Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 12: Lão Ngoạn Đồng Kinh Ngạc






Ngân diện hình ưng được lột xuống, lộ ra khuôn mặt hồng hào mang chút nếp nhăn
"A! Lão Đạo Sĩ là ngươi?" Lan Tâm chỉ vào hắc y nam tử, sợ hãi kêu.
Lão ngoạn đồng trề môi, đem mặt nạ bỏ vào trong ngực, sau đó trừng mắt với Lan Tâm :
“ Ngươi mới là lão đạo sĩ á, người nhà ngươi đều là lão đạo sĩ”
Lan Tâm bị lời nói của lão làm cho nghẹn lời, giận đến hai má trướng hồng
Lão ngoạn đồng không chú ý đến Lan Tâm, mà cắm đầu cắm cổ quan sát mình một phen, tự nhủ : “ Sai lầm chỗ nào ta ?"
Phượng Khinh Vũ bây giờ đã đoán được người này cùng thần bí Chiến Vương có quan hệ không tệ , nếu không cũng không thể ở trong Chiến vương phủ tự nhiên đi lại , còn dám cả gan giả trang Chiến Vương trêu hai người bọn nàng
"Này, nha đầu, ngươi vì sao nhìn ra ta là giả?" Hắn thật sự tìm không ra lỗi của mình chỗ nào, nên dứt khoát hỏi Phượng Khinh Vũ .

"Cảm giác!"
Đúng vậy, cảm giác, lúc đầu nàng chỉ hoài nghi, cho nên cố ý nói như vậy, nhưng lão ngoạn đồng lại trả lời nàng, nếu như đổi lại là Chiến vương, hắn nhất định sẽ không để ý đến nàng
“ Cảm giác ?!”
Lão ngoạn đồng tự lẩm bẩm, lông mi dài nhíu chặt, suy nghĩ hồi lâu cũng không thông. Không nghĩ ra, hắn không nghĩ ra rồi, hắn lập tức đổi chiêu bài, bằng nụ cười lấy lòng, tiến đến bên cạnh Phượng Khinh Vũ, cười hì hì nói :
"Nha đầu, ta quả thật không nhìn lầm ngươi!"
Phượng Khinh Vũ cười một tiếng, nhẹ nhàng khẽ chào, "Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?"
Lão chơi đồng ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "Ta nha, người ta gọi là lão ngoạn đồng, tính. . . . . ."
Lão ngoạn đồng còn chưa nói xong, Phượng Khinh Vũ liền lớn tiếng cắt đứt: "Lão ngoạn đồng, ha ha! Ngươi không phải sẽ nói cho ta biết, ngươi tên là Chu Bá Thông đi!"
Sau một ngắc, tiếng cười của Phượng Khinh Vũ đột nhiên ngừng hẳn, bởi vì nàng phát hiện, lão ngoạn đồng đang nhìn nàng chằm chằm: "Làm sao ngươi biết?"
A! Không phải đâu!
Phượng Khinh Vũ bĩu môi một cái: "Ngươi cho rằng ngươi đang ở thời của Thần Điêu Hiệp Lữ a!"
"Cái gì điêu? Ngươi nói cái gì điêu?"
Phượng Khinh Vũ khẽ vỗ ngực, Ặc, ngửa mặt lên trời thở dài lại gần lão chơi đồng, nhỏ giọng:
"Này, Anh cô nàng lão nhân gia đâu? Còn có Dương Quá, Tiểu Long Nữ đâu?"
". . . . . ."
Phượng Khinh Vũ trêu chọc xong, bỗng trở nên nghiêm nghị, cúi người chào nói : “ Nếu Chiến vương không có ở đây, vậy tiểu nữ xin cáo từ”
Dứt lời, xoay người muốn rời đi
“ Này, đợi đã nào..”

Lão ngoạn đồng vội vàng chắn trước mặt nàng : “ Nha đầu, ngươi thật không có lễ phép, ngươi đối với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao?”
“ Thứ cho tiểu nữ ngu ngốc, ngươi, cứu mạng ta?” Phượng Khinh Vũ nhíu mày
“ Hôm qua ở Phượng phủ, nếu không phải ta giả trang thành đạo sĩ, giúp ngươi diễn trò, ngươi có thể dễ dàng vượt qua sao?”
“ Hôm nay ở Hiền vương phủ, nếu không phải là ta sai quản gia đưa thiệp mời của Chiến vương phủ tới, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi, Tông Chính Vân Triệt sẽ dễ dàng đem Huyết Ngọc phượng hoàng trả lại cho ngươi sao?”
“ Ta giúp ngươi mấy lần, ngươi đối đãi với ân nhân như vậy sao?”
Phượng Khinh Vũ nghe xong, chỉ cười một tiếng : “ Vậy ngươi nghĩ ta nên làm như thế nào?”
"Ừ, cái này sao! Cũng không cần ngươi làm gì cả, làm đồ nhi của ta đi!"
Hôm đó ở Tiên Mộng Cư, hắn thấy nàng đưa từ thư cho Hiền vương, cảm thấy nữ nhân rất khá. Lão ngoạn đồng hắn thu tiểu ngoạn đồng làm độ đệ, thật là chuyện vui đến cỡ nào a!
"A, đồ nhi?"
"Vâng"
"Gọi sư phụ làm gì đây?"
"Ngươi chiếm tiện nghi của ta ?" Lão chơi đồng trợn mắt.
"Không phải ngươi nói muốn ta bái sư sao? Huống chi cũng không phải là ta buộc ngươi đồng ý."
"Tốt, lão nhân gia ta không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ta không cùng ngươi cãi vả!"
Là đấu không lại đi! Phượng Khinh Vũ liếc mắt xem thường.
“ Ngươi đã không muốn bái sư, vậy chơi với ta đi?. Đến đây, chơi trò chơi với ta, coi như đã báo ân rồi”. Lão ngoạn đồng trong nháy mắt liền khôi phục khuôn mặt tươi cười
"Báo ân?" Phượng Khinh Vũ cũng không nhanh không chậm bói "Ta không nhớ rõ đã nợ ân tình của ngươi!”
"Ngươi, ngươi lại ăn vạ!" Lão ngoạn đồng giận rồi

"Nào có a! Đối với ta, người có ân chính là Chiến Vương gia, cũng không phải là ngươi!"
Lão ngoạn đồng tuy là giả danh Chiến vương, nhưng lòng tốt của hắn không được báo đáp, làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu a!. Hắn bĩu môi, lại không biết phản bác như thế nào
Phượng Khinh Vũ xoay người, hôm qua, nàng mới xuyên tới, đã trải qua rất nhiều chuyện. Giờ phút này có nhiều chuyện nàng chưa làm rõ, bây giờ không có tâm tình cùng với lão nhân gia tuổi tác mặc dù đã lớn nhưng tính tình lại như tiểu hài tử chơi đùa
"Phượng tiểu thư!"
Phượng Khinh Vũ vừa mới bước ra khỏi phòng khách, thì một người tiến lên :
"Vương Gia cho mời!" Dứt lời, đi trước dẫn đường.
Chỉ chốc lát sau, hộ vệ này dẫn Phượng Khinh Vũ tới một sương phòng
Hắn làm tư thế xin mời, Phượng Khinh Vũ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào
Lan Tâm đang muốn theo vào, lại bị hộ vệ ngăn lại.
Sương phòng rất lớn, dùng bình phong ngăn cách. Phượng Khinh Vũ nhìn bức cẩm tú bình phong giữa gian phòng, trên bình phong thêu một nam tử cầm kiếm, đầu tóc bạch kim, mặt đeo ngân diện, một thân cô tịch, đang ngửa đầu lên hìn trời, xung quanh hắn bị bảy chấm nhỏ như vầng trăng sáng bao quanh, kì quái nhất là những vầng trăng đó đều có màu đỏ
Trong nháy mắt nàng chấn động, không khỏi nghĩ tới lời tiên tri của tiên sinh:
"Thất Tinh lượn quanh, Huyết Nguyệt xuất thế ; tam sinh tình duyên, kiếp trước tái tục."
Phượng Khinh Vũ không tự chủ được đi lên phía trước, chậm rãi sờ tấm bình phong, rơi vào trầm tư
"Ai cho phép ngươi lộn xộn?" Tiếng hét to từ sau tấm bình phong truyền ra, làm Phượng Khinh Vũ cả kinh, tay cũng bất chợt run rẩy