Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 70




Nghe vậy, Đức phi nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như tảng đá đặt ở trong lòng nhiều năm rốt cục thả xuống dưới, nhìn Vương thị trước mắt giãy dụa chật vật không chịu nổi, trong lòng Đức phi đầy cùng hưng phấn nói không nên lời. Nàng chờ đợi ngày này đã đợi lâu lắm, vì một ngày này nàng ẩn nhẫn nhiều năm, trời không phụ người có lòng, nàng rốt cục chờ được hôm nay, đại thù báo, giờ khắc này hốc mắt Đức phi nhưng lại nhịn không được chảy ra lệ ý, nhưng nàng biết đây là nước mắt vì quá vui mà khóc.

Khuôn mặt Cố Vân Yên bình tĩnh nhìn lại Vương tiệp dư, lấy tư thái người thắng thưởng thức Vương tiệp dư phẫn nộ cùng không cam lòng, điều này làm cho Vương tiệp dư vốn là hận không thể đương trường giết Cố Vân Yên càng thêm điên cuồng nổi giận, hai mắt đỏ đậm. Mà trên mặt Vương tiệp dư càng thống khổ càng bi thảm, Cố Vân Yên liền càng vui sướng, giờ khắc này trong cơ thể Cố Vân Yên khoái ý như măng sau mùa xuân vậy, điên cuồng chui từ dưới đất lên, tùy ý sinh trưởng.

Lưu Đức Phúc nháy ánh mắt ý bảo, Ngự Lâm quân liền nhanh chóng đem Vương tiệp dư một lòng nghĩ đánh về phía Cố Vân Yên áp đi xuống, không chút cho nàng đường sống phản kháng.

Tiêu Dục dẫn đầu rời đi, Đức phi hơi hơi ngửa đầu đem nước mắt sắp tràn mi mà ra bức trở về, dẫn chúng phi tần đuổi kịp Tiêu Dục.

Trong điện, Hoàng hậu đang lo lắng không yên ngồi trên ghế, thấy được Tiêu Dục cùng chúng phi tần tiến vào, Hoàng hậu lập tức đứng dậy hành lễ với Tiêu Dục, đám người Cố Vân Yên cũng vấn an Hoàng hậu.

“Tử Đồng, hiện nay Nghiên tiệp dư như thế nào?” Tiêu Dục dò hỏi.

“Hồi Hoàng thượng, Trương thái y đã đi vào thi châm cho Nghiên tiệp dư, tình huống cụ thể như thế nào còn phải chờ Trương thái y đi ra mới biết.” Hoàng hậu lo lắng nhìn thoáng qua thiền điện, nhẹ giọng trả lời.

Tiêu Dục gật đầu nói: “Kia trẫm liền ngồi chờ cùng Tử Đồng đi.” Nói xong ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, mọi người cũng ấn vị phân cao thấp lần lượt ngồi xuống.

Ước chừng quá một khắc, Trương thái y mới đi ra, Trương thái y lược sửa sang lại y quan, mới tiến lên hành lễ với Đế hậu cùng chúng phi tần.

“Nghiên tiệp dư cùng hoàng tự trong bụng hiện nay như thế nào?” Tiêu Dục gọi Trương thái y đứng dậy sau hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần mới thi châm cho Nghiên tiệp dư nương nương, nương nương đãtỉnh táo lại, hiện nay cũng đã ăn xong canh thuận sản vi thần kê đơn, các bà mụ đã ở bên trong hiệp trợ nương nương sinh sản.” Trương thái y cung kính nói.

Nghe vậy, sắc mặt hai người Đế hậu mới dịu xuống, Tiêu Dục tiện đà lại nói: “Nghiên tiệp dư nay thân mình bị thương, sinh sản nhưng là có hung hiểm gì không?”

“Thỉnh Hoàng thượng yên tâm, vi thần đã chuẩn mạch của nương nương, y theo mạch tượng nương nương xem, trong canh thuận dản thêm thuốc đại bổ nguyên khí, phục mạch cố thoát, không có gì bất ngờ xảy ra, nương nương nhất định có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tự.”

Hoàng hậu hỏi tiếp nói: “Nghiên tiệp dư đại khái khi nào mới có thể sinh hạ hoàng tự?”

Trương thái y khẽ vuốt chòm râu hoa râm, đánh giá nói: “Ấn tình huống trước mắt của Nghiên tiệp dư nương nương, hẳn là trước rạng sáng mai có thể sinh hạ hoàng tự.”

Hoàng hậu gật đầu, chợt ôn nhu nói: “Y theo lời Trương thái y nói, Nghiên tiệp dư nhất thời cũng không thể sinh hạ hoàng tự ngay, Hoàng thượng ngài quốc sự nặng nề, nếu không ngài liền đi trước hồi cung xử lý chính sự?”

Tiêu Dục trầm ngâm, nói: “Như thế liền y theo lời Tử Đồng nói, bên này liền giao cho ngươi!”

Hoàng hậu ôn nhu nói: “Ân, Nghiên tiệp dư vừa có tin tức, nô tì lập tức phái người bẩm báo, Hoàng thượng có thể an tâm xử lý chính sự.”

Tiêu Dục gật gật đầu, lại nhìn hai người Cố Vân Yên cùng Đỗ tiệp dư nói: “Nhị hoàng tử cùng tam công chúa tuổi còn nhỏ, thời gian dài không thấy mẫu phi e sẽ náo loạn một phen, hai người các ngươi cũng trở về đi!”

Hai người Cố Vân Yên cùng Đỗ tiệp dư lúc này tạ ơn nói: “Tạ Hoàng thượng long ân.” Lại hành lễ với Hoàng hậu rồi cáo lui.

Tiêu Dục một mình trở về Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, cung điện Cố Vân Yên cùng Đỗ tiệp dư gần nhau, liền cùng nhau trở về, trên đường hai người vẫy lui tả hữu, nhỏ giọng đàm luận.

“Ác giả ác báo, Vương Mộng Nhan có hôm nay chính là báo ứng đến! Vừa nghĩ tới sau này không còn người này, trong lòng muội liền không ngừng được vui sướng.” Đỗ tiệp dư khoái ý nói.

Cố Vân Yên lại cười nói: “Nghiệp chướng quá nhiều, này là do nàng ta tự chặt đường sống cuối cùng của mình, để nàng ta đến dưới hoàng tuyền sám hối trước những oan hồn bị nàng ta hãm hại!”

Đỗ tiệp dư khoan khoái nói: “Sau này trong cung thiếu ác ma này, tỷ muội chúng ta cũng có thể thoải mái rất nhiều.”

Cố Vân Yên gật đầu, hai người nhìn nhau cười liền không cần phải nhiều lời nữa, từ biệt lẫn nhau trở về trong cung riêng. Dù sao tại lúc mấu chốt này, các nàng cũng không tiện lưu lại bên ngoài quá lâu, tránh chọc người nhàn thoại.

Tĩnh Di hiên

Cố Vân Yên dỗ nhị hoàng tử đã được ba tháng tuổi ngủ sau, liền giao cho bà vú bế đi xuống, vừa mới chuẩn bị vào nội thất, liền thấy được Thị Thư bước nhanh đến.

Thị Thư quỳ gối hành lễ nói: “Khởi bẩm chủ tử, Thường Phúc công công mới từ bên ngoài tìm hiểu vể, nói Nghiên tiệp dư nương nương hai khắc trước sinh hạ một tiểu hoàng tử ~”

Cố Vân Yên nhìn Thị Thư một bộ muốn nói lại thôi, nói: “Có cái gì muốn nói liền nói đi, đỡ ngươi bị nghẹn khó chịu.”

Nghe chủ tử nói vậy, Thị Thư không chút do dự nói: “Nghe nói thân mình tam hoàng tử đặc biệt suy nhược, tiếng khóc cứ như mèo con, thân mình nhỏ đến đáng thương, chỉ có bốn cân hai ( khoảng 2kg1), mọi người đều nói e rằng ngày sau tam hoàng tử thể yếu nhiều bệnh.”

Nghe xong lời Thị Thư nói, Cố Vân Yên trầm tư một hồi, phân phó nói: “Tam hoàng tử sinh non, không đủ thảng, thân thể yếu đuối hơn trẻ con bình thường cũng là chuyện trong dự liệu, nghĩ đến trong lòng mọi người đã có so đo. Nhưng vì để tránh cho bị người có ác tâm đâm một đao sau lưng, một lát ngươi đi xuống dặn cao thấp Tĩnh Di hiên, sau này bên ngoài không được so sánh nhị hoàng tử với tam hoàng tử, nếu bị bản cung biết tuyệt đối xử phạt nặng.”

Thị Thư nghiêm mặt nói: “Dạ, nô tỳ liền đi phân phó xuống, thỉnh chủ tử yên tâm!” Nói xong liền lui đi ra ngoài.

Hôm sau, Cố Vân Yên vừa dùng xong ngọ thiện, Vĩnh Ninh cung phái người tới, người này đúng là Từ ma ma đệ nhất nhân bên người Thái hậu.

“Lão nô thỉnh an chiêu nghi nương nương! Nương nương vạn phúc kim an.” Từ ma ma trung quy trung củ hành lễ.

Cố Vân Yên vội vàng đỡ người dậy, khách khí nói: “Ma ma đừng đa lễ, không biết ma ma đích thân đến vì chuyện gì?”

“Hồi chiêu nghi nương nương, Thái hậu lão nhân gia nàng thật là tưởng niệm nhị hoàng tử, liền bảo lão nô lại đây truyền lời, thỉnh chiêu nghi nương nương một lát ẵm nhị hoàng tử cùng lão nô đi Vĩnh Ninh cung.” Từ ma ma trả lời.

“Còn phiền Thái hậu nương nương triệu kiến, ta liền bế nhị hoàng tử theo ma ma đi Vĩnh Ninh cung, thỉnh ma ma chờ một lát.” Cố Vân Yên ôn nhu nói.

Qua một ly trà, bà vú liền thay quần áo khác cho nhị hoàng tử xong, Cố Vân Yên dẫn đoàn người đi Vĩnh Ninh cung.

Trong điện Vĩnh Ninh cung, Thái hậu đang ưu nhã uống bát súp, thấy được Cố Vân Yên ôm nhị hoàng tử tiến vào, vội buông bát, mặt mày nhu hòa vẻ mặt từ ái nhìn nhị hoàng tử Cố Vân Yên trong lòng.

Cố Vân Yên ôm nhị hoàng tử hành lễ vấn an với Thái hậu nói: “Nô tì thỉnh an lão tổ tông, lão tổ tông vạn phúc kim an!” Nói xong liền nắm tay nhỏ bé của nhị hoàng tử hướng Thái hậu: “Hạo Nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu, nguyện hoàng tổ mẫu Phúc Thọ khang toàn!”

Vẻ mặt Thái hậu từ ái nói: “Tốt tốt tốt! Tôn tử ngaon của ai gia thật hiếu tâm! Mấy ngày không thấy thực làm cho ai gia nhung nhớ a.” Nói xong liền tiếp nhận nhị hoàng tử Cố Vân Yên đưa qua, ôm vào trong ngực liên tiếp khen ngợi.

Cố Vân Yên nhàn tĩnh ngồi một bên, nhìn hình ảnh tổ tôn hoà thuận vui vẻ, trên mặt lộ vẻ nhu hòa, Thái hậu thoáng đảo ánh mắt qua, thầm nghĩ là người thức thời, không khỏi lại đối Cố Vân Yên xem trọng vài phần.

Sau một lúc lâu, Thái hậu khen nói: “Nhìn bộ dáng Hạo Nhi mập mạp, khỏe mạnh lại không mất thông minh, thật khiến người yêu thích, Hạo Nhi bộ dạng tốt, có thể thấy được cũng là mẫu phi ngươi biết nuôi dưỡng!”

Cố Vân Yên cuống quít khiêm tốn nói: “Lão tổ tông khen trật rồi, nô tì không dám nhận. Hạo Nhi bộ dạng tố đó là di truyền Hoàng thượng cùng lão tổ tông ngài a, cũng là lão tổ tông giáo dưỡng thật tốt, nô tì thay Hạo Nhi tạ hoàng tổ mẫu ưu ái.” Nói xong liền thi lễ một cái.

Thức thời lại không vơ vét công lao, ngôn ngữ tiến thối đúng độ, Thái hậu đối với Cố Vân Yên như vậy cảm thấy càng vừa lòng hơn, chợt phân phó Từ ma ma phía sau nói: “Đi, đem vòng tay phỉ thúy lan tử la của ai gia lại đây.”

Trên mặt Từ ma ma hơi lộ ra kinh ngạc, giây lát thu liễm biểu tình nói: “Dạ! Chủ tử chờ một lát, nô tỳ liền đi lấy.”

Chỉ chốc lát sau liền thấy được Từ ma ma mang một hộp trang sức gỗ cây tử đàn điêu khắc hoa tinh xảo đến, mở ra sau cung kính phụng đưa đến trước mặt Thái hậu.

Thái hậu đem vòng tay phỉ thúy lan tử la đặt tầng dưới cùng thận trọng lấy ra, tiện đà kéo cổ tay Cố Vân Yên đeo vào cho nàng, đánh giá tay ngọc trắng nõn của Cố Vân Yên khen: “Ngươi mang vòng tay này thật thích hợp, tử thúy nhẹ xinh đẹp tuyệt trần, ánh sáng màu oánh nhuận, càng tôn bàn tay nõn nà này, vòng tay này liền ban thưởng ngươi đi!”

Cố Vân Yên mỉm cười tạ ơn nói: “Tạ lão tổ tông ban cho!”

Thái hậu cười yếu ớt nói: “Ngày sau giáo dưỡng Hạo Nhi thật tốt, nhàn rỗi liền dẫn hắn đến Vĩnh Ninh cung, để lão thái bà này được nhìn tôn tử ngoan của ta.”

Cố Vân Yên cung kính nói: “Dạ! Nô tì cẩn tuân lão tổ tông dạy bảo, chắc chắn dụng tâm giáo dưỡng Hạo Nhi, tuyệt không cô phụ lão tổ tông kỳ vọng.”

Thái hậu tiếp theo lại chơi đùa với nhị hoàng tử một lát, mới ôn hòa nói: “Ai gia mệt mỏi ~ ngươi ôm Hạo Nhi đi xuống đi, ngày khác lại ôm đến cho ai gia gặp.”

Nghe được Thái hậu lên tiếng, Cố Vân Yên liền nói ngay: “Kia nô tì liền không nhiễu lão tổ tông nghỉ ngơi, mong lão tổ tông cẩn trọng thân mình!” Dứt lời liền hành lễ cáo lui.

Trở về Tĩnh Di hiên, Cố Vân Yên liền ôm nhị hoàng tử đi nghỉ trưa. Sau giờ ngọ, Thường Phúc tiến vào đáp lời nói: “Khởi bẩm chủ tử, nửa canh giờ trước Vương tiệp dư đi!”

Nghe vậy Cố Vân Yên thật lâu không nói gì, chỉ kinh ngạc sững sờ tại chỗ, thần sắc hoảng hốt lâm vào trí nhớ của kiếp trước, hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu, nữ tử ôn nhu điềm đạm lần đầu biết được mình có thai, ôm chặt Tiêu Dục sau vì quá vui mà khóc, rất nhanh hình ảnh liền chuyển đổi, nữ tử trượt chân trượt thai sau bi thống vạn phần, buồn bực không vui, mỗi ngày đều đắm chìm trong bóng tối mất đi đứa nhỏ,,,,,,

“Phốc ~” Nhị hoàng tử đang ngủ say sưa trên giường bỗng nhiên miệng thổi bong bóng, Cố Vân Yên bừng tỉnh, hình ảnh trong đầu cũng dần dần mơ hồ.

Cố Vân Yên bước nhẹ tới bên cạnh giường, trìu mến vuốt ve hai má phấn nộn của nhị hoàng tử, ánh mắt ôn nhu mà nhẵn nhụi nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhị hoàng tử ngủ say. Thầm nghĩ: Vương Mộng Nhan, ngươi ta kiếp trước kiếp này đều là kẻ thù, chỉ là hận thù kia từ thời khắc ngươi hương tiêu ngọc vẫn mà hoàn toàn chấm dứt, vinh sủng huy hoàng của ngươi sẽ không còn ai nhớ đến nữa, mà thịnh sủng của ta từ hôm nay mới bắt đầu ~