Sủng Mị

Chương 108: Dạ Lôi Mộng Thú




Bình minh tảng sáng, Sở Mộ chậm rãi mở mắt tỉnh dậy.

Tiểu Mạc Tà và Sở Mộ tâm linh tương thông, khi Sở Mộ tỉnh lại thì con hồ ly khả ái này cũng mở mắt ra, vươn đầu lưỡi liếm liếm gương mặt Sở Mộ, phát ra thanh âm nho nhỏ tựa hồ còn muốn ngủ thêm một lát.

"Ngươi tiếp tục ngủ đi, ta cho tiểu Dạ mang chúng ta đi cũng được." Sở Mộ vuốt ve tiểu tử khả ái này, nhỏ giọng nói.

Mạc Tà đã chạy liên tục thời gian một ngày rồi, thể lực đã tiêu hao một chút, cho nó nghỉ ngơi bổ sung tinh lực mới là đúng đắn. Dù sao không lâu sau sẽ có một trận đại chiến.

Sở Mộ chậm rãi niệm chú ngữ, một đạo hào quang màu tím như ẩn như hiện chậm rãi dâng lên từ trên người Sở Mộ, sau đó chìm xuống dưới chân hắn tạo thành một đồ án triệu hoán tím sẫm.

Đồ án dọc theo tử quang (ánh sáng tím) hiện ra, quang mang huyễn lệ không ngừng chớp lóe, một con Hồn sủng uy phong từ trong đồ án hiện ra. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Rống!"

Hồ quang (lôi điện) màu tím không ngừng chạy toán loạn trên thân thể cường hãn kia, bộ lông mềm mại tung bay theo giớ làm cho con Hồn sủng này thoạt nhìn càng thêm kiêu ngạo, tôn quý vô ngần.

"Xẹt!"

Vô số thiểm điện màu tím đột nhiên lóe lên, con Hồn sủng giơ cao chân trước phát ra một tiếng hí dài cực kỳ rung động, nhất thời lôi điện giống như linh xà lan tràn ra bốn phía, nhanh chóng đánh nát một đống đá tảng ở chung quanh.

Nhìn thấy Hồn sủng của mình hưng phấn như thế, Sở Mộ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ đầu trấn an Mạc Tà vừa bị đánh thức.

"Tiểu Dạ, đừng có hí nữa, tiếp tục lên đường." Sở Mộ nhảy lên trên lưng Hồn sủng đưa tay cầm lấy lông bờm trên đầu nó, lôi điện lượn lờ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn và Mạc Tà.

Tiểu Dạ là Hồn sủng Sở Mộ thu phục khi đạt tới cấp bậc Hồn Sư, trong lúc Sở Mộ bị Dương Tranh truy đuổi gắt gao nên phải trốn vào sâu trong Tù đảo, vô tình gặp được nó.

Tiểu Dạ có tên gọi đầy đủ là Dạ Lôi Mộng Thú.

Dạ Lôi Mộng Thú:

Yêu Thú giới - Yêu Linh hệ - Mộng Thú tộc - Dạ Lôi Mộng Thú - cấp thống lĩnh.

Dạ Lôi Mộng Thú trực thuộc chủng loài Mộng Thú toàn thân không ngừng lượn lờ hồ quang màu tím. Thân hình đen nhánh cường hãn tương tự gấu, eo hông thon dài như hươu nai, vị trí lỗ tai có hai cái sừng cong nhọn hoắc, thoạt nhìn rất giống sừng sơn dương.

Dạ Lôi Mộng Thú từ lưng đến mông mọc đầy lông chim màu trắng, kéo dài tới tận phần đuôi, cái đuôi dài gần bằng thân thể, điểm cuối là một chùm lông chim mềm mại, bề ngoài toàn thân cực kỳ uy phong, phiêu dật diễn tả không hết lời. Hai màu đen trắng xen kẽ lại càng thể hiện ra bản tính tà mị của chủng tộc Mộng Thú.

Kỹ năng của Dạ Lôi Mộng Thú:

Kỹ năng chủng tộc: Tị Lôi Toái Mộng.

Kỹ năng cơ bản: Lôi Đình Đạp, Ám Ảnh, Bôn Tập, Phích Lịch, Bộ Phong Tróc Ảnh.

Kỹ năng chính: Hắc Ám Thiểm Điện, Tử Quang Cuồng Lôi, Đình Vĩ Phá.

Kỹ năng cao cấp: Dạ Mộng Địa Ngục, Hủy Diệt Ba.

(Khi nào đến phần sử dụng kỹ năng sẽ được giới thiệu kỹ lưỡng hơn.)

Trên tay Sở Mộ có quyển Sủng Giám chỉ giới thiệu những tin tức về Hồn sủng tương đối thường gặp mà thôi. Hơn nữa phần lớn đều là Hồn sủng cấp thống lĩnh trở xuống, Sở Mộ chỉ tìm được thông tin đại khái về Dạ Lôi Mộng Thú, thậm chí chỉ biết Dạ Lôi Mộng Thú là cấp thống lĩnh, còn không có cách nào phân biệt nó thuộc đẳng cấp nào. Về phần kỹ năng thì Sở Mộ chỉ có thể từ từ tìm hiểu trong quá trình Dạ Lôi Mộng Thú chiến đấu.

Khi Sở Mộ đối diện Dạ Lôi Mộng Thú, nó đã là yêu thú bốn đoạn sáu giai, lúc ấy Sở Mộ cũng không cho hai con Hồn sủng của mình đồng thời công kích nó, mà trực tiếp để cho Mạc Tà đơn đả độc đấu.

Mạc Tà vốn thông minh tìm mọi cách khiêu khích Dạ Lôi Mộng Thú, chạm đến cao ngạo tôn nghiêm của nó. Sau khi Dạ Lôi Mộng Thú bị Mạc Tà đánh bại, Sở Mộ thi triển hồn ước bắt sống thì Dạ Lôi Mộng Thú coi như là nguyện ý đánh cuộc chịu thua chấp nhận ký kết hồn ước với Sở Mộ. Cuối cùng trở thành Hồn sủng ở cấp bậc Hồn Sư của Sở Mộ, sau Ma Thụ chiến sĩ.

Sở Mộ bây giờ là sáu niệm Hồn Sư, hồn thứ ba còn có thể ký kết với một con Hồn sủng, chẳng qua là Sở Mộ lựa chọn Hồn sủng cực kỳ cẩn thận. Trong vòng hai năm qua, ngoại trừ ký kết hồn ước với Dạ Lôi Mộng Thú vẫn chưa có gặp được yêu thú nào vừa ý.

Hồn sủng sư và Hồn sủng có thể giải trừ hồn ước, nhưng khi giải trừ hồn ước sẽ tạo thành thương tổn linh hồn, sau khi bị thương kiểu này sẽ phải điều dưỡng trên một năm mới có thể khôi phục, nếu có dược tề thích hợp có thể rút ngắn thời gian một chút. Nhưng cái gọi là dược tề đặc thù này có giá trị cực kỳ cao quý, thường thường có tiền nhưng mua không được. Cho nên vấn đề lựa chọn ký kết Hồn sủng và giải trừ hồn ước phải vô cùng thận trọng, có khi nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ trong tương lai.

Hồn ước thành lập là do song phương loài người và Hồn sủng cùng đạt thành ý nguyện, hơn nữa nhân loại chiếm hơn vài phần cưỡng chế. Mà giải trừ hồn ước đồng dạng cũng phải có nhân loại và Hồn sủng cùng đồng ý, vẫn là nhân loại có phân lượng nặng hơn. Chỉ có điều nếu Hồn sủng không muốn giải trừ thì hồn ước vẫn còn tồn tại.

Một khi Hồn sủng xuất hiện tình trạng phản bội, cho dù chủ nhân thi triển chú ngữ giải trừ hồn ước cũng không có tác dụng. Vì thế trừ phi tìm được Hồn sủng trốn tránh, làm cho nó đồng ý giải trừ hồn ước, hoặc là Hồn sủng tử vong. Nếu không hồn ước không có cách nào giải trừ, đồng thời luôn luôn chiếm cứ một hồn của Hồn sủng sư.

"Đi thôi, trở về thăm bằng hữu mới của ngươi." Sở Mộ vỗ vỗ đầu tiểu Dạ, bảo nó chạy tới lãnh địa Băng Chuẩn.

Dạ Lôi Mộng Thú hí lên một tràng thật dài, tứ chi thon dài đạp mạnh phóng đi nhanh như chớp.

"Ô ô ô ~~~!"

Mạc Tà tựa hồ lại bị Dạ Lôi Mộng Thú kêu loạn đánh thức nên không có buồn ngủ nữa, từ trên vai Sở Mộ nhảy xuống rồi bò lên trên đầu Dạ Lôi Mộng Thú.

Dạ Lôi Mộng Thú lắc lắc đầu phản đối, nó không thích bị Mạc Tà nằm trên đầu như thế.

Tốc độ Dạ Lôi Mộng Thú không thua kém Mạc Tà bao nhiêu, hơn nữa nó có năng lực chịu đựng tốt hơn Mạc Tà rất nhiều. Dạ Lôi Mộng Thú có thể chở Sở Mộ chạy đi duy trì tốc độ nhất định ba ngày ba đêm liên tục, Mạc Tà làm không được điều đó. Thông thường chạy được khoảng một ngày, Mạc Tà nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi.

Hồ quang tím sẫm liên tục lướt qua thân thể đen nhánh, cái đuôi dài đầy lông màu trắng vừa nhìn là say mê không dứt. Khí thế Dạ Lôi Mộng Thú tỏa ra tương đối cường đại, các loại Hồn sủng ẩn trong hang động chỉ biết co ro lại một góc, không dám di chuyển chút nào.

Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chạy tới địa phương bị tơ trắng bao phủ rất nhanh.

Khu rừng này bao trùm phương viên khoảng chừng bốn năm dặm, Sở Mộ nhớ lần cuối cùng mình tới nơi này thì ma trận tơ trắng của tiểu gia hỏa kia đã mở rộng ra phạm vi hơn năm trăm thước vuông.

Nhưng lần này tới thăm một chuýen, Sở Mộ mới vừa tiến vào rừng rậm đã kinh hãi phát hiện ra dấu hiệu tơ trắng, tiếp tục xâm nhập vào một đoạn lại càng kinh hãi không nói nên lời.

"Tên tiểu tử này cũng đáng sợ quá đi? Chẳng lẽ nó là cấp quân chủ ngang với Bạch Yểm Ma, hay là tồn tại cao hơn đây?"

Sở Mộ nhìn khu rừng đã bị tơ trắng bao phủ kín mít, không nhịn được hít sâu một hơi rét lạnh từ tận đáy lòng.

"Gừ …!"

Hình như Dạ Lôi Mộng Thú cũng không ưa thích đám tơ trắng kỳ quái này, không ngừng thở phì phò tỏ vẻ bài xích.

Trong lúc Sở Mộ cùng Dạ Lôi Mộng Thú xâm nhập vào rừng, Sở Mộ phát hiện đám tơ trắng càng lúc càng dày đặc, cuối cùng ngay cả việc đi lại cũng cực kỳ khó khăn.