Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 6: Cười Đến Co Quắp






Phượng Ngạn mới vừa nghe nói Phượng Khinh Ca rơi xuống nước, liền vội vã chạy tới hồ nhân tạo duy nhất trong phủ. Lúc này, Phượng Khinh Ca mới được gã sai vặt đi ngang qua cứu lên, đặt ở trên đất
Giờ khắc này, nàng ta bởi vì chim trong nước quá lâu, đã hôn mê. Toàn thân nàng ướt đẫm, áo mỏng manh dính chặt vào người, đường cong quyến rũ như ẩn như hiện
Một trong những gã sai vặt Lâm Đại Minh, nhìn sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt của Phượng Khinh Ca, mày râm nhíu lại, chần chờ trong chốc lát, đôi tay muốn ấn xuống ngực nàng để giúp nàng nôn nước trong người ra
Tay của hắn còn chưa chạm đến Phượng Khinh Ca, Tần Phi- một gã sai vặt khác vội kéo hắn lại, mang theo vẻ mặt lo lắng, cảnh cáo :
“ Đại Minh, đây là tiểu thư! Ta đi tìm nữ nhân!”
Lâm Đại Minh sao lại không biết ý trong lời nói của Tần Phi, Phượng Khinh Ca là nhi tiểu thư của phượng phủ, ngọc thể của nàng làm sao có thể bị người thô bỉ như hắn đụng chạm, nhưng trước mắt, cứu người là quan trọng : “ Không còn kịp rồi, cứu người quan trọng hơn!” Dứt lời, liền thoát khỏi tay Tần Phi, hướng ngực của Phượng Khinh Ca ấn xuống

Thời điểm Phượng Ngạn và Phượng Khinh Vũ một trước một sau chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy. Lâm Đại Minh nhấn mấy cái, người nằm trên đất ruốt cuộc phun nước trong bụng ra ngoài. Trên khuôn mặt thật thà của hắn lộ vẻ vui mừng, như trút được gánh nặng
“ Ca nhi…” Thanh âm của Phượng Ngạn khẽ run, bước tới bên cạnh Phượng Khinh Ca, ôm lấy nàng, bộ mặt nóng nảy, gấp gáp : “ Ngươi hù chết cha rồi!”
Phượng Ngạn nói không sai, mới vừa nghe Phượng Khinh Ca rơi xuống đất, hắn thật sự sợ đến 3 hồn bảy vía đều bay mất. Nhiều năm qua, hắn có ít con, chỉ có 2 nữ nhi là Phượng Khinh Ca và Khinh Vũ, mà Phượng Khinh Vũ lại cà lăm, xấu xí do nữ nhân hắn không thích sinh ra, cho nên hắn không thương yêu nàng. Ngược lại, nữ nhi này là do người hắn yêu sinh ra, từ nhỏ lại thông minh, lanh lợi vì vậy hắn hết mực cưng chiều nàng
Phượng Khinh Ca vừa mới tỉnh lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn thấy Phượng Ngạn, lông mi dài run rẩy, nước mắt tuôn rơi , nhào vào trong ngực Phượng ngạn, nàng giọng nói ồm ồm, dáng vẻ hết sức uất ức: "Cha! Ca nhi thật là sợ, thật là sợ sẽ không còn được gặp lại người và mẹ!"
"Đừng khóc, cha không phải ở chỗ này sao?"
Phượng Ngạn nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, nhẹ nhàng trấn an nàng. Lúc này mới nghiêng đầu nhìn Lâm Đại Minh và Tần Phi, 2 gã gia đinh trong phủ, Phượng Khinh Ca toàn thân ướt đẫm.
Mày rậm của ông không ngừng nhíu lại, Phượng Khinh Ca chính là nữ nhân chưa xuất giá, nếu tình trạng này để người ngoài nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa. Chỉ là, thật may ở đây cũng không có người ngoài, sau này chỉ cần xử lí tốt mấy người này là được
Phượng Khinh Ca mới từ trong hồ được người ta vớt lên, mặc dù thời tiết đầu thu, nhưng khí trời ở đây dần dần chuyển lạnh, mà thể chất của nàng ta vốn đã không khỏe mạnh, thân thể lạnh lẽo, cả người run rẩy. Phượng Ngạn thấy thế, vội vàngôm lấy nàng ta, chạy về phía Lạc Mai Viện gần đây, phân phó :
“ Mau mời đại phu đến đây”
Phượng Khinh Ca sau khi thay áo, cả người vùi ở trong chăn, lúc này mới cảm thấy thư thái một chút
“ Mụi mụi, tại sao lại rơi xuống hồ?. Cũng may hiện tại không sao!. Thật là hù chết tỉ tỉ”
Phượng Khinh vũ đi theo phía sau Phượng Ngạn, nàng đứng ở xa, nhìn bức tranh phụ tử thâm tình trước mặt cảm thấy chói mắt vô cùng
Phượng Khinh Ca lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Phượng Khinh Vũ, chuyện đầu gối của nàng đột nhiên bị đau, sau đó cả người té nhào xuống hồ, trong lòng vẫn đang nghi ngờ.

Nhưng lúc này thấy Phượng Khinh Vũ, nàng có loại cảm giác mãnh liệt. Nhất định là nàng ta hại nàng, nàng hận đến nghiếng răng, nghiếng lợi, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm, nàng không thể biểu hiện ra
Phượng Khinh Ca cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn không nhịn được run rẩy, lông mi dài khẽ rũ xuống , thanh âm nhu nhu : "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm!"
Phượng Khinh Vũ lạnh lùng liếc Phượng Khinh Ca một cái, nàng cố tình muốn dùng ánh mắt khiêu khích để k ích thích nàng ta tức giận, như vậy trước mặt Phượng Ngạn nàng mới có thể bảo trì hình tượng con gái ngoan ngoãn. Nào ngờ, Phượng Khinh Ca này là người thông tuệ, có thể nhẫn nhịn như thế
“ Vân đại phu tại sao còn chưa tới?. Mau cho người đi thúc giục”
Phượng Ngạn nhìn nữ nhi trên giường đang run bần bật sắc mặt tái nhợt khác thường, trong lòng không khỏi cảm thấy gấp gáp
Phượng Ngạn mới vừa dứt lời, lập tức có một gia đinh chạy ra ngoài
"Xuân Mai, Xuân Mai ! Nha đầu chết tiệt kia, đi đun một bát canh gừng cần lâu như vậy sao?" Phượng Ngạn lại bắt đầu gầm hét lên.
"Tới, đến rồi!" Xuân Mai nghe tiếng vội vàng bưng bát canh gừng nóng hổi chạy vào cửa, ba chân bốn cẳng, đi tới bên giường hẹp dâng lên cho Phượng Khinh Ca
"Cha, xiêm y của người ướt hết rồi , nhanh đi thay một cái đi! Muội muội nơi này có Vũ nhi chăm sóc rồi !" Phượng Khinh Vũ ‘ khẩn trương ’ nhìn Phượng ngạn, một bộ hiếu nữ phong phạm.
"Ừ, ta biết rồi !"
Phượng ngạn mặc dù không thích Phượng Khinh Vũ, nhưng thấy nàng ‘ quan tâm ’ mình như thế , vẫn còn có chút tâm an ủi . Hắn lúc này mới chú ý tới nữ nhi cà lăm dung mạo xấu xí nữ nhi, cư nhiên không còn cà lăm rồi, nói chuyện còn vô cùng lưu loát. Chẳng lẽ là sau khi tự sát lại thay đổi tốt hơn?
Phượng Khinh Ca uống hai bát canh gừng, cảm giác thân thể không còn lạnh nữa , nàng lấy canh gừng đưa cho Xuân Mai, nhìn Phượng Khinh Vũ cùng Phượng ngạn , không khỏi khẽ nhíu nhíu mày.
"Cha!" Phượng Khinh Ca nũng nịu kêu lên.

Phượng Ngạn bị thanh âm của nàng thu hút, quay đầu nhìn về phía Phượng Khinh Ca, bộ mặt trìu mến: "Thế nào?"
"Cha, tỷ tỷ nói đúng, ngươi thay quấn áo đi, tỷ tỷ ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ngươi mới từ Hiền vương phủ trở về, lại vì Ca nhi mà lo lắng”
Phượng Khinh Ca tràn đầy quan tâm đối với phụ thân và trưởng tỷ, nhưng trong lời nói lại cố tình nhắc tới Hiền vương phủ khiến Phượng Ngạn nhớ tới chuyện hôm nay Phượng Khinh Vũ xông vào thanh lâu, đòi ngưng phu
Quả nhiên, Phượng Ngạn mới có một chút hảo cảm với Phượng Khinh Vũ, lúc này được Phượng Khinh Ca nhẹ nhàng nhắc nhở, mày rậm nhíu lại, sắc mặt âm trầm xuống
“ Muội muội, tại sao lại khách khí như vậy, chúng ta là tỉ muội nha!, dĩ nhiên nên quan tâm lẫn nhau”.
Trong mắt Phượng Khinh vũ chợt lóe lên hàn ý, nàng cười nhẹ nhàng, đứng bên giường hẹp, bộ dạng chi em yêu thương nhau, nhưng tay phải không tiếng động nâng lên, ngón trỏ bắn về phía nàng ta, đánh úp về phía huyệt cười của nàng ta
Phượng Khinh Ca vừa định nói chuyện, lại cảm thấy đại não hưng phấn, miệng không bị không chế mở to, cười ha ha
"Ai da! Muội muội ngươi làm sao vậy?" Phượng Khinh Vũ trợn to hai mắt hô to , bộ dạng hoảng sợ, khóe môi lại cong lên nụ cười lạnh
"Ca nhi, Ca nhi. . . . . . Ngươi làm sao vậy?" Phượng ngạn mới chợt thấy Phượng Khinh Ca đột nhiên nổi điên cười to, không khỏi thất kinh.
Phượng Khinh Ca hết sức muốn ngậm miệng lại, nhưng lại không khống chế được cười to hơn, ngược lại càng lúc càng điên cuồng, cười đến co quắp , khiến lòng ngực nàng đau nhói, Nàng cười đến khó chịu vô cùng, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Khuôn mặt vốn yêu kiều, giờ phút này vặn vẹo, co rút trông thật xấu xí