Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 392: Không nghe thấy lời của trẫm sao?




Sáng sớm hôm sau.

Khinh phi liền trực tiếp mang canh bổ đi đến Ngự thư phòng.

Lúc đầu Lý Đức Thông muốn mời nàng đi thẳng về, dù sao bây giờ trong Ngự thư phòng còn có Liên Tịch, nếu để Khinh phi chờ ở nơi này như vậy, đụng phải tóm lại không tốt lắm.

Nhưng niệm tình hiện tại Khinh phi mang thai long chủng, nhất thời Lý Đức Thông cũng không đoán được ý định của đế vương, không thể làm gì khác hơn là cười híp mắt nói: "Nếu không nương nương tìm nơi nào gần đây nghỉ ngơi một lát, bây giờ hoàng thượng đang ở bên trong còn có chút việc, không tiện gặp nương nương. Một lát hoàng thượng xong việc, nô tài liền bẩm báo thay nương nương một tiếng, nương nương cảm thấy thế nào?"

Khinh phi nhã nhặn từ chối: "Đa tạ Lý công công, chỉ là Bổn cung không yếu đuối như vậy, ở đây chờ một lát cũng không đáng ngại."

Lý Đức Thông cũng không khuyên can nữa, không thể làm gì khác hơn là tạm thời trước như vậy đã.

Dù sao mỗi lần Liên Tịch vào Ngự thư phòng đều công khai, nếu người có tâm muốn biết, đại khái cũng đã biết.

Lý Đức Thông thở dài.

Cũng không biết quan hệ giữa Liên Tịch và đế vương là thế nào, vì sao đế vương nhìn như không thích nàng, rồi lại dung túng nàng như vậy?

Khinh phi đợi bên ngoài rất lâu, đến cuối cùng thậm chí cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu không hôm khác trở lại, rốt cuộc cửa Ngự thư phòng cũng được mở ra.

Không thể nghi ngờ là Liên Tịch.

Giống như lần Quân Hàn Tiêu thấy nàng, mang theo hơi thở nhếch nhác xốc xếch, từ từ đi ra.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, đều từ tong đôi mắt đối phương thấy được một tia kinh ngạc.

Trước kia Khinh phi không nghe nói đế vương với cung nữ bên người Thái hậu có quan hệ gì, cho nên giờ phút này thấy Liên Tịch từ bên trong đi ra, nhất thời liền ngạc nhiên.

Đế vương có quan hệ gì với Liên Tịch?

Hay là mối tình thắm thiết như đế vương đối với Phượng Thiển giống như ngoài mặt?

Đang sợ sệt, Lý Đức Thông đã từ bên trong thông truyền xong đi ra.

"Nương nương, hoàng thượng cho ngài vào đi."

Nhất thời trong lòng Khinh phi vui mừng, nàng còn tưởng rằng hôm nay mình lại biết bị chặn ngoài cửa.

Dù sao chuyện như vậy không phải là không xảy ra qua.

"Đa tạ Lý công công." Khinh phi cười nói.

Nhẹ nhàng bước vào, lúc vào Ngự thư phòng, mùi thuốc nồng nặc bên trong còn chưa tan đi.

Khinh phi nhíu mày.

Đế vương ngồi trên ghế rồng, mặt không chút thay đổi, long bào minh hoàng chỉnh tề không một nếp gấp, mang theo một cỗ lạnh nhạt tự phụ xa cách.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Khinh phi xách theo hộp đựng thức ăn, khụy gối hành lễ.

Tầm mắt Đế vương nhàn nhạt liếc hộp trong tay nàng, "Ừ" một tiếng: "Đặt đồ xuống, tới đây mài mực cho trẫm."

Như là không thể tin được mới vừa nghe cái gì, Khinh phi ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn đế vương, vẫn không nhúc nhích.

Đế vương chờ một hồi không thấy nàng tới đây, ấn đường nhíu lại, lại nói một tiếng: "Không nghe thấy lời của trẫm sao?"

Khinh phi hô hấp chậm lại: "Nô tì đáng chết!" Lúc này mới bước nhanh tới chỗ đế vương.

Nàng cho là hôm nay nhiều nhất mình chỉ có thể đưa canh, nghĩ tới mọi việc từng bước từng bước từ từ đi tới, mặc dù nàng gấp, nhưng cũng không có biện pháp. Nhưng không nghĩ hôm nay đế vương khác thường như vậy, lại trực tiếp để nàng cận thân phục vụ.

Loại chuyện mài mực này, thật sự là không dám nghĩ!

Từ đầu chí cuối, đế vương vẫn nhàn nhạt cúi đầu phê tấu chương, không nói một lời.

Khinh phi cứ ở bên cạnh nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, thỉnh thoảng ý thức được ánh mắt mình quá nóng bỏng, liền cúi đầu nhìn nghiên mực trong tay một chút, chốc lát lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn lén.

Vậy mà tầm mắt vừa dịch chuyển, ánh mắt lơ đãng liếc quyển tấu chương đang mở trên long án.

Bỗng dưng Khinh phi hoảng sợ.