Sủng Phi Khó Dưỡng

Chương 5: Cá cược




Cô đã dự định không về Diệp phủ nữa, mà trên người cô giờ lại không có đồng nào, không thể làm gì khác hơn là đi tìm một công việc để có tiền lấp đầy cái bụng, nhưng cô ngoài viết tiểu thuyết ra thì không biết làm gì cả.

Diệp Tương Tư nhìn xung quanh đường phố một lúc, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại ở tấm bảng có ghi hai chữ "Sòng bạc", bình thường cô đều chơi mạt chược, cờ tỷ phú ở trên điện thoại, lắc xúc xắc có lẽ không khó, Diệp Tương Tư cũng muốn vào thử vận may.

Bên trong sòng bạc cũng giống như trên tivi mà Diệp Tương Tư thường xem, người ta tấp nập, bẩn thỉu xấu xa, tuy rằng cô không thích những nơi này nhưng cô phải thắng.

"Đại đại đại."

"Tiểu tiểu tiểu."

"Đại."

Tuy rằng cô chưa từng chơi nhưng chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy rồi! Lâm vào hoàn cảnh này rồi, cô chắc chắn phải thử.

Bên trong sòng bạc nam giới chiếm số đông, phần lớn cũng là du côn lưu manh đầu đường xó chợ, kẻ giàu có quyền thế và những công tử ăn chơi trác tán, phụ nữ cũng có nhưng rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Chao ôi, hôm nay vận khí của Ngụy gia tốt thật nha, thắng liên tiếp 12 ván." Chỉ thấy cô nương quyến rũ đứng bên cạnh kẻ thắng nói, trong lời nói có ẩn ý nhưng cũng không rõ ràng.

"Ta còn nhớ trước đây, Ngụy gia toàn là thua, đem vợ ra bán luôn!" Ở bên kia, một người bất nam bất nữ nói, trong giọng nói có mang theo phần cười nhạo mỉa mai.

"A, cái sao chổi kia, ả mang tới cho lão tử toàn là xúi quẩy, bây giờ lão tử đem ả bán vào kỹ viện, vận xui của lão tử đi rồi, tiền cũng tự nhiên tới." Người được gọi là Ngụy gia này là ông chủ buôn bán thủy sản, sau đó vì ham mê cờ bạc nên bỏ việc làm ăn. Mỗi ngày hắn đều ở trong sòng bạc, bởi vì cứ thua tiền nên đã đem vợ bán với giá rẻ cho kỹ viện.

"Quả thật hôm nay vận may của Ngụy gia không tệ, nghe nói gần đây Ngụy gia mới có được một cái chung đựng rất đẹp, không biết có thể để cho mọi người xem một chút được không?" Đột nhiên Chu Vô Dạng mở miệng nói, người này chính là người thua 12 ván liên tiếp.

"Chuyện này.... Chỉ là một cái chung đựng thôi, có gì đâu mà xem." Ngụy gia căng thẳng cười nói.

"Ơ, Ngụy gia, đây không phải là một cái chung đựng bình thường đâu, đây chính là pháp bảo đó!" Người bên cạnh hùa theo nói.

"Đúng vậy đó Ngụy gia, cho chúng ta xem một chút đi!" Nữ nhân đứng bên cạnh Ngụy gia cầm lấy cái chung đựng rồi ném cho Chu Vô Dạng.

Chu Vô Dạng chụp lấy cái chung đựng, cận thận nhìn tới nhìn lui, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười gian ác khiến người ta sợ hãi.

"Thảo nào Ngụy gia có thể thắng ta 12 ván liên tiếp, hóa ra Ngụy gia đã sớm chuyện bị rồi!" Nói xong, Chu Vô Dạng tung một chưởng làm chung đựng tan nát, bên trong chung đựng có 6 cái xúc xắc 6 mặt, mỗi lần Ngụy gia lắc xúc xắc thì hắn sẽ đem xúc xắc đổi lại.

Cứ như thế thắng Chu Vô Dạng 12 ván liên tiếp.

"Ngươi...Ngươi vu khống ta..."

"Ta vu không ngươi? Dám ở trước mắt Chu Vô Dạng ta chơi trò gian lận, ngươi đúng là chán sống rồi." Chu Vô Dạng gấp lại chiếc quạt trong tay, đập lên bàn, lạnh gióng quát lớn: "Người đâu, đem cái tên gian lận này ra đánh chết cho ta."

Chu Vô Dạng là thần bạc, sòng bạc này chính là hắn mở, những người đánh bạc đều biết hắn rất lợi hại.

Ngụy gia sợ đến nỗi cả mặt trắng bệch, liên tục xin tha: "Chu công tử, ta biết sai rồi, tha cho ta đi, Chu công tử..."

Ngụy gia bị bắt ra ngoài đánh cho một trận no đòn, Chu Vô Dạng làm như không nghe thấy Ngụy gia cầu xin, dám lừa gạt hắn, chỉ có một nước là chết.

"Chu công tử, tên chó này nên xử lý như thế nào?" Người phụ nữ hỏi.

"Đưa đến đảo hoang làm khổ sai." Mặt Chu Vô Dạng không cảm xúc, đời này hắn hận nhất là bị lừa gạt, lần này không giết Ngụy gia vì dù sao hắn cũng thua rất nhiều tiền ở sòng bạc nên mới đưa hắn đến đảo hoang làm khổ sai.

Đảo hoang là nơi giam dữ phạm nhân, trong ngục giam có những người như bị ép buộc, bị bắt nạt, lang thang và phạm tội lớn, chọc trúng những người không nên chọc ở địa phương.

Bị đưa đến đảo hoang thì cả đời sẽ không ra được.

Chết cũng phải chết ở nơi đó.

"Tại sao hôm nay Chu công tử lại mềm lòng như vậy?" Nữ nhân xinh đẹp ngồi vào bên cạnh Chu Vô Dạng nịnh bợ nói.

"Chỉ là không muốn tiếp tục sát sinh thôi." Dựa vào tính khí trước đây của Chu Vô Dạng, những người dở trò dưới mắt hắn đều chỉ có một con đường chết.

Tình cảnh quá bạo lực máu me, Diệp Tương Tư sợ đến nỗi che miệng lại.

Vào giờ phút này cô rất muốn rời khỏi nơi đây, nhưng cô còn muốn kiếm tiền, nếu như thua, cô sẽ không có tiền trả, còn có khả năng mất cái mạng nhỏ nữa.

"Ôi, vị công tử này, có muốn chơi một ván hay không!" Nữ nhân kia nhìn thấy Diệp Tương Tư sắp đi thì nhanh chóng kéo cô lại rồi vuốt ve khuôn mặt của Diệp Tương Tư.

"Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?" Chu Vô Dạng mở miệng hỏi.

"Ta...Ta họ Diệp..." Diệp Tương Tư cố ý đè nén giọng, giả bộ ra dáng một nam nhân nói.

"Diệp công tử, đã đến sòng bạc của ta rồi, hay là chơi thử hai ván xem sao?" Chu Vô Dạng thấy Diệp Tương Tư mặc đồ không tệ, chắc là con nhà giàu.

"Không được...."

"Công tử, chơi một ván thôi mà!" Nữ nhân nũng nịu nói.

Giọng nói kia làm Diệp Tương Tư nổi hết cả da gà.

"Diệp công tử như thế là không nể nang mặt mũi của ta?" Chu Vô Dạng ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Ta.... Ta không mang tiền..."

"Ta thấy Diệp công tử cũng không phải là dạng người không giữ lời hứa, hay là ta cho Diệp công tử mượn 10 lạng bạc, cái đó có 5 ván, chỉ cần Diệp công tử thắng 3 ván thì coi như 10 lạng bạc đó là của huynh luôn, còn nếu như thua thì Diệp công tử phải trả gấp đôi, thấy sao?" Chu Vô Dạng sẽ không bỏ qua một người đánh bạc nào.

"Được, bán thì bán." Diệp Tương Tư suy nghĩ một chút, nếu như thắng, cô coi như cũng không chịu thiệt, còn nếu như thua, quá lắm thì chạy trốn, cô sẽ nói là tạm thời phải đi về lấy bạc trả hắn, chờ cô quay về hiện đại xong đố ai tìm được cô, như thế cũng không chịu thiệt.

Nói xong, Chu công tử cầm lấy chung đựng lắc xúc xắc, tất cả mọi người đều nghiên về phía Chu công tử thắng, một số ít nghiêng Diệp công tử thắng.

Chu Vô Dạng mở chung đựng ra trước, bên trong xúc xắc hiện sáu, năm, bốn.

Tiếp theo, Diệp Tương Tư cũng mở chung đựng ra, bên trong là năm, sáu, sáu, ván này Diệp Tương Tư thắng.

Không ngờ cô lại là mèo mù vớ cá rán, trước đây chơi cờ lắc xúc xắc, vận khí của cô rất tốt, không ngờ ván đầu tiên lại thắng.

"Oa ha ha ha ha, ta thắng, ta thắng." Diệp Tương Tư vui mừng tới nỗi nhảy lên.

"Vận khí của Diệp công tử tốt thật." Chu Vô dạng cười, tiếp theo hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.

Ván thứ hai bắt đầu, lần này là Diệp Tương Tư súc trước, cô lắc được con số năm, bốn, năm còn Chu Vô Dạng súc được con số sáu, sáu, sáu.

Mấy ván sau đều là Chu Vô Dạng thắng, vì thế Diệp Tương Tư phải trả gấp đôi, 20 lạng bạc.

"Diệp công tử dự định bao giờ trả lại tiền?" Chu Vô Dạng nói.

"Ta...Ngày mai sẽ trả." Diệp Tương Tư chỉ cầu xin ngày hôm nay có thể thuận lợi rời khỏi, cô đột nhiên nghĩ tới Ngụy gia kia vừa mới bị đánh, chỉ mong mình không rơi vào kết cục đó.

"Ngày mai? Sòng bạc chúng ta không quen ký sổ." Người phụ nữ nói.

"......" Những người này vừa nãy còn cầu xin cô chơi, bây giờ lại không cho cô ký sổ, rõ ràng lúc nãy cô đã nói không có tiền.

Tại sao những người này lại ngang ngược như vậy.

"Thật sự không có tiền...Là các ngươi dụ ta chơi, cái đó... Ngày mai sẽ có tiền, ta di trước đây, mẹ của ta vẫn còn đang ở nhà đợi ta về ăn cơm." Diệp Tương Tư cười lúng túng, chỉ muốn nhân cơ hội này chạy đi.

"Đứng lại." Chu Vô Dạng thấy Diệp Tương Tư muốn chạy thì nhanh tay nắm lấy tóc của cô, thấy thân thể cô gầy nhỏ nên không dám dùng quá sức.

Vốn dĩ là giả gái, bây giờ lại bị Chu Vô Dạng nắm tóc, tóc bị xã xuống, bây giờ tất cả mọi người đều biết cô giả trang.

"Ta đi, đại ca, ta cũng không phải gái có chồng, nhổ tóc làm gì." Diệp Tương Tư nói đông bắc, vốn dĩ cô không định chơi, là bọn họ dụ cô chơi, bây giờ lại nhổ tóc cô.

"Ngươi là nữ nhân?" Chu Vô Dạng nhìn Diệp Tương Tư, mặt khó mà tin nổi nàng lại là nữ nhân!!

"Dĩ nhiên là nữ nhân!"

"Ôi, còn là một cô nương!"

Diệp Tương Tư đứng im tại chỗ, cùng lắm cô một mắng, hai quấy, ba chạy trốn, dù sao cô cũng không có tiền.

Trách không được.

"Hóa ra là nữ nhân, thảo nào da dẻ lại đẹp như vậy." Người phụ nữ nói.