Sủng Phu

Chương 42: Khai chiến




Editor: demcodon

Tháng ba năm Hoằng, ở thảo nguyên phía bắc Man tộc và nước Kim kết làm đồng minh. Tháng tư cùng năm tuyên chiến với nước Cảnh, điều động hai mươi vạn đại quân dồn thẳng vào biên cảnh nước Cảnh.

Cùng tháng, nước Cảnh điều động Đại tướng quân Nghiêm Viễn phụng mệnh chỉ huy xuống phía bắc, suất quân hơn sáu vạn quân sĩ chi viện tướng sĩ bảo vệ biên cương, đồng thời đánh bại quân địch.

Sau khi Nghiêm Viễn suất lĩnh đại quân đi đến tỉnh An Nam, đại quân bị khí thế nước Kim và Man tộc dọa sợ, đồng thời bởi vì nước Kim và Man tộc trước đó chiếm lĩnh địa thế có lợi, đối mặt đại quân đành phải dừng lại ở biên cảnh một tháng không cách nào tiến lên.

Hoắc An Lăng mặc dù nhận một nhiệm vụ huấn luyện quân khuyển nhưng bình thường huấn luyện của hắn cũng không có bỏ xuống. Lúc này theo quân xuống phía bắc, Hoắc An Lăng là lửa đốt lên hừng hực có ý lập công. Mà cố tình lúc này bởi vì đối phương chiếm địa thế có lợi không thể tùy ý phát động chiến tranh làm cho Hoắc An Lăng cảm giác vô cùng nghẹn khuất.

Hắn cũng không phải phần tử hiếu chiến, nhưng mà nghĩ đến tình huống "hao tổn" như vậy chẳng lẽ lại thật sự phải chờ tới mùa đông mới tiến đến, chờ những người Man tộc kia sinh hoạt ở trên thảo nguyên bởi vì thời tiết mà trở nên thiếu lương thực mới đấu võ?

Nhưng mà ở đây rất gần thảo nguyên, tướng sĩ nước Cảnh đại đa số đều là sinh hoạt một vùng đất ở Tây Nam, coi như là có người phương bắc thì đó cũng rất ít. Đến lúc đó trời đông giá rét, ai còn có thể chịu đựng được còn không biết bao nhiêu.

Bất quá Hoắc An Lăng ở hiện đại xem qua không ít phim lịch sử, phim quân sự. Trước kia bởi vì làm nhiệm vụ cũng lật xem qua một ít tư liệu về các loại chiến tranh cổ đại, chiến tranh hiện đại. Hắn biết rõ đại quân đây là sợ hãi lúc này thảo nguyên cây cỏ rậm rạp.

Mùa xuân thảo nguyên không chỉ có cây cỏ rậm rạp, hơn nữa bởi vì động vật hoạt động. Ví dụ như con chuột, con thỏ, vv... làm cho dưới những lá cây tươi tốt này có rất nhiều bẫy rập. Chính là những động vật đào hang động.

Man tộc đã quen sinh hoạt trên thảo nguyên tự nhiên là cảm thấy không có gì. Nhưng mà đối với quân đội nước Cảnh chiến tranh trên thảo nguyên vẫn luôn không am hiểu, thậm chí có thể nói kinh nghiệm ít đến đáng thương, một khi không cẩn thận là sẽ làm cho móng ngựa giẫm vào những chén ăn lớn trong hang động.

Đến lúc đó nhẹ thì người ngã ngựa đổ, nặng thì tuấn mã ngã đè, người cũng sẽ bởi vì quán tính từ trên lưng ngựa té xuống gẫy cổ của mình. Đương nhiên lại càng không cần phải nói lần này nước Kim dường như xuất động rất nhiều binh lực. Cho dù nước Cảnh có thêm Nghiêm Viễn dẫn đầu chi viện quân, tổng cộng cũng bất quá mười hai mười ba vạn người. Chiến thuật biển người ở lúc này lại không thể thực hiện được.

"Cái gì? Dùng chó?" Sư Khanh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Chó cái gì?"

Hoắc An Lăng nhìn dáng vẻ lớn lên một bộ ẻo lả nhưng bản chất lại người trẻ tuổi ngốc nghếch. Hắn nhíu mày nói: "Ta cho rằng lúc trước ta có cơ hội đi huấn luyện quân khuyển là ý của ngươi."

Sử Khanh nghe Hoắc An Lăng nói như vậy lập tức ngạo kiều mà quay đầu, một bộ dạng ta không biết ngươi đang nói cái gì.

"Như vậy, đã có thành quả?" Nghiêm Tín Vũ ngược lại là đáng tin cậy hơn Sư Khanh, với tư cách là nhi tử Đại tướng quân Nghiêm Viễn, từ nhỏ đã được huấn luyện quân sự tự nhiên cẩn thận hơn nhiều.

"Rốt cuộc là kết quả gì?" Ngoại trừ Hoắc An Lăng ra thì ai cũng không biết hai trăm con chó kia rốt cuộc đã thay đổi như thế nào, cho dù là những trợ thủ giúp cho Hoắc An Lăng đã được ra mệnh lệnh ngậm chặt miệng.

"Chúng ta không phải thứ nhất lo lắng quân đội đối phương nhân số đông đảo, thứ hai lo lắng thảo nguyên là địa bàn chúng ta không quen thuộc sao?"

Địa bàn nước Cảnh, nước Kim cùng với Man tộc phân chia có chút giống như hình chữ "phẩm", mà bởi vì nước Kim ngoại trừ bình thường đi thông qua quan đạo nước Cảnh, phần lớn những thứ khác đều là sông lớn và vách núi. Cho nên lần này sau khi hợp tác với Man tộc đưa chiến trường chuyển đến thảo nguyên là rất bình thường. 

(Chữ Phẩm = 品.)

"Đúng vậy, bọn họ rõ ràng rắp tâm bất lương muốn mưu đồ làm loạn, nhưng mà cố tình lại không dám công tiến vào, chỉ dám ở bên ngoài nghĩ cách." Sư Khanh nghĩ đến chuyện này thì khó chịu. 

Nước Cảnh vẫn không có khả năng tùy ý quân đội quốc gia khác lui tới chỗ biên cương của mình. Nhưng mà bọn họ cũng không dám công tiến vào, như vậy đã tạo thành nước Cảnh không thể không tăng quân đội, tăng cường phòng tuyến biên cương. demcodon-lqd Nhưng mà loại "chờ đợi" đối phương đánh tới lại dễ dàng nhất làm người nôn nóng, cũng là một loại tốn thời gian mất sức. Không chỉ tiêu hao số lượng lớn lương thực, hơn nữa ở trong thời gian dài chuẩn bị chiến tranh tạo thành thần kinh mỏi mệt, thậm chí có khả năng sẽ có người chịu không được loại áp lực này, do đó phát sinh hành động không tốt.

Nếu như là bởi vì quá mức khẩn trương mà xúc động phát binh vẫn còn được, sợ nhất chính là xảy ra "doanh khiếu".* 

(*Doanh khiếu còn gọi là đêm kinh sợ, là chuyện đáng sợ nhất trong quân doanh, tất cả tướng sĩ quen thuộc đều giống như một loại trúng tà, căn bản không nghe bất luận mệnh lệnh kẻ nào, chỉ biết là giết người giống như dã thú, tay cầm binh khí gặp người thì giết, không có binh khí thì dùng ngón tay đánh, dùng hàm răng cắn, một trận doanh khiếu xuống toàn bộ nơi quân đôi đóng quân cũng chết hết.)

Trong quân doanh quy tắc sâm nghiêm, đừng nói cao giọng kêu to, ngay cả không có việc gì tạo bịa đặt cũng đều có nguy hiểm tánh mạng. Hơn nữa quân doanh tất nhiên ở nơi khắc nghiệt, quân quy truyền thống được gọi là "mười bảy lệnh cấm, năm mươi bốn trảm", tham gia quân ngũ đều là cuộc sống lo lắng đề phòng, năm này tháng nọ trôi qua tinh thần áp lực có thể nghĩ.

Một mặt khác trong quân đội vô cùng đen tối, quan quân tùy ý ức hiếp binh lính, lão binh kết bè kết đảng ức hiếp tân binh, trong quân nhân kéo bè kết phái tranh đấu gay gắt, mâu thuẫn năm qua năm tích tụ lại, toàn bộ nhờ quân kỷ đàn áp.

Đặc biệt là trước khi đại chiến mỗi người sống chết vẫn chưa biết, không biết mình lúc nào một mạng quy thiên, lúc này thì tinh thần quả thực ở vào biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Nguyên nhân gây ra doanh khiếu khả năng chỉ là một binh lính nằm ác mộng thét lên, vì vậy mọi người đều bị lây loại bệnh cuồng loạn điên cuồng hào khí này, hoàn toàn thoát khỏi quân kỷ trói buộc mà điên cuồng phát tiết một trận.

Một ít tên đầu óc minh mẫn bắt đầu cầm lấy vũ khí tới có oan báo oan, có thù báo thù. Bởi vì trong binh lính có rất nhiều đều dựa vào quan hệ đồng hương kết bang kéo phái. Vì vậy bắt đầu hỗn chiến, lúc này những quan nhân bình thường ức hiếp binh lính đã trở thành mục tiêu số một.

Sư Khanh trước kia không có gặp qua loại chuyện này, nhưng mà nếu như nước Kim và Man tộc hai mươi vạn đại quân kia lại nhìn chằm chằm ở biên cương bồi hồi thì loại chuyện này sớm muộn cũng xảy ra.

Kết quả thân là binh lính tướng sĩ không có chết trên chiến trường, ngược lại người một nhà đấu tranh nội bộ. Thậm chí là ở trong người một nhà tạo thành hỗn loạn mất mạng, đó mới là tổn thất cực lớn.

"Cho nên, nếu chúng ta không thích bọn họ ở bên ngoài như là mèo trêu chọc chuột, như vậy chúng ta nhổ “móng vuốt” bọn họ, cắt “râu” bọn họ, đâm “đôi mắt” bọn họ, biến thành một con mèo tàn mèo bệnh, chuyện đó còn lo lắng đột nhiên đả thương người sao?"

Hoắc An Lăng nói rất là hời hợt, nhưng lại làm cho mắt Nghiêm Tín Vũ và Sư Khanh sáng rực lên. Bất quá...

"Mặc dù ngươi nói như vậy, nhưng mà đối phương có hai mươi vạn đại quân, hơn nữa còn là ở thảo nguyên. Chúng ta phải làm như thế nào mới có thể có được loại hiệu quả này?" 

Từ sau khi Hoắc An Lăng được nhậm chức trở thành “huấn luyện viên” huấn luyện quân khuyển thì Sư Khanh và Nghiêm Tín Vũ sẽ giả bộ vô tình mà tiếp xúc với Hoắc An Lăng, một thời gian ngắn bọn họ chậm rãi hiểu rõ đối phương, coi như là bằng hữu có thể cùng một chỗ uống rượu. Cho nên nghe được Hoắc An Lăng nói như vậy Sư Khanh đã biết rõ đối phương nhất định có biện pháp.

"Ta đã nói là dùng "chó" mà."

"Quân khuyển của ngươi?" Nghiêm Tín Vũ hỏi: "Chúng có thể làm cái gì?"

"Có thể làm... từ phía sau tập kích quân địch, không tiếng động đốt lương thảo của đối phương, hủy hoại ngựa quân địch để tác chiến có tính không?" Phải biết rằng, Man tộc sở dĩ có thể ở thảo nguyên giục ngựa chạy như điên mà không cần lo lắng bụi cỏ gồ ghề giấu ở trong, ngoại trừ bọn họ kỹ thuật phong phú, loại tuấn mã sinh trưởng ở thảo nguyên này cũng là một nhân tố quan trọng.

Đôi mắt Sư Khanh đã có chút lấp lánh tỏa sáng, nhưng mà hắn vẫn là kiềm chế tâm tình phấn khởi của mình ho nhẹ một tiếng: "Ngươi nói chính là sự thật?"

"Dù sao cho dù tổn thất cũng bất quá chỉ là hai trăm con quân khuyển." Hoắc An Lăng cố ý nói thật nhẹ nhàng. Ở trong mắt của những người này mạng người có đôi khi đều không đáng tiền, huống chi là mạng chó chứ? Bất quá Hoắc An Lăng không nói lời như vậy, hắn còn sợ những người này do do dự dự không hạ quyết định.

"Nếu thật sự nói có thể... ta đây ngay lập tức bẩm báo cho Đại tướng quân." Cho dù là ở biên cương nước Cảnh là ở trong một lãnh thổ nước Cảnh, nhưng mà muốn vẫn cung cấp cho quân đội trong chiến tranh thì tiêu hao dự trữ đối với quốc gia vẫn là một gánh nặng không nhỏ. Mà thân là nhi tử của Nghiêm Viễn, cho dù Nghiêm Tín Vũ hiện tại chỉ là mạt tướng cũng có thể đem biện pháp này của Hoắc An Lăng nói cho Nghiêm Viễn làm Đại tướng quân thống lĩnh.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Hoắc An Lăng đem quân khuyển thừa dịp bóng đêm thả ra ngoài. Quân khuyển trải qua huấn luyện khứu giác, thính giác cùng với lực hành động đều lợi hại hơn rất nhiều so với chó nhà bình thường, lại càng không cần phải nói đến nhân loại.

Quân khuyển sau khi thả ra Hoắc An Lăng cũng không có nhàn rỗi, hắn cũng không thể để cho người khác cho rằng hắn là dựa vào quân khuyển mới có thể lập công. Hắn cũng thừa dịp bóng đêm dung nhập vào trong bóng tối.

Có lẽ đối với người khác trời tối chính là hai mắt tối đen, có thể trông thấy tối đa cũng chỉ có thể nhìn thấy cách đó không xa khoảng hơn mười mét. Nhưng mà đối với Hoắc An Lăng ban đêm nhìn rõ ràng giống như là ban ngày, thậm chí bởi vì không có đủ loại âm thanh quấy nhiễu như ban ngày  mà hắn có thể đem càng nhiều lực chú ý hơn nữa tập trung ở phần mắt.

Hoắc An Lăng đã từng được huấn luyện, đã sớm làm cho ở trên thân thể có thể thích ứng với hoạt động ở các loại địa hình, cái loại tình huống. Mặc dù đã có hai ba năm không có rèn luyện qua nhưng mà một ít trình độ này Hoắc An Lăng nếu ứng phó vẫn là dư sức có thừa.

Trước khi xuyên qua, Hoắc An Lăng mặc dù là người giữ trật tự đô thị nho nhỏ. Nhưng trước khi hắn không có bị thương, hắn đã từng là một Hắc Thủy làm lính đánh thuê cho nước Mỹ.

Mãi cho đến khi hắn ở trong tù bị hành hạ, sau sự kiện bị đẩy ra cho rằng là người chịu tội thay một người mà làm cho thân thể bị thương về sau không thể làm tiếp công việc trước đó nữa. Vì vậy hắn mới trở lại tổ quốc cùng quê nhà, sau đó tìm công việc giữ trật tự đô thị nhỏ trải qua ngày tháng bình tĩnh.

Sau khi xuyên qua, vết thương trên người hắn, thậm chí kể cả vết thương cũ năm xưa đều hoàn toàn khỏi hẳn. Hoắc An Lăng cho rằng đây đại khái là không gian hoặc là xạ tuyến gì đó. Nhưng những điều này cũng không quan trọng, quan trọng là thân thể của hắn hiện tại trải qua trong khoảng thời gian này có ý thức tự huấn luyện, sau đó đã khôi phục thời kỷ đỉnh phong của hắn được bảy tám phần.

Hắn kéo một tên lính quèn đang đi tuần tra đội về, sau đó lưu loát vặn gãy cổ kéo dài tới trong bụi cỏ cách đó không xa. Sau đó giúp đối phương cởi áo ngoài có nồng đậm mùi dê —— Hoắc An Lăng nhịn không được hắc tuyến hiện ra một chút —— xem ra những Man tộc này có tập tục cả đời chỉ tắm ba lần là sự thật.

Hoắc An Lăng hít sâu một hơi làm cho mình quen mùi hương y phục trên người đối phương. Sau đó rất nhanh dùng dao bầu bên cạnh hắn đào cái hố qua loa chôn thi thể xuống qua, tiếp theo lẫn vào trong đội tuần tra ban đêm.

Ước chừng sau nửa canh giờ Tướng quân doanh trại ra bên ngoài tuần tra một lần, trong lòng Hoắc An Lăng đại khái đã có được hình dáng của quân doanh đối phương. Mặc dù bởi vì trên đường đổi gác làm cho Hoắc An Lăng chỉ có thể đảo quanh một phần trong doanh địa. Bất quá trước đó hắn chọn rất tốt, chỗ này vừa lúc là gần kho lúa địch doanh.

Hoắc An Lăng lại thành thành thật thật đứng canh gác cho bọn họ ước chừng ba mươi phút. Sau đó ra hiệu với binh lính khác cùng đứng gác với mình muốn đi tiểu tiện một chút, tiếp đó dựa theo mình trước đó đã quan sát được mà đi về phía binh lính đã vùi sâu vào đất vàng kia, đỉnh đạc mà đi vào trong rừng cây.

Quân khuyển trước đó thả ra lúc này đều yên tĩnh mà ẩn nấp ở trong bụi cỏ tối đen lẳng lặng chờ mệnh lệnh Hoắc An Lăng.

Hắn lấy một cái bình nhỏ trong ngực ra mở nút lọ, sau đó dốc miệng bình xuống, lập tức đồ vật ở trong bình phát huy trong không khí. Mùi loại đồ vật này người bình thường là ngửi không được, nhưng mà quân khuyển có cái mũi rất thính, những mùi hương này tương đương cho chúng nó mục tiêu để xác định. -demcodon

Lúc tuần tra trước đó hắn đã thừa dịp người chưa chuẩn bị mang đồ có mùi hương này bôi lên đợi lát nữa cần quân khuyển tập kích đến chỗ đó.

Đương nhiên với loại đốt lương thảo này coi như là lại nghiêm chỉnh huấn luyện quân khuyển cũng không thể trông cậy vào chúng có thể dùng móng vuốt lấy ra cây mồi lửa sau đó thổi châm. Bất quá dưới cái nhìn của Hoắc An Lăng có rất nhiều cách châm lửa khác.