Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 32: Chương 32: Chương 32






_...._Hà Hồng Yên(nhị phu nhân) đứng trần người sau khi nghe Nguyệt Hoa Tuyết nói tới chuyện gì đó về thú sủng, không lẽ con tiểu nha đầu này biết chuyện gì sao?
Bình tĩnh, không được nếu là lời nói vô tâm của con oa nhi kia bà sẽ không tự mình vào hố thì bao công sức của bà bỏ bao năm qua như nước đổ. Vội lấy khăn lau che mặt giả khóc, thật ra che đi thái độ bất thường của bà. Sau khi cố chấn an xong lại nhìn về hướng rơi đi của xe ngựa, gọi vọng đi_Tuyết Nhi nhớ giữ sức khoẻ….hức hức hức….nhị mẫu nhớ con.
Ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng khóc vọng lại, Cửu Nha chà xác cánh tay mình lại liếc sang nhìn tiểu thư, vẫn thế bình thản đến thế, nàng thật cảm phục sức miễn dịch của nàng(Hoa Tuyết).
Thật ra bao nhiêu da gà da vịt trên người nổi lên hết rồi TT~TT, nhưng vì hình tượng nàng cố nhịn,.... nhịn xuống trời cao biển rộng, nhưng sâu trong thâm tâm lại muốn buồn nôn “nhị mẫu nhớ con”??.tốt nhất bà ta nên tự nhớ mình………..(chạng vạng: tỷ còn nhớ tới hình tượng của mình á???!! =.=).
Đi được hai canh giờ, xe ngựa tuy đầy đủ tiện nghi, nội thất như một căn phòng thu nhỏ, nhưng cứ hết ăn lại nằm, hết nằm lại ngồi thế này cơ thể nàng không nhẽ bị nhão ra mất.

Ngồi dậy đưa tay vén bức rèm lên, gió mát ùa vào làm phất phơ vài sợi tóc loạn, nắng ấm nhảy nhót trên khung gỗ, xa xa lại nhìn thấy khói trắng bốc lên từ căn bếp của nhà dân nào đó dưới núi, bên kia nhưng đám mây lững thững trôi nhẹ phủ cả trên đồi. Nhìn bầu trời cao vợi, bên đường còn có những cây cổ thụ cao xa kia, Tuyết có thể cảm thấy được khung cảnh yên bình kia đã và sẽ bỏ lại phía sau nàng, những ngày tháng ở phủ thừa tướng ấy…
Thôi thôi nào, nàng lại nghĩ gì nữa rồi, rảnh rỗi một chút lại nghĩ lung tung, nè đưa mắt về phía cao trên kia xem con chim nhỏ đuôi sặc sỡ đang nhảy cùng hót líu lo kia, này trong bụi cỏ, trong bụi cỏ nè nhìn xem những khối thịt nhỏ mắt lấp lánh ngập nước đang mở tròn đôi mắt nhìn người đi đường sau lùm cây, này khung cảnh này không đẹp sao, này nếu có Khải…….
Khoé miệng bất giác lại thêm nụ cười tự giễu, lại nghĩ nữa rồi, thôi thôi bỏ đi, chính nàng muốn nghĩ làm cách nào dừng suy nghĩ đây??
_tiểu thư…_một thanh niên nhỏ thúc ngựa lại bên xe ngựa, lên tiếng, hắn thấy nàng, cô tiểu thư kia cứ như thế đang tâm tình với chính mình, nhìn cảnh vật xung quanh, hắn thật không biết nàng đang buồn?_tiểu thư, người đi đến học viện nơi đó sẽ có rất nhiều công tử, tiểu thư, người không cần lo lắng. Còn có các thiếu gia cùng tứ tiểu thư cùng bát tiểu thư nơi đó người xem như không xa nhà đi!!
_....ân đúng tiểu thư, gió lạnh nàng nên vào trong…_Cửu Nha tiếp lời, thật nàng nên đa tạ một tiếng người kia, mỗi khi tiểu thư nghĩ ngợi như có một luồn khí lạnh bao trùm người nàng, khiến người khác không dám tới gần ngay cả nàng là một cái cấp chiến sĩ vậy mà….nàng nên nói tiểu thư là phế vật hay là nàng (Cửu Nha) tệ hơn cả phế vật đây?
_ân…nơi này rất đẹp không sợ gió lạnh a~_mỉm cười nhìn Cửu Nha rồi lại quay sang nhìn Trung Bảo_cận vệ của nàng_đa tạ
_...là tiểu thư…._sau lại thả ngựa chạy chậm lại hắn không muốn che mất tầm mắt ngắm cảnh của nữ oa này
Trên đoạn đừng, một kiệu hai loài gọi ngựa lại giống quái thai, trong kiệu hai nữ nhi, bên ngoài ba nam tử.
Đoạn đường đi vẹn dẹn chỉ có năm người theo đoàn, người cầm cương Lạc Hưng ngồi phía đầu kiệu tay đung đưa cương ngựa bắt kịp với tốc độ của người đi trước LẠc Vinh huynh đệ sinh đôi của hắn, cũng không quên thả tốc độ không muốn bỏ rơi người phía sau Trung Bảo.
Ngắm cảnh một chút thấy lạnh người, Tuyết mới thả rèm ra nằm lại trên nghế dài, đọc sách nhờ ánh sáng của hoá thạch quang xe ngựa như một khung cảnh bình thường ánh sáng không thiếu hơn đèn điện. Nàng có nhìn sao cũng không ra tâm trạng của ba người cận vệ ngoài kia, nhưng có một điều là thật, họ đã ra chiến trường như một thoái quen, trên người họ luôn mang theo một cỗ khí lãnh huyết cùng cao ngạo, đây không phải là kinh nghiệm của những oa nhi ngây thơ thay vào đó là những đời già trong chinh chiến.

Cười khuẩy, xem ra con đường đi học của nàng không đơn giản là nguy hiểm a~ cha nàng cũng qua thương con gái mình đi!! Nhắm mắt dưỡng thần, nàng nên xem sức mạnh của mình mà tiếp tục rèn luyện a……
_tiểu Tuyết, ngươi thế nào rồi_Trát Cương nói vọng ra từ chiếc nhẫn ngọc(chạng vạng: e hèm…sorry vì quên nói, sau khi kí khuế ước, người và thú có thể nói chuyện với nhau và nơi ở của thú là vật kí khuế ước, họ có thể nói với nhau bằng suy nghĩ. Ở đây vật kí khuế ước là nhẫn ngọc bích nên chuyện họ nói chuyện hay chui từ đâu ra là đương nhiên, và miễn bàn)
_tiểu thư a~…_hắn đã nói gì a~, với thể lực cơ thể nàng có thể từ từ tập luyện a, dù gì hắn không nỡ để cô bé xinh hơn tiên giáng trần này chịu huyễn lực dày vò á, thật đáng tiếc. Nhưng lời nói hắn có trọng lực sao?!!_này này tiểu Tuyết
_.....
_tiểu Tuyết_hắn thật sự muốn ra ngoài lay nàng dạy a_tiểu Tuyết…
_ngươi…thật…ồn ào_cau mày, tên này cứ thế làm sao nàng luyện đây?_xong rồi, thần cấp nha~_cười trêu
_ngươi…thật?_Trát Cương không tin vào tin mình vừa nghe. Cái gì? Đứa bé này đang đùa sao?
_thật_Tuyết đi vào không gian ảo, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh rồi liếc mắt sang nhìn con rồng đứng trần người ra kia có cái gì phải “sốc” như thế a~ nàng nói chỉ mới đột phá thôi mà.

_thật?..._không phải khi tiến cấp sẽ có biểu hiện như dòng năng lượng sáng lên rồi đi vào cơ thể hay sao? đằng này….tiến tới một bước đến gần nàng hơn, cố nhìn thẳng vào con ngư trong suốt kia, hắn không tin a
~_....._cảm nhận được nội tâm bị nghi ngờ, trong lòng bật lên cảm giác khó chịu, khí lạnh bắt đầu tỏ ra_ngươi…ta nói dối ngươi được lợi lộc gì?_lúc nảy cứ cái đà kia, tốc độ của nàng rất chậm rồi a~ thật nàng cũng bất ngờ khi tiến cấp cơ thể nàng bắt đầu thu nhận một luồn khí lớn đi vào tâm mạch, lúc nóng lại lạnh, sau lại rất nhanh chuyển đến ôn hoà với dòng khí trong cơ thể nàng, này cái này nàng không hiểu sau kiểm tra lại thực lực nàng mới thật sự biết nàng đạt kiếm sĩ cao cấp…
_ân ta tin, ngươi tăng ta cũng sẽ tăng theo thôi, dù gì ta cũng đã đạt được năng lượng kia từ cơ thể ngươi_nói đoạn một luồn sáng trắng bao quanh cơ thể rồng, lát sau khi làn khói kia mờ ảo tản ra, xuất hiện trước mặt nàng là nam tử tuấn tú, tóc bạc, con ngư màu bạc, trần truồn như nhộng
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, sau chứng kiến cảnh tượng kia thì Tuyết liền rời khỏi không gian, trở về với thế giới thực, nàng nghĩ nên cho soái ca có thời gian thay đồ, được rồi nàng nhận nàng có chút ngại nhưng dù gì cảnh nóng bỏng đó thì nàng nhìn thấy hoài khi cô sát thủ mỹ nhân nào đó đi làm nhiệm vụ còn nàng ngồi trên cao chỉ việc tiếp ứng, lâu dần trở nên miễn dịch thật.
Nghĩ lại hình dạng kia..(chạng vạng: thì ra tỷ là sắc nữ sao!!!?)….giống như rất quen, hắn là người nàng kí khuế ước a~, không ngờ con rồng trắng kia lại có hình dáng đẹp trai đến mơ người a~ Bỏ đi, sau này cũng miễn dịch thôi, nhưng bây giờ bất quá máu mũi muốn trào ra ngoài