Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 2: Chương 2






Bóng tối, bóng tối, xung quanh chỉ toàn một màu đen đậm, không thấy đường, ảo ảnh cũng không, Băng chỉ nghe bên tai tiếng gì đó thê lương như cầu cứu...”cứu...cứu...cứu tôi...”_trước mắt cô lại xuất hiện cái cảnh mờ nhạc của một cô gái quỳ bệt xuống đất, cơ thể với trang phục cũ rách rưới còn loang lỗ vết máu bị đánh đập, đưa ánh mắt nhìn cô, môi mấp máy như nói gì đó
_cô..._Băng tiến tới hỏi, nhưng chưa kịp nói hết câu, bóng tối một lần nữa nuốt chửng cô vào lòng chúng.... .....

Cảm giác bị bỏng rát trên da, đầu đau nhức, tứ chi tơ rân rân, cơn đau bất kéo lên dây thần kinh như vết thương bị rách, bất giác đưa tay lên xoa nhẹ đầu, ánh mặt trời chiếu rọi làm lóa mắt, mắt định mở lại bị ánh sáng mạnh chiếu vào chung thủy nhắm nghiền mắt lại, rồi cố từ từ mở ra lần nữa.... “Nơi này....ánh mặt trời sao? cô không phải nhảy xuống vực chết rồi sao...?là cái gì cô còn ở nơi này, còn Khải...Khải cậu ấy đâu rồi, cậu ta không phải cũng nhảy xuống với mình sao?chuyện gì đang xảy ra thế này...”. Đưa mắt nhìn quanh lần nữa, nơi cô ở có hơi đặc biệt nha...nơi này là...bãi tha ma (I.I). Đúng như thế, tuy có phần sơ xác, vắng vẻ nhưng cái cách “trang trí” ở đây chắc chắng chỉ có “một không hai”,....ai..._thở hắc một tiếng, cô đang ở đâu thế này, rạp chiếu phim hay chỗ quay phim? Lồn cồn bò dậy,...ánh mắt liếc xuống bàn tay nhỏ thô gày gò, xanh xao... “đây không phải là...là tay cô...hình dáng này... cơ thể này... KHÔNG PHẢI CÔ”
_khoang đã... nhớ đi...nhớ lại đi!!_tự gõ mạnh vào đầu ong ong
Một cái gì đó như đánh tỉnh cô kéo theo đó là những kí ức của thân xác hiện tại cô đang ở (chạng vạng: từ nay mình sẽ đổi cách xưng hô cùng những từ ngữ cho giống tính cổ trang hơn...cảm ơn ). Nơi nay...nơi này là Hoàng Kim quốc, hoàn toàn không có trong lịch sử của bất kì nước nào trên địa cầu. Nó được xem như một đất nước cổ đại phong kiến, đất nước này được trấn giữ bởi ba thành thuộc ba dòng họ lớn: Bạch-Nguyệt-Sở. Ở lục địa này khác địa cầu ở con người họ sự dụng khí chất gọi là huyễn lực để phân biệt giai cấp, tu luyện bằng cách hút tinh hoa đất trời hoặc do thiên phú sẳn có, còn lại đa phần là tự luyện tập đạt được. Cư dân ở đây có nhiều chủng loại như tiên tử, yêu tinh, quái thú,...(trừ các loại thuộc khoa học viễn tưởng thôi).
Dược sư ở đây rất hiếm, không phải vì khống có người tu luyện mà nơi này chú tâm vào luyện võ hơn; dược sư được chia làm nhiều cấp: dược sĩ,dược sĩ cấp 2, dược sĩ cấp 3, dược sư, dược sư trung cấp, dược sư cao cấp

Kiếm sĩ: kiếm sĩ, kiếm sĩ trung cấp, kiếm sư, kiếm sư trung cấp, kiếm sĩ cao cấp, kiếm thần, kiếm thánh.
Cùng với huyễn lực cũng chính là sinh khí của các loại tập luyện, máu của huyễn lực đặc trưng để phân biệt về sức mạnh của con người: vàng, lục, lam, đỏ, chàm. Ngoài ra còn các màu khác ít được thấy:trắng, tím, đen, xám. Đi đôi với các màu là những loại tụ khí: kim, mộc,thủy, hỏa, thổ; các loại đặc biệt: hỗn hợp, lôi, hắc, điện.

Còn nữa, cư dân ở đây sử dụng “nắm đấm” để phân biệt giai cấp, nơi này cũng là loại xã hội phong kiến đương thời “trọng nam khinh nữ” và nạn phân biệt giai cấp nặng nè. Vương quốc hiện nay xem như thái bình, thường là chiến tranh xảy ra ở biên giới xem như là thú vui để giải tỏa tính “khát máu” của các nước lân cận, trong thành cư dân vẫn sống vui vẻ, giàu sang nữa là đằng khác...
_Ừm...cũng tạm ổn rồi_ Băng gật đầu khi trong dòng kí ức thân phận của thân phận này không tệ, cô là tiểu thư trong phủ tể tướng gia tộc họ Nguyện tên Nguyện Hoa Tuyết, là con của vợ cả, vì sinh sau nên trước nàng còn có rất nhiều đại ca, đại tỷ, một số trong đó nàng không nhớ hết chỉ vài người như đại ca cùng mẹ của nàng Nguyệt Phong, Nhị ca cùng tam ca Nguyệt Tịch-Nguyệt Ngâm; hai đứa con của mẹ hai: Nguyệt Thư Thư cùng muội muội cùng tuổi với nàng Nguyệt Song Song. Vì sau bị bệnh vợ cả mất, để lại nàng chỉ mới 3 tháng lớn lên trong cô đơn, người cha nàng lại vùi đầu vào công việc, để mặt 6 đứa con do nhị phu nhân “giải quyết”, 5 đứa con lớn lên trong sự chăm sóc của gia đình cùng thiên phú cao, chỉ có nàng khi sinh ra bị tắt nghẹn tất cả các kinh mạch tu luyện trở thành phế vật lục địa, nhiêu đó vẫn chưa đủ từ nhỏ khi sinh ra nang mang một cái bếch đỏ trên khuôn mặt phải khiến khuôn mặt vô cùng xấu xí như thế cái tên đệ nhất xấu nữ lại được sướng lên với nang. Do tính tình sợ gió, tránh nắng của nàng nên ngày ngày nàng không những bị các tỷ, muội ghét bỏ, bắt nạt, mỗi ngày bị hành hạ sức khỏe nàng không tốt nay lại bị hành hạ nên nàng mất đi sinh mạng. Sau khi nàng chết mẹ kế không thương xót còn sai người vứt xác vào bãi tha ma cho thú dữ ăn...