Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 193: Nhất định có thể lấy được hạng nhất




Nói rồi hai người họ đi thẳng, để lại một mình Tư Tuyết đứng nguyên tại chỗ.

Tư Tuyết làm mặt quỷ với bóng lưng của hai người họ.

Sau đó nhìn chủ cửa hàng bán đồ trang sức kia, chủ cửa hàng là nam nhân, Tư Tuyết cười tiến lên mấy bước.

“Lão bản, ông nói xem ta với nàng ta, ai đẹp hơn?” Tư Tuyết chớp mắt, hỏi.

Nghe Tư Tuyết nói vậy, lão bản hơi ngẩn người sau đó lập tức bật cười.

“Cô nương ơi, sao nàng ta có thể so với cô chứ? Nàng ta sợ cô tham gia sẽ cướp danh tiếng của nàng ta đấy.” Lão bản ăn ngay nói thật với Tư Tuyết.

Tư Tuyết cười gật đầu.

“Vậy… cuộc thi chọn mỹ nhân là thế nào? Ai cũng có thể tham gia hả?” Tư Tuyết tiếp tục hỏi.

“Ai cũng có thể.” Lão bản cười trả lời: “Cuộc thi chọn mỹ nhân này nghe nói rất lâu về trước có hai vị mỹ nhân tranh nhau vị trí đứng đầu, thi đấu nhiều năm vẫn chưa có kết quả, sau này cuộc thi này dần lưu truyền theo thời gian, hàng năm vào lúc này sẽ rất náo nhiệt.”

Nghe lão bản giải thích, đôi mắt của Tư Tuyết lập tức sáng lên.

“Thật sao? Sao lại náo nhiệt, nói ta nghe xem nào.” Tư Tuyết tiếp tục hỏi.

Lão bản cũng không chê Tư Tuyết phiền, gật đầu giải thích cho Tư Tuyết.

“Cuộc thi chọn mỹ nhân này mỗi năm tổ chức một lần, mỗi người có thể tham gia ba năm, sau đó không có tư cách tham gia nữa, ba hạng đầu đều có tiền thưởng, hàng năm lúc đến thời điểm của cuộc thi này thì nam nhân, nữ nhân đều cực kỳ kích động. Quy tắc của cuộc thi này là mỗi người biểu diễn một đoạn, biểu diễn cái gì cũng được, tuy nhiên thường đều là ca hát hoặc nhảy múa, những thứ khác rất ít thấy, cuối cùng người xem sẽ chọn ra ba vị đẹp nhất.”

Nghe lão bản giới thiệu xong, Tư Tuyết cái hiểu cái không gật đầu.

Lão bản nhìn Tư Tuyết một lúc rồi nói với nàng: “Nếu cô nương tham gia nhất định có thể lấy được hạng nhất!”

Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

“Ha ha ha, có ánh mắt!” Tư Tuyết nói với lão bản.

Sau đó lão bản lấy một cây trâm xuống đưa cho Tư Tuyết.

“Này cô nương, đây là bảo bối trấn thủ của tiệm ta, là cây trâm tốt nhất, tặng cho cô nương, ta sẽ không nhìn lầm, cô nương chắc chắn được hạng nhất!” Lão bản kia nói.

Tư Tuyết thoáng nhìn qua cây trâm, thật đẹp, bên trên cây trâm là một con hồ điệp màu hồng.

“Không được đâu lão bản, ta không có tiền.” Tư Tuyết nghĩ rồi nói với lão bản.

Lão bản hào phóng nhét trâm vào tay Tư Tuyết, vẻ mặt tự hào.

“Không cần tiền không cần tiền, có thể cài trâm của ta đoạt hạng nhất trong cuộc thi chọn mỹ nhân thì đó là vinh hạnh của ta!” Lão bản nói với Tư Tuyết.

Đầu tiên Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cười nhận lấy cây trâm: “Vậy được, cảm ơn lão bản.”

Sau đó Tư Tuyết tiếp tục trò chuyện với lão bản hồi lâu mới trở lại nơi mình bán rau.

Đợi không lâu lắm thì Hàn Hâm đã trở lại, y trả ngựa lại rồi đi đến trước mặt Tư Tuyết.

“Vân Hiên đâu? Vẫn chưa tới hả?” Tư Tuyết ngước mắt hỏi Hàn Hâm.

“Tới rồi, đang ở phía sau.” Hàn Hâm nói.

Nói rồi y lại ngồi xuống trước sạp bán rau.

Tư Tuyết nhìn Hàn Hâm một hồi, càng nhìn càng thấy giống một bác làm nông, để tránh mình cũng biến thành một bà cô làm nông, Tư Tuyết vội ngồi xổm xuống một góc khác, cứ ngồi xổm như vậy.

Không lâu sau Vân Hiên cũng cưỡi ngựa xuống.

Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Vân Hiên xuống ngựa, hùng hổ đi đến trước mặt nàng, trên mặt không có biểu cảm gì cả.