Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 19: Chương 19: Kế Hoạch Sao?






Nhìn Nguyệt Hoa Tuyết đã uống xong hai ly rượu phạt, bên kia bài thơ cũng đã đưa lên Sở Dương Thiếu cũng ngoài xuống yên ổn cho hội thi tiếp tục. Bên cạnh Nguyệt Phong nhìn tiểu muội nhà mình đang uống rượu, đây là chuyện gì Sở Dương Thiếu lại muốn nổi hứng trêu chọc, nhất định lại đánh chủ ý lên người Tuyết nhi, nhưng con bé có bao giờ ra khỏi nhà lấy đâu ra chuyện có thù oán, thân phận thật sao?
Thật sự nam trang đã dùng dược nhận rất kĩ không thể sơ hở vậy vì cái gì Dương Thiếu lại muốn trêu chọc? CÒn tên Lăng công tử kia, con bé có đắt tội với hắn sao lại dùng tiếng đàn cho thuỷ bình?(hủ rượu) kia dừng lại ngay chỗ tiểu muội hắn(Nguyệt Phong)?Bên này BẠch Thiên Di lại đứng ngồi không yên, nàng là nữ nhi, là nữ nhi a. Nàng biết uống rượu hay không, uống hai

ly………..này nhưng tại sao LĂng công tử trước giờ không nói chuyện với ai, lại có chuyện gì với Hoa Tuyết? này này tên đó bữa nay đầu bị vào nước hả sao lại cố ý thế kia?
……………………………………………………………………………………………….phân cách đáng yêu ^.^ (tui lấy cắp nữa á)………………….
Người trên đài lo âu là thế, lúc này Tuyết cũng đã uống xong rượu, ngồi về chỗ mình, đùa a~ nàng không ăn trưa bây giờ thì uống rượu, tốt tốt rồi nếu như hai ly nàng chịu nổi không biết tiếp theo xui xẻo sẽ thế nào đây……..ai…_hít một hơi đầy rồi lại thở ra, hình như trong không khí có mùi lá bạc hà, rất quen,……..Khải? là người đó sao?Ánh mắt bắt đầu đảo liên tục nhìn khắp nơi, chợt khự người lại, gì chứ?
Nàng đúng là ngốc tử, Khải có ở thế giới này hay sao? Mà mùi bạc hà thì thế nào mà ai không có cơ chứ, nghĩ tới lại thật nực cười, nhưng này có hay không bảo hắn đừng tìm nàng, không gặp lại nàng bây giờ lại chính nàng chạy đi tìm hắn????

_vị công tử này mời làm thơ_một giọng nói bên cạnh vang lên
Tuyết giật mình quay sang, một thư sinh nho nhã, đang chắp tay mời cùng với ly rượu, tiếng đàn đã dứt và hủ rượu lại chỉ về phía nàng, bây giờ có đứa ngốc cũng biết cái kia là đang trêu nàng. Mỉm cười tiếp nhận ly rượu trên tay rồi, đưa tay cúi đầu về phía bàn Ngâm- Tịch các huynh nàng. Hai người bên kia hiểu ý chấm bút lông vào nghiêng mực ghi ra tờ giấy. Còn nàng an an ổn ổn ngồi xuống, trước đó lại liếc nhìn “vị công tử” trang phục xanh nước đang ngồi trên tảng đá cạnh bên cây đàn………………………..

Trời về đêm, trăng lên cao, gió lạnh, khẽ lay, gió mùa thu mang một chút gì đó về hanh khô của mùa hè, lại đem một chút gì đó từ mùa đông giá rét, trong cái đình nhỏ kia_vì hội thơ tiếp tục diễn ra, nhưng đảm bảo sức khoẻ cho mọi người địa điểm thi lại đổi vào đình; trong đình thiết kế rất chắt chắng, giống như loại đình nghỉ mát ở mọi nơi thời cổ đại, chỉ khác không gian khá rộng cùng với giữa đình được thiết kế cho một hố sâu một dòng nước xoáy đổ vào. Trên các hướng của đình đã được người ta treo lên cùng những mảnh lụa trắng, chỉ để tránh chút gió, trong gió lại phất phơ lunh linh dưới ánh trăng rất đẹp,với cảnh vật ban đêm nơi này thật sự như tiên cảnh, một tiên cảnh hiền dịu. Tuyết ngồi nơi góc khuất, nhưng vẫn không thể tránh được chịu phạt những ly rượu, khi tiếng đàn kia dứt thì nàng lại phải uống rượu, nghĩ cuộc đời nàng thật “sung sướng” nha, uống rượu hai ly sau đó lại nghe bản nhạc tới uống rượu và ngâm thơ, nè nè có ai “vui vẻ” hơn àng hay không?.
Nhưng nhìn bầu trời, trăng lên cao, trời một cũng đã về đêm, “trò chơi” này có nhẽ nên kết thúc sao? Tiếng đàn tiếp tục ngâm, đưa mắt nhìn sang các huynhh nàng, nhị ca dù giữ được dán vẻ lạnh nhạt nhưng cũng đã cùng tam ca trên trán lấm tấm mồ hôi, thật sự Tuyết áy náy trong lòng, họ dù không phải huyng đệ ruột thịt của nàng, nhưng nàng cũng đã ở trong thân xác này, với thân phận mới với gia đình của nàng nói bao ngày qua không có cảm xúc gì với họ là chuyện gạt người, thật sự những ân cần của họ đã giúp nàng cảm thấy được tình của anh em ruột thịt trong một nhà, tuy có những lúc……họ vẫn là ca ca nàng bây giờ nếu không chấm dứt chuyện này họ đến lúc họ sẽ mất mặt mát, trò đùa này “dai” quá rồi.