Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 4




Chuyển ngữ: Hyeyangs

Ảnh minh họa: cungtrangtca

***

Lâm Tu nghe điện thoại: “Ồ, ừm, được.” Năm giây rồi tắt.

“Tôi hẹn bạn đi chơi bóng, đi trước đây.” Cậu định nhét ống tờ rơi cho Nghê Yến Quy.

Nghê Yến Quy không nhận: “Đưa cho tôi làm gì?” Suốt cả đường đi, câu cô nói nhiều nhất là “Không tham gia.”

Lâm Tu đang vội, không hỏi cô tại sao câu lạc bộ này cũng lắc đầu câu lạc bộ kia cũng từ chối. Cậu đưa ống tờ rơi cho Liễu Mộc Hi.

Tờ rơi lại nhiều gấp đôi, nhưng Liễu Mộc Hi lại càng không biết nên chọn gì. Cô nàng nói: “Thôi, về rồi chọn từ từ. Mình vào quán cà phê ngồi một lát đi, bây giờ tớ vừa khát vừa nóng.”

Trên đường đi, Liễu Mộc Hi hỏi: “Yến Quy, cậu không có suy nghĩ gì về câu lạc bộ à?”

“Có chứ.” Nghê Yến Quy đã suy nghĩ xong lâu rồi: “Trần Nhung tham gia câu lạc bộ nào thì tớ tham gia câu lạc bộ đấy.”

Liễu Mộc Hi vỗ trán: “Tớ nên đoán ra trước mới phải.”

“Tình yêu phải trải qua ba giai đoạn: quen nhau, hiểu nhau, bên nhau.” Nghê Yến Quy giơ ba ngón tay lên, rồi gập từng ngón tay một. “Tớ và cậu ấy không cùng lớp, không cùng khoa, tiết học chung cũng không gặp nhau, tới giờ mà còn chưa bước được bước đầu tiên nữa.”

“Bước đầu tiên còn chưa bước được mà rễ tình của cậu đã đâm sâu rồi?” Liễu Mộc Hy phẩy quạt thật mạnh: “Biết người biết mặt khó biết lòng.”

“Tớ đang tạo cơ hội để “biết” cậu ấy.”

“Đẹp trai lại còn thông minh, tính tình thật thà, chắc chắn là “củ khoai nóng bỏng tay”, nhưng sao đến giờ vẫn còn độc thân nhỉ?” Liễu Mộc Hy phân tích: “Tớ thấy, hoặc là do tiêu chuẩn của Trần Nhung quá cao hoặc là đã có người khác rồi.”

“Không có ai hết.” Nghê Yến Quy bác bỏ rất nhanh, “Thám tử báo lại, chính Trần Nhung nói cậu ấy không có bạn gái.”

Hai người bước chầm chậm về phía trước, nhiệt độ xung quanh cũng giảm dần, đã sắp đến tán cây hòe kỷ niệm.

Dưới bóng cây xanh, Liễu Mộc Hi lau mồ hôi, thở dài: “Tớ biết tại sao hôm ấy cậu lại tới đây hóng mát rồi.”

Không khí bên ngoài như bị quả cầu lửa thiêu đốt, bây giờ hai người đang núp trong rừng.

Từ ngày hôm ấy, không có sinh viên nào dám đến đây hút thuốc, bản kiểm điểm của Nghê Yến Quy đã có tác dụng cảnh cáo.

Liễu Mộc Hi đùa: “Cậu đây có xem như đang quay lại hiện trường vụ án không nhỉ?”

Nghê Yến Quy đứng ở vị trí hôm ấy, vỗ hai lần lên thân cây to: “Tiếc rằng tớ không phải Sherlock Holmes.”

Liễu Mộc Hi hỏi: “Những người hút thuốc lá như các cậu có thói quen và khẩu vị khác nhau à?”

“Tất nhiên rồi, loại thuốc lá, thành phần trong thuốc lá và công nghệ chế biến đều là những nhân tố ảnh hưởng đến mùi vị của thuốc lá.”

“Ngoại trừ chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mười hai điếu thuốc kia còn chỗ nào đặc biệt không?”

“Đặc biệt nhất là, thuốc của người ấy giống thuốc của tớ.” Nói đến đây, Nghê Yến Quy lại càng không cam lòng. Thuốc lá điếu nhỏ của cô không mấy phổ biến, đối với những kẻ nghiện thuốc lá, mấy điếu thuốc kia chẳng khác gì nước đun sôi bình thường. Người hút mười hai điếu thuốc đoán chừng cũng là một tên nghiện thuốc lá. Nghiện thuốc lá nhưng lại hút thuốc lá vị nhẹ, Lâm Tu thấy rất khó hiểu.

Lịch sử hút thuốc của Lâm Tu sớm hơn cô, đến cậu ta mà cũng không nghĩ ra thì cô lại càng không tìm được đầu mối.

Liễu Mộc Hi qua bên kia chụp ảnh, nói rằng để làm tư liệu.

Nghê Yến Quy đi dạo xung quanh, đột nhiên dừng lại dưới một gốc cây. Từ nơi này nhìn về phía Đông Nam, vừa hay là phòng vẽ của Trần Nhung.

Hình như trước của sổ có bóng người?

Cô lấy từ trong túi ra chiếc kính viễn vọng nhỏ của mình, nhìn sang phòng vẽ.

Hai giây sau, cô vội buông xuống.

Qua kính viễn vọng, cô nhìn thấy trước cửa sổ phòng vẽ tranh thật sự có một người.

Nhưng, người kia cũng đang dùng kính viễn vọng nhìn về phía cô.

Cậu ta là Triệu Khâm Thư.

*

Với Triệu Khâm Thư, hôm nay là một ngày kỷ niệm đặc biệt.

Có gì đặc biệt?

Cậu ta lại không nói rõ.

Cậu ta đi đến đâu cũng không ngồi yên. Từ sáng sớm tinh mơ đã tỉnh dậy, trở mình trằn trọc, trở qua trở lại quá nhanh trông chẳng khác gì chuyển động lăn. Bạn học nằm ở giường bên cạnh còn tưởng xảy ra động đất.

Do điều chỉnh tiết học nên hạn chót của bài tập mỹ thuật đã được dời lại trước một ngày. Triệu Khâm Thư mới vẽ được một nửa, đành phải tới phòng vẽ.

Cậu ta ngồi dậy, gập chân trái, khoác một tay lên đầu gối, yếu đuối dựa vào tường.

Đối diện là giường của Trần Nhung. Trai tráng trong ký túc xá toàn là mấy thằng bất cần, chỉ mỗi Trần Nhung nói rằng mình sợ ánh sáng, lắp một cái rèm giường dày, ba mặt đều kín mít.

Triệu Khâm Tư ngẩn người một lúc, nhìn thấy rèm phía đối diện được vén lên.

Trần Nhung thấy cậu ta, không nói gì, đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.

Triệu Khâm Thư tỉnh dậy, xuống giường thay quần áo, ngồi trên ghế chầm chậm xoay qua xoay lại, hết vòng này đến vòng khác.

Khi Trần Nhung vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu ta lăn ghế đến trước mặt Trần Nhung, víu lấy eo Trần Nhung y như con bạch tuộc. “Nhung Nhung à, đi vẽ với tớ đi.”

Trần Nhung cúi đầu, đầu của Triệu Khâm Thư đã sắp sửa dán lên eo của cậu, cậu nói. “Bỏ tay ra trước đi.”

“Nhung Nhung, Nhung Nhung à.” Triệu Khâm Thư làm người ta mắc ói: “Cùng nhau đến phòng vẽ đi mà, tớ cô quạnh nhắm.”

“Ừ, mau buông tay ra.”

Trước khi buông tay, Triệu Khâm Thư véo một cái lên eo Trần Nhung: “Muốn hỏi từ lâu rồi, luyện sao mà rắn chắc như này hay vậy?”

“Chịu khó làm việc nhà.”

“Phét lác.” Nhưng Triệu Khâm Thư cũng không hỏi kỹ.

Đến phòng vẽ tranh, đã ngồi xuống rồi mà Triệu Khâm Thư vẫn đứng ngồi không yên, cứ cách mấy phút là đứng lên đi lại. Bức tranh vẽ chẳng đâu vào đâu, rõ ràng đang mất tập trung.

Không cần điểm cao, chỉ cần đạt yêu cầu là được.

“Thôi dẹp, khỏi vẽ.” Triệu Khâm Thư đặt bút vẽ xuống.

Ánh mặt trời chiếu vào trong, phía trước của sổ trong phòng vẽ tranh sáng chói.

Trần Nhung thường ngồi ở chỗ kia. Ồ, không, Triệu Khâm Thư nhớ lại, phải nói rằng Trần Nhung luôn luôn ngồi ở chỗ ấy.

Một mình cậu ta chiếm chỗ ngồi bên cửa sổ, khung cửa sổ trở thành khung tranh chân dung cá nhân của cậu.

Cậu rất tuấn tú, nhưng tính cách quá yên tĩnh, các bạn học nữ đến thả thính, nhưng cá nào có đớp. Bạn cùng lớp Triệu Khâm Thư đẹp trai quyến rũ, phong lưu lỗi lạc, miệng ngọt như mật, nói vài ba câu đã dỗ mấy cô nàng vui vẻ.

So sánh với nhau, Trần Nhung lại làm nền cho Triệu Khâm Thư. Một cô bạn học nữ nói đùa, chắc Trần Nhung nhát gan lắm.

Triệu Khâm Thư nghe vậy chỉ cười xòa. Nhát gan và yên tĩnh không có quan hệ bằng chắc.

Một cô bạn học nữ mồ hôi nhễ nhại bước vào trong. “Quảng trường trung tâm hồ nóng quá.” Cô nàng để xấp tờ rơi xuống.

Điều này khiến Triệu Khâm Thư nhớ ra, cậu ta cầm tờ rơi: “Người đẹp, mượt lát nhé.”

Bạn học nữ mỉm cười, nói: “Tặng cậu cũng được ấy chứ.”

Triệu Khâm Thư bước tới trước cửa sổ, hỏi: “Cậu có câu lạc bộ nào muốn tham gia không?”

Trần Nhung: “Không.”

“Hay vào câu lạc bộ tán thủ với tôi đi, thấy sao?” Triệu Khâm Thư nói: “Tôi có quen huấn luyện viên tán thủ, anh ấy ngỏ lời mời, tôi không tiện từ chối. Hay là cậu tham gia chung với tôi nhá? Bằng vẻ đẹp trai của hai ta đây, xem có tuyển được bạn học nữ nào dễ thương hay không.”

Trần Nhung thoáng nhìn qua cửa sổ. “Tùy.”

Triệu Khâm Thư vui vẻ, cuộn tờ rơi thành ống hình tròn rồi nhòm ra ngoài.

Mọi thứ trên thế giới đều gói gọn lại trong vòng tròn của ống giấy. Đám mây không thể di chuyển, lặng yên dừng trên trời xanh.

Cậu ta tình cờ nhìn thấy cây hòe cổ thụ kia: “Cây hòe thuộc âm, là quỷ trong các loài cây (*). Tại sao thầy hiệu trưởng lại thích cây hòe này nhỉ?”

Lạ thay, dưới tàng cây có một cô gái, cũng đang dùng kính viễn vọng nhìn về phía cậu ta.

Hôm nay cô gái không để tóc mái, búi tóc củ tỏi tròn, cũng đã tháo mắt kính bản to xuống. Nhưng Triệu Khâm Thư vẫn nhận ra, đây là Nghê Yến Quy.

Cậu ta tự nhủ với mình: “Chắc không phải fangirl của mình chứ?”

*

Nửa ngày hỗn độn trôi qua, đã đến tối rồi mà Triệu Khâm Thư vẫn còn chán chường. Khi buồn đến sắp hẻo, cậu ta nằm hờ trên giường, tìm thú tiêu khiển trong điện thoại.

Hơn một tuần trước, máy ảnh của một cô bạn nữ trong lớp gặp vấn đề nên đã nhờ cậu ta giúp đỡ. Giải quyết xong vấn đề, Triệu Khâm Thư chụp bừa mấy bức ảnh, trong đó có bức ảnh Trần Nhung ngồi bên cửa sổ.

Triệu Khâm Thư rất hai lòng với những tấm ảnh do mình chụp, nên đã chuyển những bức ảnh đó sang album của mình.

Bấy giờ, cậu ta khen mãi: “Trần Nhung, dưới ống kính của tớ, cậu trông hoàn hảo không gì sánh bằng.”

Chờ chút.

Trước cửa sổ trong căn phòng vẽ đối diện với căn phòng này, có một người đang đứng? Hơn nữa, hình như đang giơ kính viễn vọng thì phải?

Hai căn phòng cách nhau rất xa, trong tấm hình, mặt mũi của đối phương không quá rõ ràng, nhưng Triệu Khâm Thư nhớ rõ đường nét và thân hình của người này, chẳng phải là Nghê Yến Quy đấy sao?

Cô nàng đang nhìn sang bên đây?

Nhớ lại, hôm nay cô cũng cầm kính viễn vọng nhìn về phòng vẽ.

Ngoại trừ buổi trưa ngồi một chốc lát, thời gian còn lại Triệu Khâm Thư không ngồi bên cửa sổ.

Người thường ngồi bên cửa sổ là…

Triệu Khâm Thư bỗng ngồi dậy, chẳng còn chút uể ỏa nào. Cậu ta ngồi bên mép giường, thả một chân xuống, đưa về phía người đang ngồi trước bàn đối diện: “Trần Nhung này.”

Trần Nhung không quay đầu: “Gì?”

“Khi cậu ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, có nhận thấy ánh mắt kỳ lạ nào không?”

“Không.” Trần Nhung đang gọt bút chì. Tay phải cậu cầm dao, tay trái đẩy dao và gọt vỏ gỗ trên thân cây bút theo góc nghiêng.

“Có lẽ cậu đã bị một cô nàng biến thái theo dõi rồi.” Triệu Khâm Thư thốt lên một câu làm người ta phải ngạc nhiên.

Trần Nhung tiếp tục gọt bút chì. Lớp gỗ bị gọt hơi vểnh lên rồi rơi xuống.

Triệu Khâm Thư giải thích lại phát hiện của mình, nói: “Chi bằng tôi và cậu đổi chỗ đi?”

“Không cần.”

“Người đọc bản kiểm điểm trong Hội nghị Toàn trường và chị đại ở tiệm đồ nướng là một người. Nếu cậu rơi vào tay cô ấy, sẽ không chạy thoát được đâu.”

“Cậu đừng để ý mãi đến bản kiểm điểm và tiệm đồ nướng nữa. Cô ấy là con gái, chắc chắn không muốn bản thân bị gắn mác lên những chuyện xấu hổ.”

Triệu Khâm Thư nhướng mày: “Cậu nhớ ra cô ấy rồi à?”

Trần Nhung không nói gì.

Triệu Khâm Thư hỏi: “Hôm tổ chức Hội nghị Toàn trường, cô ấy có bắt chuyện cùng cậu không?”

“Không.”

“Tôi đoán.” Triệu Khâm Thư nở nụ cười đen tối. “Cô ấy có ý với cậu.”

Trần Nhung không trả lời nữa.

Cái tên Nghê Yến Quy đã nổi tiếng khắp trường từ lâu.

Một lát sau, một chàng trai khác trong ký túc xá tên Thái Dương bỗng gọi to: “Người này tên là Nghê Yến Quy à? Người đọc bản kiểm điểm ấy.”

Trần Nhung nhìn qua.

Triệu Khâm Thư làm động tác khâu miệng: “Không phải tôi nhắc đâu.”

Ảnh chụp rất rõ nét, đây là lúc Nghê Yến Quy phát biểu trong Hội nghị Toàn trường. Cho dù có tóc mái dài và chiếc kính gọng đen to bản cũng không che lấp được vẻ đẹp tuyệt trần.

Thái Dương lướt điện thoại, trên màn hình điện thoại màu sắc tươi sáng là một khuôn mặt rất đỗi xinh đẹp. Cậu ta hỏi: “Là cô ấy à?”

“Cậu thích cô ấy?” Triệu Khâm Thư hỏi: “Này là chụp từ xa phải không?”

“Không phải là tôi.” Thái Dương thần thần bí bí. “Trên mạng có người bán ảnh chụp chất lượng cao của cô ấy.”

Triệu Khâm Thư hào hứng: “Bán kiểu gì?”

Thái Dương: “Năm mươi tệ một gói, chắc là gần trăm tấm.”

Triệu Khâm Thư: “Trên mạng có đầy ảnh của ngôi sao nữ, sao phải tốn mớ tiền.”

“Khác chứ. Ngôi sao nữ có có khoảng cách, còn đây là bạn học của chúng ta, chắc chắn có người muốn theo đuổi.” Thái Dương dừng một lát: “Hơn nữa, có một vài góc máy khiến người ta sinh ra suy nghĩ bậy bạ.”

Triệu Khâm Thư nhảy xuống giường: “Đâu?”

Thái Dương đưa điện thoại cho Triệu Khâm Thư.

Triệu Khâm Thư: “Cậu mua à?”

Thái Dương: “Không phải, một người bạn của tôi đã mua nó. Cậu ấy có gì cũng chia sẻ cho anh em, nên đã gửi cho tôi.”

Ngón tay của Triệu Khâm Thư lướt trái lướt phải, tất cả đều là Nghê Yến Quy. Có ảnh chụp bán phần, ảnh toàn thân. Còn có vài góc độ mang ý xấu.

Hôm ấy cô nàng mặc váy dài đến bắp chân, khi lên sân khấu phát biểu cũng không di chuyển quá nhiều. Nhưng những tấm ảnh này lại cố tình chụp một số bộ phận trên cơ thể cô, dù cô đã ăn mặc rất chỉn chu.

Cô nàng mặc chiếc áo màu nhạt, cũng may là đủ dày, không để lộ gì dưới ống kính HD.

Triệu Khâm Thư: “Còn có những ai nữa?”

Thái Dương: “Bạn tôi chỉ mua hình của mình cô ấy thôi. À, nghe bảo có cả của Lý Quân nữa.”

“Là ai chụp?”

Triệu Khâm Thư ngẩng đầu.

Người hỏi là Trần Nhung. Cậu nâng kính lên, nhìn Nghê Yến Quy trong điện thoại.

Ban nãy lướt đến tấm này, là một tấm ảnh phóng to từ ngực đến eo. Áo cô khá rộng, nhưng gài thắt lưng rất chặt, eo nhỏ vừa bằng nắm tay.

Triệu Khâm Thư: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Không ngờ, khi cô nàng dùng kính viễn vọng nhìn trộm thì người khác cũng đang cầm máy ảnh chụp cô nàng.”

“Thái Dương.” Trần Nhung quay đầu hỏi: “Cậu có liên lạc được với người chụp không?”

“Bạn tôi chắc là được! Cậu…” Thái Dương ho hai tiếng: “Hứng thú à?”

Trần Nhung: “Chẳng phải cũng có cả Lý Quân à?”

Ngày đầu tiên khai giảng, Thái Dương đã thấy Lý Quân đứng dưới tầng ký túc xá nam, hẹn Trần Nhung đi ăn.

Thái Dương nói: “Để tôi hỏi bạn tôi thử.”

Điện thoại di động nằm trong tay Trần Nhung, cậu nói: “Biết là chuyện xấu do người xấu làm thì cậu đừng dính líu đến.” Toàn bộ ảnh chụp bị Trần Nhung xóa sạch.

Triệu Khâm Thư thật sự rất thích những bức ảnh chất lượng cao của Nghê Yến Quy, bỗng nhiên trong tay cậu ta trống không.

Thái Dương: “…” Ơ kìa, đấy là điện thoại của cậu ta mà.

___________

(*) Cây hòe tên Tiếng Trung là 槐, được tạo thành từ bộ mộc (木) nghĩa là cây cối và bộ quỷ (鬼) nghĩa là ma quỷ. Hòe là cây thuộc âm trạch, không thích hợp trồng trong nhà người sống.

– Hết chương 4 –