơn nữa đều vẫn chọn tại thời gian này lục tục đưa ra thị trường, đây là muốn hung hăng đánh hắn a.

"Đem...... Đem Tô Tư Vũ gọi tới cho tôi!" Diêm Uẩn Sinh lúc nói lời này, thanh âm đều là run rẩy, sắc mặt lại càng cực kỳ khó coi.

Nửa giờ sau, Tô Tư Vũ đi tới thư phòng Diêm Uẩn Sinh, trên mặt hắn còn mang theo chút mỉm cười, hắn cho là Diêm Uẩn Sinh gọi hắn, là muốn thực hiện lời hứa Diêm Uẩn Sinh đã đáp ứng với hắn.

"Ông Diêm, mấy hạng mục kia tôi cũng muốn chiếm hai cổ phần thành công......"

"Bang!" Tô Tư Vũ nói còn chưa dứt lời, Diêm Uẩn Sinh liền đem chén trà nện tới dưới chân hắn.

"Nói, cậu có phải cùng Yến Tuy tính xong kế để hãm hại tôi hay không? Có phải hay không!"

Nếu không vì cái gì sẽ trùng hợp như thế, tại sao tiền Diêm thị quăng vào, tất cả đều trôi theo dòng nước, tại sao mấy cái gọi là cơ mật kia tất cả đều là bẫy đào cho hắn, Tô Tư Vũ cung cấp những tin tức này...... Không phải là người của Yến Tuy, như vậy hắn chính là bị Yến Tuy tính kế luôn rồi.

"Này...... Làm sao có thể!" Trong mắt Tô Tư Vũ tất cả đều là kinh ngạc, nhưng Diêm Uẩn Sinh bộ dáng giận không kiềm được, cũng rất dọa người, chân hắn bị chén trà nóng kia bỏng tới, cũng chỉ có thể nhịn, hắn hòa hoãn chút ngữ khí, lại đem lời từng báo cho Diêm Uẩn Sinh, lại nói một lần.

"Tôi chỉ là vị hôn thê trước của anh ta, anh ta vì tiện nhân kia, muốn bắt tôi ngồi tù, tôi cùng anh ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi."

Trong miêu tả của Tô Tư Vũ, hắn và Yến Tuy đã từng là hữu tình, hữu tình tới hắn có thể biết rất nhiều sự tình của Yến thị, nhưng lại bị Mạnh Đình nhúng tay vào, hắn bị hãm hại tới mức phán hình phạt, hắn không cam lòng thừa nhận kết quả như thế, đi xa tới Lê thành, hắn là muốn tùy thời trả thù bọn họ.

"Rốt cuộc...... Sai lầm là thế nào?"

Tô Tư Vũ dưới ánh mắt của Diêm Uẩn Sinh, thanh âm càng nói càng nhỏ, âm lượng câu này lại càng thấp tới không thể nghe được.

"Diêm thị xong rồi, tôi cũng xong rồi!" Diêm Uẩn Sinh nói, chậm rãi ngồi xuống, nhưng ánh mắt hắn vẫn như cũ tập trung vào Tô Tư Vũ, âm độc lại quỷ dị, nhìn tới Tô Tư Vũ cả người rét run.

"Tôi, tôi còn biết một chuyện, tôi còn hữu dụng......"

Tô Tư Vũ đối với loại ánh mắt và khí tức này hết sức nhạy cảm, hắn biết hắn nếu không phải có thể làm cho Diêm Uẩn Sinh thỏa mãn, kết cục của hắn sẽ không tốt hơn bị bắt tới trong ngục, có thể sẽ chết, có thể so với chết còn muốn đáng sợ hơn.

Ngày này ở trong cao ốc Yến thị Hải thành xa xôi, Mạnh Đình cùng mọi người công bố tin tức tốt Yến Tuy tỉnh lại, chuyển tới phòng bệnh bình thường, đồng thời còn có tin tức tốt Yến thị thôn tính xí nghiệp Diêm thị, tấm lưới Yến Tuy trải ra, lúc này liền bắt đầu thu lại.

Bất quá Mạnh Đình sau khi xử lý một số chuyện, còn tới phòng tiếp khách gặp mấy trưởng bối chi bên Yến thị, trong đó có một người từng chủ trì hôn lễ cho cậu và Yến Tuy, những người khác Mạnh Đình có thể không gặp, người này nhưng không được.

Cùng đi với hắn, cũng còn có mấy người có vai vế giống nhau, mục đích bọn họ đến chỗ này, là muốn khuyên Mạnh Đình và Yến Tuy sớm mang thai hộ đứa con, hoặc là thu dưỡng trẻ con trong tộc, bất luận chi bên hay là họ hàng xa, chỉ cần là họ Yến là được.

Mạnh Đình nghe nửa ngày, mới minh bạch ý tứ vòng vèo này của bọn họ, sau đó cậu lắc lắc đầu, "Yến Tuy đã tỉnh, tôi và anh ấy sẽ sống thật lâu, chúng tôi trước mắt không cần con."

Muốn bồi dưỡng người thừa kế, thời gian hai mươi năm là đủ, bọn họ nhận nuôi con ít nhất cũng phải là chuyện Yến Tuy sau 40 tuổi, hoặc là muộn hơn, Yến Tuy bất quá là diễn kịch, giả vờ bị thương mà thôi, như thế nào nhiều người như vậy đều nhớ thương Yến Tuy và tài sản của anh sau khi chết vậy chứ.

Mạnh Đình dứt lời liền đứng lên, những người này chưa chắc đều là mong đợi Yến Tuy chết, nhưng lúc này bọn họ tìm cậu nói cái này, Mạnh Đình nghe vẫn là rất tức giận.

Những người đó cũng không thể ở trong phòng tiếp khách chờ lâu, hắn còn chưa thể thương lượng bao lâu, đã để cho Vương Phong dẫn người đuổi ra rồi, đây là mệnh lệnh Yến Tuy trực tiếp nói với Vương Phong.

Yến Tuy giả bệnh một lần này liền giả bộ đủ 10 ngày, anh mới từ bệnh viện rời đi, sau đó Mạnh Đình cũng không cần tiếp tục tới cao ốc Yến thị nữa, các nhân viên cùng Mạnh Đình chung sống lâu như vậy, đều có chút lưu luyến, mặc dù phong cách ra lệnh không thay đổi, nhưng tổng tài phu nhân thật đẹp mắt a.

Lúc không mở họp, không công việc, chính là ăn cái gì cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, công tác lên vô cùng bổ mắt, đương nhiên mấu chốt nhất vẫn là bởi vì Mạnh Đình sẽ không để cho bọn họ tăng ca, cậu chính mình rời đi, liền cũng để cho bọn họ đi theo đi mà, Yến Tuy trở lại, không có cuộc sống tốt như vậy nữa T_T.

"Khó trách "Đình Á" phát triển nhanh như vậy, phu nhân của chúng ta cũng là thiên tài thương nghiệp đấy."

Về mấy tán dương Mạnh Đình này, người ngoài đã từ không tin tới tiếp nhận, Tiêu lão gia tử Bắc thành xa xôi cũng là chấn kinh, ông cơ hồ cũng muốn động ý niệm để cho Mạnh Đình trở lại, ông tiếp tục bồi dưỡng nhìn một chút, nhưng cuối cùng ông vẫn là kiềm chế được.

Đừng nói Mạnh Đình không muốn trở về Tiêu gia ở lâu, ngay cả người thừa kế trong chi trưởng sau khi Tiêu Tử Ngang sinh hạ không lâu đã định rồi, ông chỉ là thích tài năng, nhưng khó tránh khỏi không để cho Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang nghĩ nhiều, anh em trong nhà cãi cọ nhau đối với đại gia tộc mà nói, mới là đáng sợ nhất.

Song bản thân Mạnh Đình vẫn luôn được tán dương, lại là một chút cũng không biết, cậu quấn Yến Tuy lôi kéo anh cùng nhau ngủ trưa, từ 1h ngủ thẳng tới 3h, hai người mới dậy, Vương Phong đến Yến gia cũng chờ 1 tiếng, đám người Cố Lãng đợi lâu hơn.

Yến Tuy và Mạnh Đình cùng nhau xuống lầu, Mạnh Đình còn có chút mơ mơ màng màng, đi cầu thang còn lắc lư, tâm người ngồi dưới lầu nhìn đều cùng nhau treo lên, bọn họ thiếu chút nữa đều muốn đề nghị Yến Tuy trực tiếp ôm Mạnh Đình đi, nhưng nghĩ như vậy cũng mới nhớ tới Yến Tuy mới bị "thương" qua.

"Bọn tôi tới không đúng lúc, quấy rầy hai người nghỉ ngơi, chị dâu mấy ngày nay cũng mệt mỏi muốn ngất rồi, phải hảo hảo nghỉ ngơi."

Lúc này bên tai tất cả đều là tin đồn Mạnh Đình ở cao ốc Yến thị sấm rền gió cuốn, hiện tại lại tiếp tục nhìn thấy Mạnh Đình như trong ấn tượng trước kia, hắn cảm thấy vạn phần ảo diệu.

"Yến lão đại anh thế nào rồi?" Bọn họ có đoạn thời gian không gặp Yến Tuy, lại nhìn người nhìn không ra khác biệt.

"Không sai biệt lắm tốt rồi," Yến Tuy đáp lại, sau đó để cho bọn họ ngồi xuống, anh phất phất tay, Vương Phong tới bên tai Yến Tuy nói nhỏ, Yến Tuy gật đầu một cái, Vương Phong tránh ra, một mình đến thư phòng Yến Tuy, Yến Tuy và Mạnh Đình còn ở lại trong phòng khách cùng đám Cố Lãng nói chuyện.

"Đây có phải cục diện Yến lão đại anh bố trí hay không a?" Cố Lãng gần rời đi rốt cục hỏi nghi ngờ của mình, nhưng sự thật rõ ràng đều ở trước mắt, hắn vẫn như cũ cảm thấy nghi ngờ, nguyên nhân kia vẫn là bởi vì ngày đó Mạnh Đình bi thương quá mức chân thật, thật là làm cho người ta tin.

Yến Tuy liếc mắt nhìn Cố Lãng không có trả lời, anh tiếp tục vuốt vuốt tay Mạnh Đình.

Cố Lãng thức thời vô cùng, hắn ngoài miệng khoa tay múa chân một cái kéo tới liên quan công việc, liền đứng dậy đuổi theo những người khác cùng nhau rời đi.

Có phải bố trí hay không không quan trọng, quan trọng là Diêm thị đã tiến vào trong lồng rồi, hơn nữa không có bất kỳ đường sống hoàn chuyển nào.

Mấy ngày nay sim điện thoại của Yến Tuy thay đổi, anh vẫn luôn chỉ liên hệ với Mạnh Đình, những người khác muốn liên lạc với anh, tự nhiên cũng liên hệ không được, bọn họ cũng chỉ có thể tìm tới chỗ Vương Phong bên kia.

Bọn họ đi vào trong thư phòng, Vương Phong liền cầm một cái điện thoại di động tới đây, là Hứa Thụ Mân Lê thành gọi tới.

Sau một phen chào hỏi tán gẫu, Hứa Thụ Mân cũng không tiếp tục quanh co với Yến Tuy nữa, ông cho biết mục đích ông gọi cú điện thoại này.

"Không thể nào," Ngữ khí Yến Tuy tương đối bình thản, nhưng lời nói lại không có lưu bất kỳ dư âm thương lượng nào, chính là không thể nào, Diêm thị lúc này nhận thua có phải nhận thua thật hay không, ai có thể biết, chỉ có nó triệt để hủy diệt, anh mới có thể chân chính an tâm.

"Làm người lưu một đường, đó là để lại cho người bình thường, đối với kẻ thù chính là nên diệt cỏ tận gốc." Yến Tuy nói kéo Mạnh Đình qua, để cho cậu tiếp tục ngồi ở bên người anh bồi anh cùng nhau nghe điện thoại, "Cháu nhớ lời này, là ngài dạy cháu."

"Hắn muốn ám sát vốn là cha cháu, là cháu cản, ngài cảm thấy mạng của cha cháu không quan trọng, hay là cảm thấy mạng của Yến Tuy cháu không quan trọng?" Diêm Uẩn Sinh chính là xúc phạm ranh giới cuối cùng của anh, bất cứ ai cầu tình cũng vô dụng.

Hứa Thụ Mân trầm mặc một lúc lâu ông mới lại mở miệng, "Ta biết rồi, cháu hảo hảo bảo trọng, cần hỗ trợ liền nói cho ta biết."

Hứa Thụ Mân trước lúc gọi cú điện thoại này, trong lòng mặc dù có suy đoán, nhưng sau khi Yến Tuy thông báo, ông vẫn là cảm thấy tâm lãnh, ông cho rằng Diêm thị và Diêm Uẩn Sinh nhiều nhất chính là thừa cơ mà vào, lại không ngờ tới, hắn có thể không chừa thủ đoạn nào đến loại trình độ này.

Yến Vũ đây chính là con trai duy nhất của con gái ruột của ông, là người gọi ông là cậu mấy chục năm! Yến Tuy ông là nhìn anh từ nhỏ lớn lên, tỉ mỉ dạy dỗ. Diêm Uẩn Sinh lại dám động vào Yến Vũ và Yến Tuy, đừng nói Yến Tuy sẽ không bỏ qua, ông cũng không thể tiếp tục khoan dung nhân nhượng nữa.

Yến Tuy cúp điện thoại, lãnh ý trong mắt chợt lóe lên, anh nghiêng đầu ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Đình, chút lãnh ý kia đều không thấy nữa.

"Ngày mai thi cuối kỳ?"

"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, cũng là bởi vì cậu phải thi cuối kỳ rồi, cho nên Yến Tuy mới sớm từ bệnh viện trở lại, bất quá cũng là so với kế hoạch bạn đầu sớm hơn hai ngày.

"Không làm bài thi nữa?" Yến Tuy hỏi nhớ tới bộ dáng Mạnh Đình hôm qua lúc nhận được điện thoại của giáo viên ngữ văn Vương Thu Ngữ, bừng tỉnh, đồng thời lại cực kỳ chấn kinh.

Cậu là hoàn toàn quên mất thi cuối kỳ, sau khi nhận điện thoại, hận không thể nửa đêm bò dậy làm bài thi, nhưng quên mất buổi chiều đến bây giờ, cậu sau khi tỉnh ngủ vẫn luôn rất mệt mỏi rất lười biếng, tựa hồ quên mất thi cuối kỳ của cậu.

"Không được, anh hôm nay mới về nhà, em muốn bồi anh." Mạnh Đình ngước mắt nghiêm túc nói, cậu lại cúi đầu xòe xòe đầu ngón tay, "Anh tính chút chúng ta đều tách ra bao nhiêu ngày rồi......"

Ngoại trừ điều hương có thể Mạnh Đình toàn thân chăm chút, lúc còn lại, cậu đều là dễ dàng đi vào chốn thần tiên, cậu ở trong cao ốc Yến thị, cho dù có thể nghe được thanh âm Yến Tuy, nhưng cậu vẫn cảm thấy khác với nhìn thấy người.

"Em nhớ anh lắm, đặc biệt nhớ," Mạnh Đình nói, cũng không tính là bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút đồng hồ, cậu hai tay cùng treo lên cổ Yến Tuy, sau đó chống lại ánh mắt Yến Tuy, "Còn anh? Anh có nhớ em không?"