Sủng Mị

Chương 91: Một việc tốt




"Ngưng, ngươi có sao không?" Sở Mộ lập tức lấy trị liệu dược tề ra, dùng hồn niệm dẫn dược tề vào trong không gian Hồn sủng khôi phục vết thương cho Băng Không Tinh Linh.

"Đinh ~!"

Băng Không Tinh Linh suy yếu lên tiếng, xem ra một kích lúc nãy đã tổn thương nó rất nặng.

Sở Mộ bôi loạn dược tề lên người Băng Không Tinh Linh, cố ý kiểm tra thân thể nó thật kỹ. Sau khi xác nhận Băng Không Tinh Linh không có nguy hiểm đến tính mạng mới thở phào nhẹ nhõm.

"May mắn nó là Nguyên Tố giới Hồn sủng, không có máu, động mạch và nội tạng. Nếu không một trảo kia đúng là trí mạng rồi." Trong lòng Sở Mộ vẫn còn sợ hãi.

Lần này đúng là sơ sót, may là cái khe hẹp này đúng lúc Sở Mộ chui lọt.

"Rống rống ~!"

Con Hồn sủng hung ác tựa hồ không có ý định buông tha cho đối phưnog, vẫn dùng móng vuốt cào loạn lên vách núi. Mà lực lượng của nó cực kỳ kinh khủng, tầng nham thạch dày thế kia cũng có thể đánh nát, nếu không phải khe núi vừa hẹp vừa dài, chỉ sợ lúc này Sở Mộ không thể nào yên ổn đứng tại chỗ rồi.

"Ban Lan Ma Hổ, ít nhất năm đoạn."

Sở Mộ vừa lui về phía sau vừa nhìn con Hồn sủng hung tàn ở trước mặt.

Ban Lan Ma Hổ là Yêu Thú giới - Thú hệ - Ma Hổ tộc - Ban Lan Ma Hổ á tộc - cao đẳng cấp thống lĩnh.

Trong miệng cái hai cái răng nanh sắc bén như kiếm dư sức xé nát phòng ngự đẳng cấp cao, thân thể cường tráng, là yêu thú Thú thuộc tính thuần túy, lực lượng kinh người và sức bật kinh khủng cơ hồ chiếm hết ưu thế trong cận chiến.

Cao đẳng cấp thống lĩnh, hơn nữa đạt tới năm đoạn đủ để đối kháng với Sí Lăng Hổ của Hạ Nghiễm Hàn, đối mặt với một con hung thú cỡ này, Sở Mộ căn bản không thể nào đối phó được.

Sở Mộ tự biết thực lực không đủ, quyết đoán xoay người rời khỏi bỏ qua dược liệu ở trong cốc.

"Rống rống!"

Ban Lan Ma Hổ tức giận gầm thét liên tục, Sở Mộ mới vừa đi tới gần lối ra, nhưng trong giây lát ý thức được một vấn đề.

"Ban Lan Ma Hổ chắc là không biết phi hành, năm đoạn đại khái chỉ có thể nhảy cao hơn mười thước, nhưng mà độ cao của vách núi ít nhất cũng hai mươi mấy thước, cái khe lại hẹp như vậy, chẳng lẽ...?"

Sở Mộ lập tức xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn vào Ban Lan Ma Hổ đang điên cuồng cào xé vách núi. Lúc này Sở Mộ phát hiện Ban Lan Ma Hổ mặc dù lộ vẻ hung ác, nhưng mà trong mắt nó toát ra vài phần cảm xúc kỳ lạ.

Sở Mộ dừng bước, từ từ quay ngược trở lại, bắt đầu niệm chú ngữ.

Sở Mộ đã học tập ngôn ngữ yêu thú, thông qua hồn kỹ có thể tiến hành trao đổi cơ bản với Hồn sủng Yêu Thú giới.

"Ngươi bị vây ở chỗ này, ra không được?" Thông qua ngôn ngữ yêu thú, Sở Mộ chuyển hóa lời nói thành tinh thần dao động truyền vào trong đầu Ban Lan Ma Hổ.

"Rống rống!"

Ban Lan Ma Hổ tính tình không tốt lắm, đối mặt Sở Mộ hỏi vấn đề lại rống lên mấy tiếng, hiển nhiên là đang duy trì tôn nghiêm của mình.

"Bên trong toàn là thực vật, ngươi làm sao ăn được? Ta nghĩ ngươi nhất định là gặp chuyện gì đó đúng không?" Sở Mộ vẫn duy trì một khoảng cách với Ban Lan Ma Hổ, tiếp tục hỏi.

"Rống!" Ban Lan Ma Hổ vẫn không chịu thừa nhận.

"Trừ phi đạt tới giai đoạn cao hơn mới có thể nhảy ra khỏi sơn cốc hoặc là đánh nát khe núi. Nhưng mà ở chỗ này thiếu hụt chiến đấu, thiếu hụt hồn hạch và thức ăn, thực lực tăng cường vô cùng chậm chạp, không biết muốn bao nhiêu năm nữa mới có thể thoát khốn." Sở Mộ tiếp tục nói.

Tựa hồ bị Sở Mộ nói trúng chỗ đau, Ban Lan Ma Hổ lập tức nổi giận, nhắm ngay Sở Mộ phun ra một luồng khí lạnh thấu xương.

"Vù vù vù!" Kình khí không hề thua kém Phong Tập, Sở Mộ lập tức niệm chú ngữ thi triển ra Phong Long Triền bảo vệ mình vào trong đó, tránh khỏi Ban Lan Ma Hổ công kích.

"Chớ khẩn trương, ta không phải là đối thủ của ngươi, chẳng qua là ngươi bây giờ đang bị vây ở chỗ này nên tình huống không lạc quan, ta chỉ muốn giúp ngươi thoát khốn." Sở Mộ nói.

Nhìn thấy tâm tình Ban Lan Ma Hổ dần dần ổn định lại, Sở Mộ nói tiếp: "Thật sự là ta có thể giúp ngươi chạy ra khỏi nơi này, ngươi ở trong đó rất lâu rồi phải không?"

"Rống rống ~!" Ban Lan Ma Hổ rống lớn, tỏ vẻ cảm thấy nghi ngờ đối với Sở Mộ.

Năm đoạn Hồn sủng tâm trí rất cao, loại Hồn sủng này đã có năng lực tự hỏi và suy nghĩ đơn giản, Ban Lan Ma Hổ tự nhiên rất khó tin tưởng lời Sở Mộ nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ta là một gã Hồn sủng sư, trên tay có một chiếc nhẫn đặc thù, chiếc nhẫn này có thể gọi Hồn sủng vào một không gian đặc thù. Sau khi ra khỏi nơi này ta sẽ mở chiếc nhẫn phóng thích ngươi ra ngoài, làm như thế ngươi sẽ thoát khốn." Sở Mộ nói.

"Rống rống!"

Ban Lan Ma Hổ lại bắt đầu nổi giận, trí thông minh của nó rất cao, dĩ nhiên cũng hiểu được chiếc nhẫn Hồn sủng là cái gì, không gian trong đó y như lao tù, lỡ may tiến vào đó rất khó lòng thoát khốn.

Chiếc nhẫn Hồn sủng là vật phẩm sử dụng đối những Hồn sủng bị bắt sống nhưng không ký kết hồn ước, một số thợ săn Hồn sủng thường xuyên mang theo một cái chạy ra dã ngoại tìm bắt Hồn sủng, sau đó đi đến Hồn sủng cung giao dịch hoặc đấu giá kiếm tiền.

Chiếc nhẫn Hồn sủng trong tay Sở Mộ hao phí năm kim tệ mua ở Hằng thành, chỉ có thể dung nạp một con Hồn sủng, chất lượng tương đối thấp.

"Thật ra ngươi vẫn có một lựa chọn khác, lúc nãy ta nhìn thấy bên cạnh ngươi có không ít thi thể nhân loại. Ta nghĩ ngươi luôn tìm cách ẩn núp chờ đợi người khác tiến vào, nhưng bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện nơi này. Nếu như bọn họ kêu một đám người chạy tới chém giết, ngươi sẽ không thể nào thoát được. Chiếc nhẫn Hồn sủng của ta không chứa được Hồn sủng cường đại như ngươi, chỉ cần tùy tiện đánh một kỹ năng là có thể phá nát nó rồi." Sở Mộ nói.

"Rống rống!" Ban Lan Ma Hổ vẫn không quá tin tưởng Sở Mộ, phát ra tiếng hô ý bảo Sở Mộ mau rời khỏi.

"Ngươi đã không tin ta, ta đây đành phải đi vậy." Sở Mộ bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật ra Sở Mộ đúng là dự định trợ giúp Ban Lan Ma Hổ thoát khốn, chỉ cần cứu Ban Lan Ma Hổ ra ngoài, những cây dược liệu trong sơn cốc sẽ thuộc về Sở Mộ. Hắn rất muốn thu lấy Lãnh Cốc Tham để trị liệu thương thế và đề cao thực lực cho Băng Không Tinh Linh.

Về phần Sở Mộ nói mấy câu lúc nãy cũng là sự thật, chiếc nhẫn trong tay Sở Mộ căn bản giam không nổi năm đoạn Ban Lan Ma Hổ.

Bên trong sơn cốc, ánh sáng dần dần mờ đi, Ban Lan Ma Hổ nhìn gã nhân loại rời khỏi khe núi, ánh mắt bắt đầu biến hóa. Thế nhưng nó tâm tính cao ngạo không muốn thỏa hiệp, chẳng qua là gầm rống một tiếng rồi xoay người đi vào trong.

Ban Lan Ma Hổ chán nản nằm gục trong bụi cỏ, nhắm mắt lại định ngủ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ban Lan Ma Hổ nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, lỗ tai nó lập tức giơ lên nhanh chóng chạy đi ẩn núp.

"Phịch!" Bỗng nhiên một thi thể dính đầy máu bị ném vào trong.

Ban Lan Ma Hổ nghi hoặc nhìn thi thể con Thiết Xỉ Hào Trư, hồi lâu vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Đây là thức ăn cho ngươi, bên trong còn có hồn hạch, hẳn là cũng đủ ăn no mấy ngày. Chỉ mong ngày nào đó đồng bạn của ngươi phát hiện ra, sau đó trợ giúp ngươi thoát khốn."

ánh mắt con hổ lại biến hóa một lần nữa, thanh âm gã nhân loại kia từ trong khe núi truyền đến, nhưng mà không bao lâu sau thanh âm đã dần dần đi xa. Hiển nhiên là dự định rời khỏi sau khi làm một việc tốt.