Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 216: Dù sao ngài cũng không phải không nỡ để ta đi




“Mệt, thật sự mệt mỏi lắm chủ tử.” Tư Tuyết cứ chôn vào trong ngực Quyền Mạch Ngự, ôm hắn thật chặt, không hề nhấc đầu lên.

Quyền Mạch Ngự thấy Tư Tuyết đang ngái ngủ, sợ làm nàng mệt nên đưa tay ôm eo nàng rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

Rõ ràng hắn đến đây để hỏi tội nàng nhưng nàng mới nói mấy câu, còn chưa hề nhận sai mà hắn đã mềm lòng.

Trong lúc mơ màng, Tư Tuyết đưa tay ôm lấy Quyền Mạch Ngự, giữ hắn ở bên cạnh mình, Quyền Mạch Ngự hơi sững người, cúi đầu nhìn Tư Tuyết, cũng không làm gì khác.

Hơi thở của Tư Tuyết rất sâu, nàng híp mắt nhìn Quyền Mạch Ngự hồi lâu rồi đưa tay cởi quần áo của hắn.

Vừa kéo đến bả vai thì tay của Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự giữ lại: “Làm gì vậy?”

“Ngủ với ta…” Tư Tuyết khàn giọng, bất giác làm rung động trái tim của Quyền Mạch Ngự, hắn nhìn Tư Tuyết chằm chằm, không nói gì.

Tư Tuyết tiếp tục cởi quần áo cho Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự vẫn nắm lấy tay của nàng vì vậy động tác cởi quần áo của Tư Tuyết trở nên khó khăn, căn bản không cởi được, không khỏi thấy tức giận.

“Chủ tử, có thể ngày mai ta sẽ bán hết cải trắng, ta sắp đi rồi, đây có thể là lần cuối cùng ta ngủ với ngài.” Tư Tuyết dừng động tác, nói với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói vậy thì vô cùng sững sờ, con ngươi bông co lại, nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết.

Tư Tuyết kéo tay Quyền Mạch Ngự ra, ngồi dậy cởi quần áo cho Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự không cử động, cứ để Tư Tuyết cởi ra.

Sau khi cởi quần áo ngoài và giày của Quyền Mạch Ngự ra, Tư Tuyết kéo hắn lên giường, hai tay đè bả vai Quyền Mạch Ngự, nhìn hắn.

“Ta nói này, ngày mai ta thật sự phải đi.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự, ánh mắt mơ màng, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo.

Quyền Mạch Ngự vẫn cứ nhìn Tư Tuyết mà không nói gì.

Thấy Quyền Mạch Ngự im lặng, Tư Tuyết chớp mắt, ngáp một cái rồi kéo tay Quyền Mạch Ngự: “Ngủ thôi, buồn ngủ quá…”

Đột nhiên cánh tay của Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự giữ chặt, lực đạo rất lớn, Tư Tuyết lập tức ngẩn người.

Vẫn chưa kịp phản ứng thì một tay khác của Quyền Mạch Ngự đã đè bả vai Tư Tuyết, ấn cả người nàng xuống giường, ngay sau đó hắn dùng sức hôn nàng.

Tư Tuyết đầu tiên là sững sờ rồi quá mệt mỏi nên không còn sức để phản kháng nữa, cứ để tuỳ Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự dùng sức cắn Tư Tuyết một cái, Tư Tuyết bị đau mà kêu lên, sau đó lại tiếp tục ngủ.

“Không được ngủ, dậy đi.” Quyền Mạch Ngự cắn răng nói.

“Vì sao đột nhiên không được ngủ chứ?” Tư Tuyết nhắm mắt lại, lật người, ấm ức nói.

Quyền Mạch Ngự tóm lấy Tư Tuyết, lần nữa nhấc nàng từ trên giường lên.

“Phạt vì ngươi nói lung tung.” Quyền Mạch Ngự gằn từng chữ.

Tư Tuyết không biết phải nói gì nữa, tuỳ tiện đẩy Quyền Mạch Ngự ra, bây giờ nàng thật sự rất buồn ngủ.

“Dù sao cũng ngài cũng không phải không nỡ để ta đi.” Một lát sau Tư Tuyết uể oải nói.

Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói vậy thì lập tức ngẩn người, động tác trong tay cũng dừng lại, Tư Tuyết vội vàng đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra, nằm thẳng xuống giường.

Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, vẫn muốn tiếp tục tóm lấy nàng, Tư Tuyết tranh thủ cuộn cả người mình lại.

“Chủ tử, xin ngài đấy, cho ta ngủ một lát đi mà.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.