Sủng Mị

Chương 90: Hung thú mắc nạn




Một đường trực tiếp đi tới hồ phía bắc, Sở Mộ lưu ý bản đồ trong tay mình phác họa vị trí gần giống một cái thung lũng ở bìa rừng.

Thung lũng nằm cạnh một ngọn núi cao chọc trời ở hướng bắc, Sở Mộ chạy tới chân núi vào lúc giữa đêm, rừng già đêm khuya không ngừng vang lên tiếng gào thét lạnh lẽo, tiếng gió thổi vi vút khiến cho lòng người hoảng sợ.

Ngọn núi cao hơn ngàn thước, thanh âm từ trên cao truyền xuống vẫn còn dư lực lan ra thật xa. Từ đó có thể nhận ra trên ngọn núi này nhất định có không ít Hồn sủng cực kỳ cường đại sinh sống.

Sở Mộ cũng biết rõ trên núi vô cùng hung hiểm, sinh vật cường đại không dễ trêu chọc. Vì thế Sở Mộ cũng không men theo sườn dốc leo lên núi, mà tiến vào một sơn cốc hẹp dài tìm đường đi.

"Vù vù vù!"

Bên trong sơn cốc gió lạnh thấu xương, giống như vô số lưỡi dao nhọn cắt lên da vậy, thỉnh thoảng còn có cành khô và lá rụng bay hỗn loạn trong gió.

Một đường đi tới, Sở Mộ đi ra khỏi rừng già phức tạp, vòng qua ngọn núi rời khỏi sơn cốc thì thời gian đã trôi qua một tháng.

Trong thời gian một tháng này Sở Mộ không chú tâm truy đuổi hai tên Dương gia nữa, dọc theo đường đi vô tình gặp phải không ít tù nhân, Băng Không Tinh Linh liên tục chiến đấu đã đạt đến hai đoạn tám giai. Thực lực Mạc Tà cũng tăng cường một giai, bản thân Sở Mộ cuối cùng tiến vào trình độ sáu niệm Hồn Sĩ.

"Đinh! "

Mặc dù Băng Không Tinh Linh tâm trí không cao nhưng nó tựa hồ nhạy cảm với những địa phương khác lạ.

Sở Mộ nghe thấy thanh âm Băng Không Tinh Linh báo hiệu, ánh mắt lập tức nhìn theo phương hướng Băng Không Tinh Linh chỉ liền phát hiện ở trước mặt là một mảng thực vật dày đặc y như cỏ rêu xanh um.

"Là sao?" Sở Mộ khó hiểu hỏi lại.

"Đinh! "

Băng Không Tinh Linh lại chỉ vào đám thực vật, dùng giọng nói kỳ quái cố gắng diễn tả cho Sở Mộ hiểu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Sở Mộ chỉ học được ngôn ngữ yêu thú, đối với tiếng nói của Hồn sủng Nguyên tố giới hoàn toàn mù tịt. Sở Mộ chỉ có thể thông qua tinh thần liên lạc với Băng Không Tinh Linh suy đoán đại khái vài ý.

"Đám thực vật này rất đặc thù, ngươi từng thấy qua đúng không?" Sở Mộ hỏi.

"Đinh ~!" Băng Không Tinh Linh lắc đầu, bắt đầu dùng tinh thần liên lạc truyền tin tức vào đầu Sở Mộ.

Sở Mộ tựa hồ hiểu ra cái gì đó, vội vã móc Sủng Giám ra tìm kiếm thông tin ở phần Thực Vật giới, nhìn xem có loại nào tương tự thực vật này không.

Quả nhiên, chốc lát sau Sở Mộ phát hiện ra phần giới thiệu về đám thực vật này.

"Sơn Cốc Tiển, địa phương có Sơn Cốc Tiển thường thường sẽ sinh trưởng một loại Lãnh Cốc Tham là dược liệu cấp ba, Lãnh Cốc Tham là dược liệu trực tiếp nhất giúp cho Hồn sủng Băng thuộc tính trưởng thành."

Nhìn xong đoạn giới thiệu này, Sở Mộ nhìn thoáng qua Băng Không Tinh Linh, rồi nở nụ cười nói: "Thì ra là ngươi đi tìm đồ ăn, không trách được tại sao khứu giác bén nhạy như vậy."

"Đinh đinh ~!" Băng Không Tinh Linh gật đầu lia lịa.

"Nơi này là lối đi duy nhất nối thông với thung lũng bên kia, hẳn là có rất nhiều tù nhân từng đi qua nơi này. Nếu như địa phương này có dược liệu cấp ba không biết có bị bọn họ cướp đi chưa." Sở Mộ nói.

"Đinh! "

Có lẽ Băng Không Tinh Linh có thể cảm giác được vị trí của các loài thực vật đặc thù ở khu vực rét lạnh, nhanh chóng đi trước dẫn đường cho Sở Mộ.

Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấtruyenfull.vn.

Sở Mộ đi theo sau Băng Không Tinh Linh, men theo sơn cốc phức tạp lần mò thêm một đoạn khá xa.

Khi Băng Không Tinh Linh đi tới một khe núi dài hẹp, Sở Mộ không nhịn được ngẩn cả người, dõi mắt nhìn vào sơn cốc không có đường ra.

Sơn cốc trước mắt hoàn toàn là tử lộ, không chỉ có bóng tối âm u, hơn nữa còn bị Sơn Cốc Tiển bao phủ kín mít. Người bình thường quét mắt một vòng sẽ lập tức bỏ qua con đường này.

Để cho Sở Mộ cảm thấy kinh ngạc chính là Băng Không Tinh Linh dĩ nhiên lại mò lại gần vách núi, sau đó tìm được mảng thực vật bị băng sương bao trùm, chốc lát sau đã moi ra một con đường nho nhỏ.

Băng Không Tinh Linh đi ở phía trước dẫn Sở Mộ tiến vào con đường mòn đặc thù này.

Càng đi vào chỗ sâu, Sở Mộ cảm giác càng thêm rét lạnh, khi vừa mới đi ra khỏi cốc, xuất hiện ở trước mắt Sở Mộ chính là một màn vô cùng rung động.

Hiện ra ở trước mắt Sở Mộ bốn bề đều là vách núi nguy nga, ngoại trừ mình cái khe sơn đạo kia ra thì không có con đường nào khác.

Vách núi cực cao, trơn nhẵn như từ dưới đất mọc lên vậy, cho dù ngẩng đầu nhìn lên cũng chỉ thấy một mảnh sương mù và bầu trời bao la mà thôi. Sở Mộ đứng ở trong đócảm thấy y như mình đứng ở trong giếng sâu nhìn lên trời vậy.

Sơn cốc này có phương viên đại khái năm mươi thước, có lẽ bởi vì hoàn cảnh đặc thù khiến cho thực vật nơi này toàn là loại thấp bé, hơn nữa lại còn tươi tốt.

Thực vật trưởng thành nơi nơi này phần lớn đều có tính âm hàn, mặc dù nơi này không ẩm ướt nhưng Sở Mộ cảm giác không khí lạnh như băng.

"Sột soạt!"

Bỗng nhiên, từ trong bụi rậm truyền ra thanh âm di động rất nhỏ, Sở Mộ trước tiên để cho Băng Không Tinh Linh gia trì một tầng Băng Khải lên thân mình, ngưng thần đề cao cảnh giác.

"Rống rống!"

Ngay khi Băng Khải vừa bao trùm lên người Sở Mộ, trong giây lát đó một tiếng gầm thét đáng sợ cuốn tới đập vào mặt hắn. Hàn ý lạnh lẽo lập tức xâm nhập toàn thân Sở Mộ, khiến cho thân thể hắn cứng đờ không nói nên lời.

"Ầm!"

Sở Mộ căn bản nhìn không rõ hình ảnh con Hồn sủng bất thình lình xuất hiện, nhưng con Hồn sủng này lại hung ác nhào về phía Băng Không Tinh Linh, móng vuốt đột nhiên vươn ra xuyên vào thân thể Băng Không Tinh Linh.

"Ầm!" Thân thể Băng Không Tinh Linh vỡ vụn ngay lập tức, tầng Băng Giáp bao trùm thân thể cũng bị đục thủng một cái lỗ thật lớn.

Sở Mộ kinh hãi vội vàng niệm chú ngữ thu hồi Băng Không Tinh Linh bị thương nặng vào trong không gian Hồn sủng.

Cảm giác được ánh mắt đáng sợ đang nhìn về phía mình, Sở Mộ lập tức lui về phía sau mấy bước, tiến vào trong khe núi nhỏ hẹp.

"Rống rống rống ~~~!"

Một cái móng vuốt đột nhiên đưa vào trong khe, mặc dù không có chạm vào thân thể Sở Mộ nhưng mang nhận sắc bén vẫn trực tiếp đánh nát Băng Khải trên người Sở Mộ, cảm giác đau nhức từ dưới bụng truyền tới rất nhanh.

"Rống... rống..."

Sắc mặt Sở Mộ tái nhợt không ngừng lui về phía sau, ánh mắt sợ hãi nhìn vào con hung thú bị kẹt trong sơn cốc.

Một cảm giác lạnh lẽo từ chỗ xương sống bắt đầu chạy thẳng lên não, cũng may lúc nãy Sở Mộ không có tiến vào sơn cốc quá sau, chính là vì lo lắng sẽ phát sinh tình huống như thế. Nhưng không ngờ tới địa phương hoàn toàn phong bế lại tồn tại một con Hồn sủng kinh khủng cỡ đó.

Hơn nữa, lúc này Sở Mộ chỉ cách con hung thú không tới năm thước, Sở Mộ có thể dùng mắt nhìn thẳng vào nó. Nếu không phải sinh vật hung mãnh này hình thể vô cùng khổng lồ, cho nên không có cách nào tiến vào khe hẹp, lúc nãy Sở Mộ đã là người chết rồi.