Sủng Mị

Chương 120: Dã nhân Sở Mộ




Địa vị Hạ Nghiễm Hàn ở Yểm Ma cung rất cao, mặc dù vẫn chưa phải là quyền hạn đỉnh phong, nhưng mà ai cũng biết Hạ Nghiễm Hàn được Yểm Ma cung chủ chú ý, trong tương lai Yểm Ma cung tiền đồ vô lượng.

Hạ Nghiễm Hàn là một người vô cùng lạnh lùng, thuộc hạ hắn có không ít thanh niên cao thủ nhưng không có một người nào được hắn tán thưởng.

Thế mà mọi người phát hiện Hạ Nghiễm Hàn nhắc tới cái người còn người sống sót này, ánh mắt chợt lộ ra mấy phần hưng phấn. Điều này làm cho những người chung quanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù sao Hạ Nghiễm Hàn đối đãi thủ hạ hà khắc đã nổi danh khắp Yểm Ma cung rồi.

"Cái gì gọi là nếu như còn sống? Một người ngay cả tính mạng cũng mong manh sắp tắt, chẳng lẽ có tư cách đấu với ta?" Tô Vũ hoàn toàn không có ý định thu liễm ngạo khí, thật ra hắn chưa bao giờ cần phải thu liễm cả. Cho dù là thời điểm đối mặt với nam nhân "đao phủ mặt lạnh" ở trước mặt, hắn cũng không cần phải để ý quá nhiều.

"Đợi một chút đi, ngươi đã tự tin đối với mình như vậy, nếu ngươi có thể đánh bại hắn, chức vị này sẽ thuộc về ngươi." Hạ Nghiễm Hàn nói.

"Được, bản thân ta muốn nhìn xem người được Hạ đại nhân thưởng thức đến tột cùng có bản lãnh gì." Tô Vũ nói.

Chu Lộ Lăng đứng bên cạnh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn theo Hạ Nghiễm Hàn hướng tới chân trời, muốn biết cuối cùng là ai mà được Hạ Nghiễm Hàn thưởng thức như thế? Thậm chí thực lực đủ để đối kháng với cái tên Tô Vũ cuồng này.

Mười phút trôi qua rất nhanh, bởi vì bị Hạ Nghiễm Hàn ảnh hưởng, lực chú ý của mọi người dần dần tập trung về phía sinh vật đang từ từ tiếp cận chiến trường.

Tất cả mọi người đều nhận ra Sí Lăng Hổ của Hạ Nghiễm Hàn, để cho mọi người chú ý hiển nhiên là một người thanh niên đầu tóc rối tung ngồi trên Sí Lăng Hổ.

Người thanh niên áo đen ngồi rất vững chãi, khi Sí Lăng Hổ còn chưa hạ xuống đã trực tiếp nhảy xuống từ độ cao mười mấy thước, rồi lập tức ổn định thân hình đứng trước mặt Hạ Nghiễm Hàn.

Thế nhưng khi thanh niên nhảy xuống, ngoại trừ Hạ Nghiễm Hàn ra, tất cả mọi người ở nơi này đều mang thần sắc quái dị không thể tả nổi. Vốn bọn họ nghe cách Hạ Nghiễm Hàn nói chuyện hấp dẫn nên sinh ra hứng thú đối với cái người sắp xuất hiện, đồng thời phỏng đoán người thanh niên này là đệ tử của đại nhân vật nào trong Yểm Ma cung.

Quả thật không thể nào diễn tả nổi cảm xúc của mọi người nơi này, có một số ôm mấy phần hoài nghi, có một số mang thái độ khinh bỉ. Bởi vì người thanh niên từ trên lưng Sí Lăng Hổ nhảy xuống tướng mạo và ăn mặc cực kỳ khó coi, nói không chút khách khí thì chả khác gì mấy tên ăn xin ngoài lề đường, xó chợ cả.

"Hạ đại nhân, ý ngài là chỉ hắn?" Nữ tử đứng ở sau lưng Hạ Nghiễm Hàn không nhịn được hỏi một câu.

Hạ Nghiễm Hàn đánh giá Sở Mộ kỹ lưỡng, chậm rãi gật đầu nói: "Hẳn là thế!"

Thời gian ba năm đã trôi qua, tướng mạo Sở Mộ biến hóa tương đối lớn, bộ mặt trở nên cứng cáp và thâm trầm hơn, chênh lệch với thiếu niên Sở Mộ trước kia quá nhiều.

"Hạ đại nhân, nếu như ngươi không muốn trao chức vị này cho ta thì cứ nói ra, căn bản không cần thiết bày ra một chuyện tức cười như vậy. Cho dù ngươi nói là hắn, ta cũng không có hứng thú chiến đấu với một tên ăn mày." Tô Vũ nhìn bộ dạng Sở Mộ một lượt từ trên xuống dưới, thật sự rất khó liên hệ hắn cùng với mấy gã cao thủ trẻ tuổi.

Sở Mộ ăn mặc cũng không có gì kỳ quái, sinh tồn ba năm ở dã ngoại làm cho hắn đã quên mất để ý ngoại hình của mình rồi. Trong thời gian một tháng khống chế Sí Lăng Hổ bay tới Yểm Ma thành, Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm vào trong việc luyện tập Huyết Đồng Cuồng, căn bản không có lưu tâm để ý tới trang phục của mình.

Hơn nữa Sí Lăng Hổ phi hành dựa theo lộ tuyến của nó, mệt mỏi thì dừng lại nơi sơn dã nghỉ ngơi, thể lực hồi phục lại tiếp tục phi hành, đâu có cho Sở Mộ cơ hội nào nghỉ ngơi trong thành.

Hạ Nghiễm Hàn cũng không có ý thức được điểm này, bộ dạng Sở Mộ lúc này chẳng khác gì dã nhân, áo không đủ che thân, quần vừa đen vừa thối quả thật là vô cùng bất nhã.

"Sở Mộ đúng không?" Hạ Nghiễm Hàn loáng thoáng nhớ ra cái tên này.

Sở Mộ gật đầu, cũng không có để ý tới ánh mắt của những người khác.

"Phong Hương, dẫn hắn đi xuống rửa mặt một phen, chút nữa sẽ tiến hành thi đấu." Hạ Nghiễm Hàn nói với nữ tử ở phía sau.

"Hạ đại nhân, ta không có thời gian chờ cái tên này tắm rửa." Tô Vũ hừ lạnh một tiếng.

Tô Vũ là con nối dòng của Lam Yểm Ma cung chủ, địa vị vô cùng cao, hắn có thể gọi Hạ Nghiễm Hàn một câu Hạ đại nhân đã là nể mặt lắm rồi.

"Nếu như là chiến đấu, vậy thì bây giờ bắt đầu đi." Sở Mộ nhìn lướt qua Tô Vũ quần áo chỉnh tề, ánh mắt vô cùng hờ hững, tựa như đối đãi một người chết vậy.

Cảm giác được ánh mắt sắc bén của Sở Mộ đang nhìn vào mình, Tô Vũ lập tức nhíu mày. Danh hiệu Yểm Ma cung đệ nhất cuồng không phải là để trưng bày cho đẹp, từ trước tới giờ Tô Vũ chưa bao giờ cần phải lưu ý sắc mặt người nào. Đồng thời cũng không bao giờ chấp nhận có người nào dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.

"Ngươi là ai, ngay cả quy củ nơi này cũng không hiểu, dám ăn nói lung tung." Tô Vũ hung hăng trợn mắt nhìn tới dã nhân Sở Mộ. Thân phận Tô Vũ cao quý nên hắn không cần phải giả bộ hòa nhã với bất kỳ ai, đối mặt một người không có bất kỳ thân phận nào lại càng không cần phải khách khí.

"Ta chỉ biết cách giết người." Đối mặt cái loại thiếu chủ như Tô Vũ, Sở Mộ trước giờ căn bản không thèm đặt vào mắt, thần thái vẫn bình tĩnh như thường, giọng nói nhàn nhạt không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Những người tàn sát quá nhiều tự nhiên sẽ sinh ra sát khí, hiện tại ở trên người Sở Mộ tỏa ra sát khí nồng đậm khiến người người phát run, nhất là cặp mắt đen nhánh kia y như mũi kiếm lạnh băng thọc sâu vào trong linh hồn người đối diện.

"Ngươi chán sống rồi hả, biết ta là ai không?" Tô Vũ rõ ràng đã tức giận lắm rồi.

"Ta không biết ngươi là ai, muốn chiến thì mau một chút, không nên lãng phí thời gian của ta." Sở Mộ trực tiếp xoay người, đi thẳng đến chiến trường. Khí thế từ từ bộc phát y như một con dã thú tràn đầy hung tính, mặc dù đã thu liễm rất nhiều nhưng mùi vị sát khí đậm đặc vẫn lan tràn bốn phía.

Tô Vũ nhìn Sở Mộ tiến về phía chiến trường, tức giận cắn răng nói: "Hạ đại nhân, ta chiến đấu luôn có chừng mực, nhưng đôi khi thất thủ..."

"Muốn làm gì thì làm, giết được hắn thì cứ giết." Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi nói.

Hạ Nghiễm Hàn không biết thực lực Sở Mộ bây giờ đã đạt tới tầng thứ gì, nhưng mà bất kỳ một người còn sống sót từ Tù đảo đi ra chắc chắn có năng lực sinh tồn rất mạnh. Thực lực Tô Vũ tuy mạnh, cũng được chém giết tẩy lễ không ít, nhưng nhất quyết không thể nào liên tục tàn sát rồi hình thành ý thức sinh tồn giống như Sở Mộ được.

Vì thế, không phải Hạ Nghiễm Hàn có lòng tin đối với Sở Mộ, mà là Hạ Nghiễm Hàn tin tưởng vào con hung thú từ trong Tù đảo đi ra, ba nghìn sống một người cũng không phải là câu nói chơi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn

"Sở Mộ đúng không, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Hạ Nghiễm Hàn có thể kịp thời ra tay, có lẽ ngươi còn có cơ hội sống sót." Tô Vũ lạnh lùng nói.

"Thì ra không phải là sinh tử chiến." Sở Mộ giơ ra bộ dạng như mất đi hứng thú.

Sau khi nghe được câu này, Tô Vũ lập tức cảm giác như trong ngực dâng trào ngọn lửa, tức giận trong lòng lại càng mãnh liệt.

Đám người ở trên đài đã sớm thổn thức chờ đợi xem chiến đấu rồi, lúc trước Tô Vũ đã cuồng vọng tới cực điểm, không nghĩ tới cái người vừa mới xuất hiện lại càng liều lĩnh, há mồm ngậm miệng lúc nào cũng là tàn sát, tựa hồ không thể giết người sẽ làm cho hắn không còn hứng thú chiến đấu vậy.

"Bớt nói nhảm, triệu hồi Hồn sủng của ngươi ra." Tô Vũ cố gắng đè né tức giận, lạnh giọng nói.

"Ngươi trước đi." Sở Mộ nói rất bình thản.