Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia

Chương 23: Sống chết có số




 

Trong mắt Vân Cẩm Nguyệt đầy sự mỉa mai: "Chẳng phải vương gia không thèm quan tâm đến ta sao? Vậy thì gương mặt ta ra sao có liên quan gì với ngươi chứ?”

Thấy Vân Cẩm Nguyệt châm chọc mình, Sở Minh Khiêm lập tức nổi giận, ánh mắt của nàng giống như đang cười nhạo hắn vậy.

Hắn tăng thêm sức mạnh, giống như muốn tháo. cằm của nàng ra, lửa giận nhanh chóng bùng lên trong mắt hẳn: "Đừng tưởng ngươi trở nên xinh đẹp là sẽ quyến rũ được ta, trong lòng bổn vương, ngươi còn không bằng một ngón tay của Nhu Nhi. Bổn vương chỉ tò mò sao gương mặt của ngươi lại trở thành thế này? Ngươi có phải là Vân Cẩm Nguyệt hay không?”

"Tất nhiên ta là Vân Cẩm Nguyệt rồi, về phần độc tố trên mặt ta, ta đã dùng thuốc mang từ nhà mẹ đẻ đến để chữa lành, ngay cả chuyện này vương gia cũng không. cho phép à?" Chắc chắn Vân Cẩm Nguyệt sẽ không để lộ bí mật bản thân có hệ thống không gian.

Bởi vậy, nàng chỉ có thể dùng nhà mẹ đẻ làm lá chắn để đánh lạc hướng Sở Minh Khiêm.

"Thuốc của nhà mẹ đẻ ngươi? Thuốc gì? Đưa cho bổn vương xem."

"Giải độc đan, trong phòng ta vẫn còn thuốc. Trước. đây, khi còn ở nhà mẹ đẻ, phụ thân và mẫu thân vẫn luôn dùng giải độc đan chữa trị cho ta. Ban đầu, cả người ta đều có độc tố nhưng sau khi sử dụng gi: c đan, lượng độc tố trong cơ thể ta đã được giải trừ hơn phân nửa. Tối hôm qua, ta đã dùng một lượng lớn thuốc trong một lần nên tất cả độc tố trên mặt đều bị loại bỏ. Nếu vương gia không tin có thể sai người đến nhà mẹ đẻ của †a dò hỏi."

Sở Minh Khiêm cười lạnh: "Loại giải độc đan này đúng là thần kỳ, trước đây mặt ngươi không thể trị hết, vậy mà bây giờ có thể khỏi hẳn chỉ trong một đêm."

"Đúng vậy, ta cũng không ngờ nó thần kỳ như thế, vương gia có muốn thử một lần không?" Vân Cẩm Nguyệt cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trên người, đôi mắt đong đầy ý cười quyến rũ nhìn về phía Sở Minh Khiêm.

Cho dù nàng có đua tới mức chết đi sống lại thì cũng sẽ không để lộ dáng vẻ đau khổ, lại càng không chịu thua trước mặt hắn.

Huống chỉ, nam nhân này rất hận nàng, cho dù nàng có nhún nhường trước mặt hắn thì hắn cũng không buông tha cho nàng, nàng sẽ không tự rước lấy nhục đâu.

So với việc tự hạ nhục mình, chỉ bằng nàng cứ đấu với hắn một trận xem sao.

"Cút!" Sở Minh Khiêm bực tức đẩy mặt Vân Cẩm Nguyệt ra: "Đừng có nhìn bổn vương bằng ánh mắt đó, bổn vương không có chút hứng thú nào với ngươi cả." 

Nữ nhân này sắp chết đến nơi mà còn dám nháy. mắt quyến rũ hắn, đúng là tính xấu không đổi.

"Vương gia nghĩ nhiều rồi, ngươi không hứng thú với ta, lẽ nào ta lại thích ngươi hay sao? Trong lòng ngươi chán ghét ta bao nhiêu thì ta cũng ghét ngươi bấy nhiêu, hai chúng ta đều như nhau thôi." Vân Cẩm Nguyệt cười nhạt, tình ý trong mắt dần biết mất.

Sở Minh Khiêm giật mình, rốt cuộc nữ nhân này bị sao thế?

Trước đây nàng không như vậy, lúc trước nàng vừa hèn nhát lại yếu đuối, chỉ cần nhìn thấy hắn là nàng đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, y hệt như một chú nai con bị giật mình. Còn bây giờ, dường như Vân Cẩm Nguyệt chẳng còn quan tâm gì đến hắn nữa.

"Đừng có chơi trò làm nền một cặp với bổn vương, ta mong ngươi nói lời thì giữ lời, sau này đừng bao giờ đến dây dưa với bổn vương nữa." Nói xong, Sở Minh Khiêm không thèm để ý tới Vân Cẩm Nguyệt mà lập tức xoay. _ người bỏ đi.

"Vương gia cũng... đừng đến làm phiền ta." Vân Cẩm Nguyệt kiên cường nói xong câu đó thì rơi vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!