Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 209: Chỉ mong được nhớ mặt




“Tư Tuyết, ngươi chắc chắn tiết mục của ngươi cũng được coi là tài nghệ sao?” Vân Hiên nhìn những nữ tử kia biểu diễn thì ghét bỏ nhìn về phía Tư Tuyết.

Tư Tuyết lập tức ngẩn người, im lặng hai giây.

“Sao lại không tính chứ? Mới lạ đặc biệt, không còn gì tốt hơn nữa.” Tư Tuyết nói cực kỳ nghiêm túc.

Vân Hiên xì một tiếng, không nói gì thêm.

Tài nghệ mà những nữ tử kia biểu diễn dường như đều giống nhau, không đánh đàn thì là nhảy múa, Tư Tuyết xem hồi lâu cũng đã thấy phiền rồi.

“Sao mãi vẫn chưa đến ta vậy!” Tư Tuyết bực bội hét lên một tiếng.

Tiếng hét này mau chóng bị chôn vùi trong tiếng ồn của đám đông.

Dần dần khán giả cũng mất kiên nhẫn nhưng lại không có ai rời đi cả, dường như họ đang chờ đợi một người nào đó lên sân khấu.

Tư Tuyết chớp mắt nhìn, nếu đoán không sai thì người lên sân khấu ngay trước nàng là Điệp Y.

“Đến lượt Điệp Y rồi!” Trong đám người đột nhiên có người hét to.

Hai mắt Tư Tuyết sáng lên, xốc lại tinh thần.

Ngay sau đó lầu trên lầu dưới cùng đồng loạt hết vang, trong tiếng hét đều là Điệp Y, dường như muốn hét điếc cả tai Tư Tuyết, đến cả Vân Hiên và Hàn Hâm cũng mơ hồ.

Lúc này trên lầu có người vung cánh hoa xuống sân khấu, cánh hoa tung bay theo gió, có cánh bay đến trước mặt Tư Tuyết.

Tư Tuyết đưa tay đỡ lấy rồi dùng đầu ngón tay vuốt, vậy mà còn là hoa tươi.

“Điệp Y! Điệp Y! Điệp Y!” Tiếng hét vẫn đang tiếp tục, đồng thời càng ngày càng cao.

Tư Tuyết không nhịn được bĩu môi, rướn cổ ra ngoài thăm dò, thuận tiện để nhìn cho rõ ràng rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại dám lấn ép khí thế của nàng.

Tiếng đàn vang lên theo tiếng chuông lục lạc, đám người dừng hét trong nháy mắt, nín thở.

Trên sân khấu có hai người kéo một tấm lụa mỏng màu đỏ, một bóng người uyển chuyển xuất hiện múa sau tấm lụa, mỗi động tác múa đều mang đến một loạt tiếng lục lạc giòn tan.

Mãi đến khi điệu múa kết thúc thì tấm lụa mỏng mới chậm rãi buông xuống, Điệp Y đứng ở vị trí trung tâm, khoé miệng mang theo nụ cười, trong mắt đều là thần sắc quyến rũ lòng người, nàng ta vừa nhảy múa xong, đang thở hổn hển, càng khiến cho những người ở đây thất thần.

Mọi người yên lặng mười mấy giây, sau lại đồng loạt hét to “Điệp Y”.

“Mời chư vị yên lặng, vẫn còn một người cuối cùng…”

“Chư vị…”

“Xin… tất cả mọi người yên lặng một chút…”

Mấy vị đông gia của cuộc thi đều đang ổn định những người đang hét kia, vừa nói vẫn còn một người dự thi cuối cùng nhưng căn bản không có ai nghe lọt cả.

“Ha ha ha!” Vân Hiên cười nhạo Tư Tuyết không chút lưu tình.

Tư Tuyết lườm Vân Hiên, vỗ một phát xuống bàn.

Nếu lúc này nàng có một khẩu súng thì tốt, bắn một phát lên trời thì tất cả đều yên tĩnh lại.

Cuối cùng Tư Tuyết dùng sức hít một hơi, Vân Hiên cho rằng Tư Tuyết sẽ hét to nên cứ nín thở tập trung nhìn nàng, ai ngờ Tư Tuyết chỉ hít sâu một cái rồi lại ngồi về ghế, chờ những người kia xử lý hiện trường.

Sau một hồi lâu thì tình cảnh mới đỡ hơn một chút.

“Sao vẫn còn chứ, hạng nhất năm nay vẫn còn phải dị nghị gì nữa sao? Ngoại trừ Điệp Y cô nương của chúng ta thì còn có thể là ai khác ư?”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Đây là cái gọi là được nhiều người ủng hộ trong truyền thuyết đây.

Tư Tuyết nhìn từ trên lầu xuống dưới, một lát sau thì nhảy thẳng xuống, rơi vào chính giữa sân khấu.

“Khụ khụ khụ, các vị huynh đài, tại hạ là Huyết Tiểu Bản, lần này tới dự thi không mong được hạng nhất mà chỉ mong được mọi người quen mặt.” Tư Tuyết cười hì hì chắp tay với đám đông.