Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 29: Tâm Tư Của Minh Đế






Phượng Khinh Vũ ở trong cung, thời gian rất nhanh đã đến buổi trưa. Lúc này, những tin tức động trời kia vẫn chưa truyền đi. Phượng Khinh Vũ phụng lệnh của Minh Đế, đến điện Phụng Tiên dùng bữa. Nàng không nhìn thấy Chiến Vương Ân Dạ Ly, hơi thất vọng, nhưng ngoài ý muốn lại thấy Tông Chính Vân Triệt quỳ gối ở ngoài điện
Tông Chính Vân Triệt một thân thanh sắc thêu tường vân cẩm bào, quỳ gối dưới bậc thang trước điện. Gương mặt tuấn mĩ, được ánh mặt trời chiếu rọi, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi, xem ra hắn đã quỳ ở đây rất lâu rồi
Khóe miệng Phượng Khinh Vũ cười lạnh, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh Tông Chính Vân Triệt, làm cho gấu quần xẹt qua khuôn mặt hắn, mang theo một chút buồn buồn câu tâm
Tông Chính Vân Triệt ngước mắt nhìn bóng lưng của Phượng Khinh Vũ, môi khô nứt mấp máy : “ Vũ nhi !”
Lưng Phượng Khinh Vũ cứng đờ, bởi vì hai tiếng Vũ nhi mà nổi cả da gà, nàng đi được 2 bước sau đó dừng lại, xoay người, mỉm cười nhìn Tông Chính Vân Triệt : “ Hiền vương điện hạ đang gọi ta sao?. Hoàng thượng còn đang chờ ta dùng bữa, ta không quấy rầy Hiền vương điện hạ tắm nắng”
Tông Chính Vân Triệt mặc dù không hiểu “ tắm nắng” là gì, nhưng cũng nghe ra ngữ điệu châm chọc của nàng. Hắn nhất thời nổi đóa, hắn vốn định hạ thấp bản thân để nhận lỗi với nàng, và cầu xin phụ hoàng tha thứ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lại không nghĩ đến thái độ của nàng sẽ như thế. Hắn là thiên chi kiều tử, nàng là thê tử của hắn, coi như chuyện tốt kia của 2 người có thành, thì người chiếm món lời lớn là nàng, hắn không có tức giận, vậy tại sao nàng lại tức giận a!
Phượng Khinh Vũ dưới sự chỉ dẫn của thái giám bước vào trong Phụng Tiên điện, trên bàn dài bày đầy thức ăn ngon, màu sắc mĩ lệ, mùi thơm lừng, ăn một chút thôi cũng sẽ bị no chết

Hoàng gia xa xỉ, lãng phí quả thật làm cho người ta giận sôi lên, Phượng Khinh Vũ nghĩ, nàng đang ở cổ đại, không nên đắc tội, quyền sinh sát nằm ở trong tay hoàng thượng nha!
Minh đế ngồi ở trên ghế chủ vị, sắc mặt lạnh lùng, nghĩ đến chuyện của Tông Chính Vân Triệt mà cảm thấy tức giận, nhìn thấy Phượng Khinh Vũ đi vào, sắc mặt cũng hòa hoãn đôi chút
“Dân nữ Phượng Khinh Vũ tham kiến hoàng thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Phượng Khinh Vũ quỳ xuống đất hành đại lễ, bộ dáng cung kính
Minh Đế nhìn thật hài lòng, liền hô
“Bình thân!”
Là ai nói Phượng gia đại tiểu thư Phượng Khinh Vũ cà lăm diện mạo xấu xí, không hiểu lễ nghị , hôm nay xem ra, mặc dù nàng xấu xí một chút , nhưng mồm miệng lanh lợi, rất là hiểu lễ. Trong ngày thường chỉ có trường hợp trọng đại thì mới hành đại lễ như thế này
Phượng Khinh Vũ đứng dậy, đáy mắt xẹt qua nụ cười giảo hoạt. Mới vừa rồi nàng cố ý làm như thế, nàng nghĩ Minh Đế sớm đã biết chuyện nàng xông vào thanh lâu ngưng phu, hôm nay lại xảy ra chuyện này. Trước mặt hắn nàng biểu hiện lễ độ, ý muốn nói, nàng xưa nay là người hiểu lễ nghĩ, nếu như không bị bức đến đường cùng, tuyệt đối cũng không làm những chuyện kia
“Ngồi đi!”
Thanh âm của Minh Đế có chút mệt mỏi, chuyện hôm nay làm cho hắn quá mức tức giận, lúc nghe nói nhi tử vì lưu luyến thanh lâu mà bị Phượng Khinh Vũ bỏ rơi ở trước mặt nhiều người, thì hắn đã đi chất vấn Doãn thục phi, nàng ta nói chẳng qua chỉ là hiểu lầm, hắn cũng không nghĩ nhiều, bởi vì hắn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nhưng hôm nay hắn đã tận mắt nhìn thấy. Phượng Khinh Vũ nhảy hồ, Tông Chính Vân Triệt ở hậu điện cùng với cung nữ quấn quit trên giường
Phượng Khinh Vũ theo lời ngồi ở vị trí khách quan.
“Thục phi nương nương, Thục phi nương nương, ngươi không thể đi vào!” thanh âm lo lắng của Nội thị thái giám truyền đến
“Tránh ra!” Ngoài cửa là thanh âm ko kiên nhẫn của Doãn thục phi
Lông mày Minh đế chợt cau chặt, trong mắt xẹt qua một tia tức giận.
“Thục phi nương nương, hoàng thượng đang yến khách, không có ý chỉ của hoàng thượng, ngươi. . . . . .”

Nội thị thái giám đột nhiên ngừng lại, bởi vì doãn Thục phi đã xông vào.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!” Doãn Thục phi uyển chuyển hành lễ, thanh âm ngọt ngào mê người
“Ngươi đến đây làm gì?” Minh Đế rõ ràng còn đang tức giận.
“ Tham kiến Thục phi nương nương!” Phượng Khinh Vũ đứng lên thi lễ, cũng không đợi Doãn thục phi phản ứng, liền ngồi xuống
“ Khí trời nóng bức, thần thiếp tự mình xuống bếp làm một bát canh nấm tuyết trân châu cho người, hoàng thượng dùng cho hạ hỏa” Doãn thục phi cũng không so đo với Phượng Khinh Vũ, sau đó vung tay lên, lập tức có cung tỳ bưng lên một bát canh nấm tuyết trân châu, đặt trên bàn trước mặt Minh đế
Lời nói của Doãn thục phi một câu nhưng mang 2 nghĩa, một nghĩa là vì bình thường Minh đế thích canh này, nghĩa còn lại là mượn tác dụng của canh để thay mặt Tông Chính Vân Triệt xin lỗi Minh Đế
Minh Đế mặc dù tức giận mẹ con Doãn thục phi, nhưng thấy nàng tự mình xuống bếp, tâm không khỏi cảm thấy mềm nhũn. Hắn cầm muỗng canh lên, múc một muỗng, tư vị ngọt ngào vô cùng
“Tay nghề của ái phi thật có thể so với ngự trù a!” Minh Đế tự đáy lòng ca ngợi.
Doãn Thục phi vẻ mặt buông lỏng, cười khanh khách mà đi tới, “Hoàng thượng, trời nóng bức này, ngươi xem, Triệt nhi hắn. . . . . .”
“Ta đói bụng, hoàng thượng!”
Lời của Doãn thục phi vừa mới ra cửa miệng đã bị Phượng Khinh Vũ cắt đứt, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ý nhìn cảnh cáo
Phượng Khinh Vũ giống như bị Doãn thục phi làm cho sợ hãi . “ Uất ức” nhìn nàng, sau đó lại nhìn về phía Minh đế: “ Dân nữ, dân nữ thật là đói bụng, từ sáng sớm đến giờ không có hạt cơm nào vào bụng cả!”
Lời nói của nàng là nói thật, sáng sớm hôm nay nàng bị Doãn thục phi triệu vào cung, sau đó liên tiếp xảy ra sự kiện mị dược và nhảy hồ, hiện tại quả thật đói bụng lắm a!
“ Ăn đi, ăn đi, cứ xem như đây là nhà của mình!”

Minh đế cười nói sau đó lạnh lùng liếc Doãn thục phi một cái. Chuyện hôm nay xem ra có điểm bất đồng, hắn phải hảo hảo hỏi thăm quan hệ giữa Phượng Khinh Vũ và Ân Dạ Ly mới được
Phượng Khinh Vũ liế m liế m môi, cười ngây ngô nhìn Minh Đế, cũng không động đũa. Hoàng đế không ăn trước, nàng là một dân nữ có thể nào ăn trước? Minh Đế hiểu cười một tiếng, trước gắp một đũa. Phượng Khinh Vũ lập tức ăn ngấu nghiến.
“Hoàng thượng. . . . . .”
Nghĩ tới nhi tử của mình đang quỳ gối ở ngoài điện dưới ánh nắng chói chang, Doãn thục phi không nhịn được mở miệng lần nữa
Minh đế cũng không ngẩng đầu lên, nhíu nhíu mày : “ Muốn dùng bữa thì ngồi xuống, không dùng thì lui ra đi”
Những lời nói còn sót lại của nàng đành chôn chặt ở cổ họng a!
Trong bữa ăn, Minh đế nói bóng nói gió hỏi thăm dò Phượng Khinh Vũ về quan hệ của nàng và Ân Dạ Ly. Phượng Khinh Vũ cũng lập lờ nước đôi trả lời qua quýt
Mặc dù Phượng Khinh Vũ không có trực tiếp thừa nhận quan hệ của nàng với Ân Dạ Ly, nhưng khi Ân Dạ Ly thấy nàng rơi xuống nước lập tức luống cuống, vả lại nàng lại từng qua đêm ở Chiến vương phủ, trong lòng Minh đế đã có kết luận, nhất định 2 người này có quan hệ mập mờ
Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Minh Đế bùng cháy mạnh mẽ, giận là bình thường Ân Dạ Ly tính tình cổ quái cũng được, không muốn chuyện của hắn làm ra làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng thất, nhưng sau một khắc lại buông lỏng. 17 năm trước, Ân Dạ Ly nhất chiến thành danh, từ đó bách chiến bách thắng, ở Long Thành, thậm chí ở khắp nơi cũng nổi danh, có hắn ở đây, man di bốn phương cũng không dám mơ tưởng, chư phiên cũng thần phục. Chỉ là, một người như thế lại bất tham quyền vị, không thích tiền tài, càng không có cô gái nào đến gần, một người như vậy không chê vào đâu được. Hắn thân là đế vương dùng người nhưng cũng không khỏi phòng bị. 10 mấy năm qua, hắn vì thế mà ăn ngủ không yên, mà nay, người này cư nhiên cũng có nhược điểm, Phượng Khinh Vũ chính là nhược điểm của hắn
Vì đại cục, hy sinh một nữ tử có làm sao !
P.s: Bắt đầu từ hôm nay truyện này với khí phi và Mê hoặc song vương do ta edit sẽ post lại bình thường. Thời gian qua vì gia đình có chút chuyện nên không onl được, giờ đi làm lại cũng có nhiều time onl hơn. Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ nhá