Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 32: Lão nhân gia tì khí




Không khí trong Ngọc Tuyền gần đây đột nhiên vô cùng đè nén, Mị ngay cả dũng khí bước vào chính điện cũng không nâng lên được. Từ một đêm kia vương gia ở Trọng Hoa cung trở về, cả người liền tỏa ra hơi thở lạnh lẽo tự hàn băng ngàn năm. Hắn đã rất lâu không nhìn thấy vương gia âm lãnh như vậy, cũng sau một đêm kia, hắn không nhìn thấy này vương gia thu thập gỗ đào ngồi đó tỉ mỉ điêu điêu khắc khắc. Cũng không có thấy vương gia cười qua.

Cảm xúc Lăng Triệt bây giờ cực cực phức tạp, hắn lần đầu tiên thích một người, hơn nữa còn là không biết lí do vì sao thích nàng như vậy. Kia hắn là bị người ta hung hăng cự tuyệt! Ngay cả một đường sống, một cái tia hi vọng đều không có tìm thấy. Hắn biết nàng tính cách cứng cỏi quật cường, nhưng chưa bao giờ nghĩ nàng đối với tình cảm chính mình cũng như vậy cố chấp.

Cao cao tại thượng, không dám trèo cao? Lăng Triệt bỗng nhiên bật cười, cái lí do vô nghĩa khỉ gió gì vậy!

“Bản vương diện mạo khủng bố?”

“Vương gia tuấn dật phi phàm, khí chất xuất trần.” Mị cẩn thận đáp lời.

“Bản vương lạnh lùng xa cách, khiến người ta khó tiếp cận?”

“Vương gia khí thế thiên hành, vô cùng quý khí.” Mị âm thầm lau mồ hôi, vương gia đang hỏi cái gì đâu?

Lăng Triệt khoát tay làm cho Mị lui xuống, nha đầu kia lúc nào cũng coi hắn như mãnh thú hồng thủy, nàng không muốn tiếp xúc với hắn. Hắn biết loại sự tình này cần cho nàng nhiều thời gian thích ứng, nàng vốn không phải là nữ tử tùy ý, đêm đó là hắn đường đột càn rỡ.

Nhưng hiện tại hắn không tìm được lí do đi Trọng Hoa cung, chỉ có thể đem việc này ẩn ẩn trong lòng.

Lễ cập kê tháng sau của nàng, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào phá hư, Long Mộ Hi kia muốn vu oán hãm hại nàng, nhưng là chán sống sao?

----- Lời ngoài mặt -----

Như vậy liền xong rồi hở ca?

___

Thời tiết hôm nay quả thực thích hợp, Long Vân Thấm cảm giác hai bờ môi đã hoàn toàn hồi phục như ban đầu, lúc này liền có ý muốn xuất cung.

Hôm nay nàng muốn đi gặp một người, người này cũng là một trong kế hoạch của nàng. Tuy nói rằng hiện tại trên triều đình người có tiếng nói nhất là Tả tướng Tống Bồi Tiên, nhưng là có mấy còn nhớ : phụ thân Tống Bồi Tiên, ngoại tổ phụ Long Thanh Dương – Tống Miễn, hắn chính là trọng thần hai triều hiện đã quy ẩn hồi hương.

Nếu không phải Long Thanh Dương nói với một số sự tình, nàng đại khái cũng không biết được, nguyên lại Thái phó Tống Miễn vẫn còn vì triều đình phục vụ. Có thể thấy đế vương rất tín nhiệm hắn.

“Tam ca, Tống thái phó đã ẩn cư nhiều năm, không cùng người ngoài giao thiệp, ta đến vội vàng như vậy có phải hay không quá mất lễ?”

Ngoại tổ phụ của Long Thanh Dương kia hôm qua nàng có tìm hiểu đôi chút. Hắn chính là trọng thần tiền triều, bản thân như vậy là đi qua hai cái triều đại a, chính hắn là người phụ tá Long Hạo Thiên đăng cơ, vì Long Hạo Thiên làm việc, thẳng đến mười năm trước nói với thiên hạ vì thân thể không tốt liền từ quan quy ẩn.

Ai có thể đoán ra được nguyên lai một lão giả đã quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc lại âm thầm trợ giúp đế vương xử lí sự vụ tứ phương, hơn nữa mười năm qua đi vẫn sạch sẽ lưu loát.

Long Thanh Dương lắc đầu, hắn biết ngoại tổ phụ không thích gặp người lạ, nhưng đây là thân muội muội mà hắn thương yêu, hắn nghĩ thầm trong lòng chắc ngoại tổ phụ không đến mức đem nàng đuổi ra ngoài.

“Không cần lo lắng, ngoại tổ phụ tuy rằng là người nghiêm túc, bất quá đối với hậu bối luôn luôn rộng lượng. Ngươi nhìn thấy liền biết.”

Nàng đáp lời, nhưng là âm thầm suy nghĩ phải đối Tống Miễn kia ứng phó thế nào, nàng có loại dự cảm, Tống Miễn kia tuyệt không phải người thường. Nghe nói hắn đã qua bẩy mươi, vậy đế vương vẫn nhất mực tin dùng lại là loại tài năng thế nào?

Long Thanh Dương mang theo người đi về hướng Bắc, hai bên đường đi ngày càng nhỏ hẹp, cuối cùng khi hai người xuống ngựa thì đã đến một tiểu thôn trang thưa thớt.

Long Thanh Dương cười cười dẫn nàng đi vào, “Ngoại tổ phụ lúc này đều sẽ sửa sang lại thảo dược, mấy năm nay nhàn hạ nên người liền bắt đầu theo đuổi thú vui này!”

Long Vân Thấm hơi hơi kinh ngạc, hiểu y thuật nhưng là thú vui sao?

Vào trong thôn trang kia, quả nhiên bên trong phơi đầy thảo dược, nàng nhìn ra được một số thược dược tang cúc hay đồng tiền, còn có một chút nhìn không ra các thứ còn lại, Long Vân Thấm càng thêm tò mò, Tống Miễn đến tột cùng là người như thế nào?

“Tam ca, ta nhìn thời tiết này có vẻ sắp mưa, chúng ta có nên thu chỗ dược liệu này vào trước hay không?” Thôn trang này từ khi bọn họ đến liền biết không có người, thời tiết hôm nay thay đổi thất thường, nàng không khỏi nhẹ giọng đề nghị.

Long Thanh Dương nhìn cửa nhà đóng chặt nhíu mày nói : “Ngoại tổ phụ chắc đã đi ra ngoài rồi, chân núi bên cạnh có vào thôn xóm thường xuyên đến thỉnh người xem bệnh bắt mạch, ta nghĩ nhanh chóng cũng chưa về được. Thuốc lá này….” Long Thanh Dương cuối cùng gật đầu, “Chúng ta trước cứ thu vào đi.”

Long Vân Thấm lập tức vén vén lên ống tay áo, bước nhanh đến bên một cái giá, không nói hai người liền bắt đầu nâng nó lên, những là thuốc này tuy nói phơi trên cái giá không lớn nhưng có phần hơi nặng, Long Vân Thấm chỉ là một cái tiểu công chúa quen được chiều chuộng, vài lần chút nữa té ngã.

Long Thanh Dương nhìn vậy không đành lòng, nha đầu kia khi nào thì học được nhiệt tình như vậy.

“Ngươi đi vào trước đi, cứ để đó ta mang vào là được.”

Long Vân Thấm không nhìn đến hắn, nàng không phải là công chúa được chiều chuộng kia, nàng đơn giản là Long Vân Thấm mà thôi, “Ta làm được, Tam ca mau qua bên kia thu, trời đã muốn đổ mưa rồi.”

Ầm____

Mưa to nháy mắt ào ào chút xuống, Long Vân Thấm một thân chật vật vuốt vuốt nước mưa trên người mình, âm thầm may mắn thân thể bản thân coi như còn dùng được đi.

“May mắn trời mưa chúng ta liền đã thu xong, bằng không dược thảo kia đều phải ngâm lại bằng nước nóng…”

“Ngươi đi vào trong ngồi một lát đi, ngoại tổ phụ sẽ không trở về nhanh như vậy đâu, đại khái phải chờ đến khi mưa tạnh đã.”

Long Vân Thấm nhìn lần nữa cánh cửa khép chặt kia, nàng là đến ra mặt chào hỏi người kia, sao có thể tùy tiện tiến vào trong nhà khi chưa được cho phép đâu.

“Chờ bên ngoài không sao, Tống thái phó không có nhà, ta làm sao có thể tự tiện xông vào.”

“Không ngại, ta mang ngươi đi vào.”

" Mang cái gì mà mang___ "

Lời Long Thanh Dương còn chưa dứt, một đạo thanh âm hùng hậu đột ngột vang lên, hai người đồng thời quay đầu nhìn đến một lão giả đang cầm du ô hướng bọn họ đi tới.

Hắn mặc y phục xanh pha với trắng, đơn giản mộc mạc, mái tóc dĩ nhiên đã hoa dâm, chỉ có cặp mắt kia sáng ngời hữu thần, tinh quang vô hạn. Long Vân Thấm cùng lão giả kia nhìn nhau, nàng lập tức kinh hãi . Ánh mắt hảo sắc bén a !

Tống Miễn tự nhiên đẩy cửa đi vào, ngay cả một cái liếc mắt đều không có nhìn qua Long Vân Thấm, hắn đối với Long Thanh Dương hừ lạnh một tiếng bước qua.

Long Thanh Dương vô tội vuốt vuốt cái mũi cười khổ nói nhỏ với nàng : " Ngoại tổ phụ hình như có chút tức giận a, ta trỏ về hồi lâu cũng chưa đến thăm hắn. "

Long Vân Thấm trong lòng minh bạch, đại khái Tống miễn nhìn thấy có người lạ xuất hiện nên đối nàng không thích đi.

" Là ta đường đột mà đến, Tống thái phó hắn là đối ta không vui. "

" Ta không muốn gặp ngoại nhân, ngươi tốt nhất nhanh đi ra ngoài. "

Long Thanh Dương cùng Long Vân Thấm đồng thời sửng sốt, ngay lúc này sao ? Long Vân Thấm quay đầu nhìn thời tiết bên ngoài, lúc này là thời điểm mưa muốn rơi lớn nhất a !

" Ngoại tổ phụ, người nhìn một chút, trời đang mưa lớn "

" Đâu có liên quan đến ta ! " Tống Miễn một bên sửa sang lại dược liệu một bên nhíu mày, " Ngươi sao có thể làm dược thảo thành cái dạng này, tất cả đều lẫn lộn vào nhau, quả thực rối tinh rối mù. Ngươi mấy năm nay như thế nào một chút y thuật cũng không có xem qua sao ? "

Long Thanh Dương một trận ngưng nghẹn, hắn không còn gì phản bác được, trong lòng bắt đầu lo lắng thay cho Long Vân Thấm, thảo dược này đều là nàng thu thập.

" Tống thái phó không nên trách Tam ca, là ta không phân biệt được dược thảo làm cho dược thảo của ngươi lẫn lộn lên, là ta sai. " Nàng biết những lão giả như Tỗng Miễn đều có chút tính khí cổ quái, Tống Miễn đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe a. Hắn rõ ràng là đang mắng nàng.

Nhưng quả thực là sai lầm của nàng, nàng tự nhiên hào phóng thừa nhận.

Tống Miễn nghe một lời này của Long Vân Thấm, làm ra bộ dạng thản nhiên không quan tâm nhìn nàng : " Ngươi thu thập ? Vậy ngươi liền toàn bộ phân loại tất cả lại đi… "

Long Thanh Dương vốn muốn nói cái gì, nhưng lại bị Long Vân Thấm giữ chặt tay lắc đầu, nàng mỉm cười đem hai tay áo vén lên, bắt đầu có đám thảo dược hỗn độn kia phân loại.

Tống Miễn nghiễm nhiên sẽ nói ra vài cái giáo huấn, ý tứ đại khái đều nói nàng một dạng đầu óc ngu dốt, nhưng là Long Vân Thấm chỉ khiêm tốn thỉnh giáo, đối với thái độ ghét bỏ của Tống Miễn không chút để ý. Thẳng đến khi lão nhân gia nói mỏi miệng ngồi xuống uống trà nàng vẫn không biểu lộ một tia không kiên nhẫn.

Tống Miễn cuối cùng ngay cả giáo huấn nàng liền bỏ qua, nhìn thẳng vào Long Vân Thấm :

" Nha đầu ngươi nhưng là hảo tì khí. "