Sủng Phi Khó Dưỡng

Chương 21: Nỗ lực chạy trốn




"Đều tại ngươi, ô ô ô, nếu ngươi không ra chủ ý xấu, ta cũng sẽ không chán nản như vậy, còn bị Vương Gia cười nhạo." Diệp Uyển Nguyệt trở về Diệp gia khóc sướt mướt, vừa nãy một trận kia ăn thật no.

"Tiểu thư, đều do Đông Cúc, kính xin tiểu thư trách phạt." Đông Cúc cũng không ngờ đến Bắc Thần Vương lại cùng Diệp Tương Tư ân ái như vậy, lần này tính toán của nàng sai lầm rồi.

"Ngươi nên bị trách phạt." Giọng Diệp Uyển Từ vang lên, Đông Cúc sợ đến trực tiếp quỳ xuống mặt đất, nếu như nói Diệp Uyển Nguyệt là tiểu công chúa Diệp phủ thì Diệp Uyển Từ này chính là nữ vương Diệp phủ.

"Đại tiểu thư, cầu xin đại tiểu thư tha mạng, Đông Cúc sai rồi, là Đông Cúc không có đầu óc, Đông Cúc cũng chỉ vì muốn tốt cho tứ tiểu thư." Đông Cúc rất sợ chết, cũng sợ Diệp Uyển Từ.

"Trước kia ta đã nói với ngươi những gì, không nên tùy tiện hiến kế bậy cho tiểu thư, ngươi cho rằng chút tính toán nhỏ này đối với lão hồ ly như Bắc Thần Vương có hiệu quả sao? Muốn có được vị trí Vương Phi này, không dễ như vậy, đừng cảm thấy thời gian lâu dài, các ngươi không chờ nổi, nếu như không chờ nổi thì muội có thể từ bỏ, sau đó đừng ở trước mặt ta nói yêu Bắc Thần Vương, muốn làm Vương Phi, muội lại nóng ruột như vậy, đại tỷ cũng sẽ không giúp muội nữa." Diệp Uyển Từ vừa tức lại vừa đau lòng, nàng đau lòng cho đứa em gái của mình bị tổn thương và tức vì đứa em gái của mình làm việc không biết động não.

"Đại tỷ, Nguyệt nhi sai rồi, Nguyệt nhi không dám nữa." Diệp Uyển Nguyệt kéo kéo góc áo của Diệp Uyển Từ, khóc sướt mướt nói.

"Muội còn mặt mũi sao? Lần này tốt nhất muội nên giữ lời, quản tốt nha hoàn, cũng quản tốt chính bản thân mình nữa, đại tỷ mắng muội, là vì tức thay muội, đau lòng thay muội, muội là muội muội của ta, ta làm sao có thể không giúp muội được, bất kể sớm hay muộn, thời gian bao lâu, đại tỷ chắc chắn sẽ làm cho muội ngồi lên vị trí Bắc Thần Vương Phi. Nguyệt nhi, muội quá nóng ruột, như vậy không thể thành đại sự." Diệp Uyển Từ đã sớm lên kế hoạch hết rồi, nàng từ nhỏ đã kiêu ngạo, nàng muốn làm Thái Tử Phi, còn muốn làm Hoàng Hậu, còn muốn cả thiên hạ này.

"Đại tỷ, vậy kế tiếp nên làm gì?"

"Muội lần này mạo muội đi Bắc Thần Vương phủ, sỉ nhục Diệp Tương Tư, bị Bắc Thần Vương sỉ nhục lại, ta nghĩ làm Vương Phi cũng không dễ dàng như vậy rồi." Trải qua trò náo loạn của Diệp Uyển Nguyệt, Nam Sở Thần chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng xấu đối với Diệp Uyển Nguyệt, "Khoảng thời gian này muội nên an phận một chút, chuyện kế tiếp ta sẽ nghĩ biện pháp."

"Biết rồi, đại tỷ."

"Cái nha hoàn này của muội nên quản lại thật tốt, Xuân Mai, kéo Đông Cúc ra ngoài, thưởng 20 đại bản." Diệp Uyển Từ liếc mắt nhìn Đông Cúc, kéo Diệp Uyển Nguyệt sang một bên thì thầm.

Diệp Uyển Nguyệt trừng Đông Cúc một chút, 20 đại bản này đáng đời cho nàng ta lắm.

"Tiểu thư, Đông Cúc không dám nữa, ô ô ô...."

"Nguyệt nhi, nha đầu này của muội quỷ kế đa đoan, tính toán rất nhiều, muội nên quản lại thật tốt, đừng có chuyện gì cũng nghe cô ta, trong đại nghiệp phải có một tâm phúc trung thành làm trọng yếu, nhưng tâm phúc này nhất định phải tuyển đúng, tâm phúc tốt sẽ giúp muội, tâm phúc không tốt sẽ hại muội, nha đầu Đông Cúc này tâm thuật bất chính, âm mưu quỷ kế nhiều lắm, ta sợ cô ta sẽ hại muội, sau này muội làm Vương Phi, bên người cần phải có một nha hoàn có thể làm tâm phúc, nếu như sau này Đông Cúc còn dám giúp muội đưa ra những chủ ý xấu như ngày hôm nay, đại tỷ sẽ đổi cho muội một nha hoàn khác." Nha hoàn Xuân Mai bên Diệp Uyển Từ chính là nàng tự chọn, một khắc đó nhìn thấy Xuân Mai, Diệp Uyển Từ đã biết nha đầu này thông minh, ở chung một thời gian, phát hiện Xuân Mai làm việc rất cận thận, thông minh hơn người.

"Nhưng mà đại tỷ, muội cùng Đông Cúc đã có tình cảm, cô ta đã hầu hạ muội mười năm rồi." Thật sự nói muốn đem Đông Cúc đổi đi, Diệp Uyển Nguyệt có chút không nỡ, bởi vì nếu như một lần nữa đổi một đứa nha hoàn khác, chắc chắn không thích ứng nổi, chi bằng cứ như lúc đầu là tốt rồi.

"Vậy phải nhìn biểu hiện sau này của cô ta." Dứt lời, Diệp Uyển Từ liền rời khỏi đi làm việc khác.

....................

Hôm nay vương phủ cũng đủ náo nhiệt, sáng nay hai thị thiếp cãi nhau, tiếp theo Diệp Uyển Nguyệt lại tới gây sự, tháng ngày kinh hãi như vậy, Diệp Tương Tư thật sự rất không thích, nàng vẫn yêu thích cuộc sống bình yên hơn, vì lẽ đó vương phủ không thích hợp với nàng, không sai, nàng dự định rời đi.

Đồ vật ở cổ đại này, đem về hiện đại chắc chắn rất có giá trị, trước đây Diệp Tương Tư rất thích coi chương trình đồ cổ, một lọ hoa Thanh triều trị giá mấy trăm ngàn, nếu như nàng ở vương phủ lén lút lấy chút đồ đạc trở về, đây chẳng phải là trở thành phú bà sao, còn viết tiểu thuyết cái gì nữa, còn thiếu gì điểm tiền nhuận bút nữa?

"Cô nương, người làm cái gì vậy?"

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, tuyệt đối không thể để cho Vương Gia nghe được." Diệp Tương Tư ở gian phòng của nàng đông lật tây lật, muốn tìm một số đồ vật đáng tiền.

Trên tủ có một lọ hoa sứ màu xanh, một ngọc bội đeo hông, còn có sính lễ, ngọc như ý, trân châu lớn, vòng tay vàng, có những thứ này, cả đời này của nàng sẽ không cần lo cái ăn cái mặc nữa!

Sau khi trở về đều đem những thứ này đổi thành nhân dân tệ, nàng sẽ đi du lịch thế giới, mua căn biệt thự lớn, mua xe con, mua du thuyền lớn, tìm một chàng trai, làm tỷ phú cả đời!

Diệp Tương Tư đem những thứ này đóng gói lại, nghĩ những này, khóe miệng nàng hơi giương lên, cười ra tiếng.

"Cô nương, người đây là...." Thu Trúc ở một bên hỏi.

"Thu Trúc, ta phải đi, đừng nhớ đến ta, ta muốn trở về thế giới của ta." Diệp Tương Tư vỗ vỗ vai Thu Trúc nói.

"A? Cô nương, người không có chuyện gì chứ!" Thu Trúc bị nói đầu óc mơ hồ, tại sao cô nương nhà nàng luôn nói những lời như vậy.

"Gặp lại sau, Thu Trúc, ta muốn về nhà!"

"Cô nương, không phải người lại bị phát bệnh đấy chứ, chẳng lẽ lại muốn giống như lần trước vậy, rời nhà trốn đi, cô nương lẽ nào người lại quên lần trước lăn lộn có bao nhiêu thảm sao?" Chuyện lần trước Thu Trúc còn nhớ, cuối cùng vẫn là được một người hảo tâm đưa về, lần đó cũng chịu không ít khổ.

"Lần này không giống nhau, lần này ta mang theo rất nhiều bảo vật, đều là Hoàng Thượng ban cho." Chuyện lần trước chỉ do bất ngờ, khi đó nàng mới đến, cái gì cũng không hiểu.

"Không được, cô nương, bảo vật Hoàng Thượng ban cho không thể mang đi bán được, đây chính là trân bảo hoàng thất." Thu Trúc đối với cô nương nhà nàng cũng không thể làm gì, tại sao lúc nào cũng nghĩ chạy trốn vậy?

"Yên tâm, ta không đi hiệu cầm đồ, ta chỉ đi tìm mấy chuyên gia giám định bảo vật giám định một chút rồi mới bán đi." Diệp Tương Tư nói.

"Cô nương, người thật sự không thể đi, Vương Gia chắc chắn sẽ không để cho cô nương đi." Thu Trúc không giữ được Diệp Tương Tư, cũng chỉ có thể lôi Vương Gia ra.

"Việc này ngàn vạn không thể nói cho Vương Gia!" Diệp Tương Tư hạ thấp giọng, dùng tay ra hiệu "Xuỵt" một cái.

"Chuyện gì không thể để cho bản vương biết?" Nam Sở Thần cũng chỉ là đúng lúc đi ngang qua, liền nghe được Diệp Tương Tư xì xào bàn tán.

"Vương Gia...."

"Không có gì, ngài nghe lầm rồi." Diệp Tương Tư lúng túng cười, cũng thật là nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.

"Ái phi đây là muốn đi đâu?" Nam Sở Thần chú ý đến cái túi trên người Diệp Tương Tư, nhìn dáng vẻ nữ nhân ngu xuẩn này có lẽ là muốn đào tẩu.

"Không có a, không đi đâu a, Vương Gia nghĩ nhiều rồi, ha ha ha." Diệp Tương Tư đem túi đặt trên giường, cũng thật xui xẻo, này có lẽ là bị phát hiện rồi, "Vương Gia, nô tỳ chỉ là muốn thu dọn phòng một chút."

"Thật sao? Nếu ái phi chịu khó như vậy, vậy thì sẵn tiện thu dọn phòng của bản vương luôn đi, đúng rồi còn có biệt viện của Uyển nương, Ly nương và phòng của Ngọc nhi nữa, cùng thu dọn hết đi!" Nếu nàng nói thu dọn phòng thì hắn sẽ tác thành cho nàng.

"Ngài...." Thu dọn phòng hắn còn chưa tính, tại sao lại còn muốn nàng thu dọn phòng của ba thị thiếp kia nữa, ba người thị thiếp kia vốn là không lọt mắt nàng, huống chi nàng mới là Vương Phi, nào có đạo lý Vương Phi đi dọn dẹp phòng cho thị thiếp.

"Làm sao? Ái phi không muốn?" Nam Sở Thần hơi nhếch miệng, tà mị nở nụ cười.

"Thu dọn phòng của ngài lão nương không nói làm gì, nhưng dựa vào đâu mà bắt ta thu dọn phòng của ba nữ nhân kia." Điều này làm cho mặt mũi của nàng vứt đi đâu đây.

"Dựa vào ba nàng ấy đến đây sớm hơn nàng."

"Nhưng ta mới là Vương Phi." Diệp Tương Tư nói.

"Thật sao? Nàng không nói bản vương đúng là không nhìn ra Vương Phi lại cao quý như vậy, nếu không thì ngày mai đi thăm hoàng tổ mẫu đi, coi như thay bản vương thu dọn phòng." Mỗi tháng Nam Sở Thần phải đi thăm Thái Hậu nương nương, lần này hắn có việc quan trọng, không thể làm gì khác hơn là để Diệp Tương Tư đi thay hắn.

"Có phải là ta đi thăm hoàng tổ mẫu, ta sẽ không cần phải dọn dẹp phải không?" Chỉ cần không cần quét dọn, nàng sẽ đi thăm.

"Không sai."

"Được, ta đi."

"Hoàng tổ mẫu thích ăn bánh bí đỏ, ta sẽ kêu nhà bếp chuẩn bị, ngày mai nàng mang đi, Bách Lý sẽ đưa nàng đến Phương Lan cục, đó là chỗ ở của hoàng tổ mẫu." Nam Sở Thần dặn dò, vị Thái Hậu nương nương này cũng không phải là kẻ tầm thường.

"Hoàng tổ mẫu không ở trong Hoàng Cung sao?" Diệp Tương Tư tò mò hỏi.

"Hoàng tổ mẫu thích yên tĩnh, ngày mai đi nhớ bớt lời lại." Diệp Tương Tư xác thực rất có thể nói, Nam Sở Thần sợ Diệp Tương Tư không quản miệng nói nhiều lời để Thái Hậu nương nương phiền lòng.

"Nha, ta biết rồi." Diệp Tương Tư nói.