Sủng Nhập Tâm Phi

Chương 2




Sau khi buổi quay chụp kết thúc, Bạc Kha Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, dựa theo dặn dò của Nguyễn Lệ, cô vẫn luôn nghiên cứu kịch bản Cung phi.

Cô nghiêm túc cầm kịch bản xem qua.

《 cung phi 》là tác phẩm xoay quanh tình bạn, tình yêu, quyền lợi.

Tranh đoạt quyền lợi, đặt bi kịch của nhân vật chính làm nền tảng.

Không biết vì sao, thời điểm nghiên cứu kịch bản, Bạc Kha Nhiễm luôn có cảm giác lạc vào trong kịch bản.

Nhân vật chính Ngọc Khê là một tiểu cung nữ hèn mọn. Lúc mới vào cung, nàng quen một tiểu cung nữ tên Minh Châu. Bên trong thâm cung to lớn, nàng cùng Minh Châu nương tựa lẫn nhau.

Vốn tưởng rằng, hai người vẫn luôn như vậy bình sinh sống qua ngày, chính là ở trong vũng bùn ngốc lâu rồi, liền có người không an phận mà nảy sinh ham muốn.

Khát vọng hy vọng, phải thỏa mãn dục vọng, mà một khi sinh ra dục vọng, hết thảy đều là thân bất do kỷ.

Tình cảm cùng quyền lợi liền bắt đầu xung đột mâu thuẫn.

Bạc Kha Nhiễm im lặng thật lâu, mới từ cốt truyện thoát ra, nhưng luôn cảm thấy trái tim vắng vẻ, khó chịu.

Nữ chính của 《 cung phi 》 Ngọc Khê là một nhân vật có sức khiêu chiến rất cao.

Cô cũng tin tưởng, mặc kệ nữ chính 《 cung phi 》 là ai, chỉ cần kỹ thuật diễn cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Thẩm Dữ, tuyệt đối có thể dựa vào bộ điện ảnh này xoay người thượng vị.

Nếu đạo diễn của 《 cung phi 》 không phải là Thẩm Dữ, cô thật sự rất muốn dùng toàn lực đi thử  một lần, nhưng đạo diễn lại cố tình là Thẩm Dữ.

Cô cùng Thẩm Dữ gần bốn năm không gặp, cũng không biết cô có còn trong trí nhớ người kia không, huống hồ vừa thấy đến anh, cô lại nghĩ tới kia sự kiện.

Cô không phủ nhận, cô có chút túng quẫn.

7 giờ tối thứ bảy, mọi người đúng giờ tới hiện trường thử kính.

Phòng nghỉ có rất nhiều diễn viên tiến đến thử kính, tùy ý nhìn qua, trên cơ bản đều là tiền bối của cô, nhân khí đều xếp trên cô.

Liếc qua nơi nào đó, Bạc Kha Nhiễm giật mình mở to hai mắt, bởi vì cô nhìn thấy nữ chính của 《 vây thành 》 ảnh hậu Liễu Hâm.

Vì thế, cô nhanh chóng cảm thấy phiền lòng, người ta từ lúc tiến vào là một đường phát triển, hiện tại ở giới giải trí cũng coi như là một đại nhân vật.

Liễu Hâm là người một tay Thẩm Dữ nâng lên, bên ngoài có không ít tin tức bát quái của hai người, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đương sự làm sáng tỏ, quan hệ của hai người vẫn luôn làm người ngoài khó phân biệt.

Thời điểm rút thăm, Bạc Kha Nhiễm chần chừ mấy giây.

Sân khấu thử kính là một sân khấu nhỏ, người đến thử kính có thể ngồi xung quanh xem diễn, gần sân khấu nhất chính là bàn ban giám khảo.

Vài vị giám khảo đều đã ngồi xuống, nhưng ánh mắt Bạc Kha Nhiễm lại dừng ở vị trí giám khảo chính giữa.

Người nọ còn chưa tới.

Bạc Kha Nhiễm nhịn không được khẩn trương, lòng bàn tay không khỏi thấm ra mồ hôi, cô ngượng ngùng xoắn xít, có chút không được tự nhiên.

"Lệ tỷ, em cảm thấy có chút khó chịu." Cô hướng Nguyễn Lệ nói.

Nguyễn Lệ biết tính tình Bạc Kha Nhiễm, chỉ cần khẩn trương nói liền sẽ cảm thấy áp lực, vì thế mở miệng nói:

"Hiện tại còn chưa có bắt đầu, em đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện giảm bớt một ít áp lực."

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, tiếp theo đứng dậy rời đi.

Đi ra ngoài phòng thử kính, hành lang rộng lớn, bầu không khí áp lực lập tức bị tản bớt, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng không ít.

Bạc Kha Nhiễm đứng trên hành lang pha lê, đưa mắt nhìn xuống đường.

Đèn đường đã mở, dòng xe tới lui không dứt, ngập tràn ánh sáng rực rỡ.

Cảnh đêm thật đẹp.

Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy đứng vài phút, cảm giác đã điều tiết không sai biệt lắm, lúc này mới theo đường cũ trở về.

Xuyên qua hành lang, cô hướng phòng thử kính đi đến, vừa qua khỏi chỗ ngoặt, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn.

Anh đưa lưng về phía cô, trong tay là điện thoại di động, như là đang cùng người nào đó ở đầu dây bên kia trò chuyện.

Cứ nhìn như vậy, liền cảm giác được có gì không đúng, chắc cũng là một nhân vật lớn.

Bởi vì anh chỉ đứng một mình nhưng bầu không khí xung quanh lại quá mức cường đại.

Vóc dáng cao lớn, trên người là một thân tây trang màu xám kết hợp cùng quần tây, chắc chắn là một cơ thể rắn chắc hữu lực.

Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm dừng trên người anh không quá ba giây liền thu hồi tầm mắt, lướt qua anh rời đi.

Thẩm Dữ tắt điện thoại, xoay người đi tới.

Khuôn mặt quá mức lãnh đạm, ánh mắt lại thêm vài phần sắc bén.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt dừng ở bóng người phía trước.

Mơ hồ có chút quen thuộc.

"Thẩm Đạo?"

Phía sau có người gọi, lúc này anh phục hồi lại tinh thần.

"Thẩm Đạo, vẫn tốt chứ?" Từ Thông hỏi.

"Ân." Thanh âm trầm thấp vang lên.

"Chúng ta vào đi thôi, thử kính sắp bắt đầu rồi."

Anh không nói nữa, hướng một cửa khác của phòng thử kính đi đến.

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm đi vào, diễn viên thử kính số 5 đã bước vào phòng chuẩn bị.

Nguyễn Lệ thấy sắc mặt cô bình thường, thuận miệng hỏi: "Chuẩn bị tốt?"

Bạc Kha Nhiễm hướng Nguyễn Lệ gật đầu.

"Vâng, không sai biệt lắm."

Nói xong, ánh mắt cô không tự chủ được lại một lần nữa hướng về phía bàn giám khảo, chỗ trống lúc trước đã có người ngồi xuống. Xung quanh sân khấu mọi người đã ngồi kín, cô chỉ có thể nhìn thấy bả vai anh.

Mái tóc đen, một thân tây trang màu xám ngồi vào vị trí.

Trong bốn năm này, đây là lần đầu tiên cô ở gần anh đến vậy.

Bất quá Bạc Kha Nhiễm không có nhiều thời gian suy nghĩ việc này, bởi vì trên đài thử kính đã đến người số 4 rồi, nếu cô nhớ không nhầm, người thứ 5 là Liễu Hâm.

Người sau đấy chính là cô.

Ảnh hậu tự mình đến thử diễn, Bạc Kha Nhiễm thật có chút chờ mong.

Thời điểm Liễu Hâm đi ra, trên người đã thay đổi trang phục.

Liễu Hâm tiến lên phía trước, khóe miệng mang theo nụ cười bình tĩnh. Ngay sau khi đứng trên bục thử  kính, vẻ mặt tươi cười nháy mắt biến mất, thay vào đó là gương mặt bình đạm chưa bao giờ gặp qua. 

Lời thoại đầu tiên phát ra, Bạc Kha Nhiễm biết cô ta thử kính chính là một đoạn kia.

"A Châu, ta cho rằng muội sẽ không tới."

"Vì cái gì sẽ không tới?"

Hai câu nói vừa phát ra, xung quanh mọi người ồ lên ngỡ ngàng.

Cô ta cư nhiên một người diễn hai vai.

Một vai Ngọc Khê, một vai Minh Châu.

Mặc kệ là Ngọc Khê hay là Minh Châu, Liễu Hâm đều diễn thành thạo, nhẹ nhàng thuyết phục người xem.

Không có kỹ thuật diễn, ai dám dễ dàng diễn hai vai một lúc?

Không hổ là ảnh hậu, chính là cùng người khác không giống nhau!

"Kha Nhiễm, nhanh đi chuẩn bị."

Nguyễn Lệ một bên thúc giục, màn biểu diễn của Liễu Hâm cô còn chưa có xem xong, nhưng hiện tại đã không có thời gian cho cô tiếp tục quan sát nữa.

"Miumi tỷ, không cần trang điểm cho em, giúp em mặc đồ, sau đó búi một búi tóc đơn giản của cung nữ là được rồi."

Miumi run tay khẽ hỏi: "Kha Nhiễm, em định làm gì vậy?"

"Không sao cả, cứ làm theo lời em nói."

Miumi không rõ cô muốn làm cái gì, nhưng cũng không có hỏi lại lần nữa.

Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy để mặt mộc, búi một búi tóc đơn giản cùng một bộ trang phục cung nữ đi về phía bục thử kính.

Ngồi phía dưới nhìn qua, Nguyễn Lệ thiếu chút nữa ngất đi.

Bảo cô chuẩn bị cho tốt, cô lại chuẩn bị như vậy.

"A Châu, lần sau không thể lỗ mãng như vậy nữa?"

"Tần ma ma là người như thế nào, có thể trong thâm cung này bảo toàn bản thân như vậy, sao có thể là người để muội tính toán?" 

"Muội biết tỷ là muốn tốt cho muội, nhưng là, muội chỉ nghĩ muốn tỷ muội sống tốt, bên trong thâm cung này, muội cũng chỉ có tỷ mà thôi."

"............"

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm biểu diễn, Liễu Hâm khẽ giật mình, hướng tầm mắt dao động nhìn về người thử kính trên sân khấu. 

Cô ta cũng có chút nhận thức về Bạc Kha Nhiễm, tuy không cùng công ty, nhưng cũng nhiều ít nghe nói một chút.

Cô gái này bất quá hai mươi mới tiền vào giới giải trí, ngay sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, ngoài dự đoán chính là, trong năm nay dựa vào 《 mưa rào 》 liền tấn chức lên tiểu hoa.

Nghe nói hiện tại cũng được công ty coi trọng.

Liễu Hâm ngồi ngay ngắn, đoạn diễn này có lời thoại của Minh Châu, mà trên bục lúc này chỉ có mình Kha Nhiễm, nên cô dứt khoát bỏ qua lời thoại này. Tuy không có lời thoại của Minh Châu nhưng Bạc Kha Nhiễm lại đem đoạn diễn này diễn vô cùng tốt, ngay cả nét mặt cũng thể hiện đúng lúc, vô cùng nắm chắc kịch bản.

Nói đến cùng, kỹ thuật diễn của Bạc Kha Nhiễm cũng không phải quá tốt, tuy rằng cô để mặt mộc, nhưng lại tràn đầy khí sắc, cứ như vậy đứng trên bục đem nhận vật Ngọc Khê khi còn nhỏ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. 

Kết thúc biểu diễn, Bạc Kha Nhiễm cúi chào giám khảo phía dưới liền nhanh chóng đi xuống. 

Cô không rõ ràng chính mình đã diễn như thế nào, có thể hay không khiến giám khảo để mắt, chỉ là thời điểm ở trên sân khấu, cô không tự chủ được mà đã tận lực diễn.

Sau khi cô đi xuống, người thử kính tiếp theo nhanh lập tức đi lên. Cô không rảnh bận tâm, bước nhanh đến bàn trang điểm, mở ra một hộp vuông nhỏ.

Bởi vì sợ chính mình khẩn trương, trước khi lên đài, cô liền bỏ xuống kính áp tròng. Cô bị cận thị một chút, tuy rằng số độ không cao nhưng để nhìn xa thì phải cố sức một chút.

Mang lên kính áp tròng, nguyên bản thế giới hỗn độn tức khắc trở nên rõ ràng.