Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 44




Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy kỳ quái ----- Hàn Lâm viện có nhiều người như vậy, vì sao chỉ mỗi phụ thân vô duyên vô cớ bị nhiễm dịch bệnh?

Không lẽ giống như tổ mẫu nói, đây đều là mệnh sao? Nhưng nàng không tin vào mệnh, ông trời đã cho nàng sống lại một đời, nào có đạo lý trơ mắt nhìn phụ thân nhà mình gặp chuyện không may?

Chân Bảo Lộ lẳng lặng nằm ở trên giường, từ lúc nãy được Hương Hàn hầu hạ rửa chân xong, hiện nay hai chân trắng mịn mềm mại trống không, tuy bên ngoài trời lạnh, nhưng trong phòng ấm áp dễ chịu, chân không như vậy cũng không lạnh chút nào.

Nàng phiền não cuốn người trong áo ngủ bằng gấm lăn qua lăn lại, nhìn tượng người nho nhỏ đặt bên cạnh giường, liền đưa tay cầm lên xem.

Đây là tượng người nhỏ ngày ấy Tiết Nhượng đưa cho nàng, bộ dáng mập mạp ngây thơ. Tuy chỉ là lễ vật nhỏ tầm thường, nhưng nàng cực kỳ thích.

Ánh mắt Chân Bảo Lộ đột nhiên sáng lên.

Đúng rồi, đời trước nàng và Tiết Nhượng chưa hề tiếp xúc với nhau, đời này nàng lại xa lạ với Từ Thừa Lãng, quan hệ cùng Tiết Nhượng vị Đại Biểu Ca này rất tốt. Đã như vậy, đời này vì sao phụ thân nàng không thể tránh được một kiếp này chứ? Chân Bảo Lộ kích động. Chỉ cần phụ thân không có việc gì, nương hẳn cũng không nằm triền miên trên giường bệnh, buồn đau sầu não mà chết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ nhất thời trở nên nghiêm túc, còn phải làm như thế nào để phụ thân có thể tránh được một kiếp này.

Chỉ là nàng không thể nói với phụ mẫu chuyện mình trùng sinh, tuy nàng biết phụ thân sẽ tin nàng, nhưng trong mắt người ngoài, sợ là sẽ cảm thấy nàng bị trúng tà, mà nương cũng sẽ không tin nàng. Đến lúc đó chẳng những nàng không cứu được phụ thân, đoán chừng lão thái thái còn có thể mời đại sư ở Linh Phong tự gấp gáp tới làm phép cho nàng nữa.

Đã như thế, nàng chỉ có thể nghĩ cách để phụ thân không đến Hàn Lâm Viện thôi, chỉ cần mấy ngày này phụ thân không đi Hàn Lâm Viện thì sẽ thành công rồi.

Chỉ là ---- như thế nào mới có thể ngăn cản phụ thân?

Chân Bảo Lộ suy nghĩ cả một đêm, ngày kế dưới đáy mắt hiện lên màu xanh đen nhàn nhạt, bởi vì làn da của tiểu cô nương trắng nõn, nên càng thấy rõ. Từ thị nhìn thấy, cũng nhịn không được đau lòng nói: "Thật vất vả mới nghĩ lễ mừng năm mới, buổi tối ngủ sớm đi, đừng cứ lo đọc sách."

Chân Bảo Lộ đang ăn chè hạt sen mềm dẻo ngon ngọt, ậm ờ "ưm" một tiếng, nói: "Tiểu Lộ biết rồi."

Từ thị hài lòng gật đầu, lại cùng Chân Như Tùng nói đến Tống Chấp: "Đứa nhỏ này thật hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa, bất quá mới vừa đính thân, năm nay đã tới đây chúc tết rồi."

Tống Chấp chỉ qua đây tặng lễ, không có ở lại dùng cơm, đích thật là chu toàn lễ nghi.

Chân Như Tùng cũng gật gật đầu, cũng rất hài lòng với con rể tương lai: "Là một đứa bé ngoan."

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Quỳnh đỏ bừng, xấu hổ đến vùi cả vào trong chén.

Chân Bảo Lộ cười khanh khách.

Vinh nhi nhìn phụ mẫu không để ý tới mình, thì quơ tay mập bất mãn nói: "Cháo, cháo..."

Từ thị vội vàng đúc muỗng cháo đút Vinh nhi.

Gương mặt tròn vo béo ụt ịt được bọc kỹ của Vinh nhi nghiêng đi, mắt to đen lúng liếng nhìn tỷ tỷ ngồi đối diện, la lên: "Tỷ tỷ đút."

Chân Bảo Lộ quả thật thấy Vinh nhi càng ngày càng bám nàng. Có điều là, đời trước Vinh nhi cũng thích nàng, dù nàng lạnh nhạt với hắn, hắn cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng nàng, muốn bỏ cũng không bỏ được. Hiện giờ nàng tốt với hắn như vậy, tiểu tử kia không bám nàng mới là lạ.

Chân Như Tùng nhìn nhi tử như vậy, sau đó nói: "Phụ thân xem như bảo bối còn chưa đủ, trái lại con lại dám sai bảo hả." Nói xong thì bày ra bộ dáng nghiêm túc.

Vinh nhi ủy khuất chu mỏ, nước mắt đảo quanh, sợ hãi nhìn thoáng qua phụ thân, lại đáng thương nhìn tỷ tỷ.

Nhìn cái dáng vẻ sợ hãi đó, giống như bị gia đình bạo ngược vậy.

Tiểu gia hỏa này làm cho cả lòng Chân Bảo Lộ mềm nhũn, lập tức nhận lấy chén sứ trắng nhỏ trong tay Từ thị, cầm muỗng múc cháo, thổi vù vù vài lần, mới đút tới miệng của tiểu tử kia: "Ừ, ăn nhanh lên."

Vinh nhi liền nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ hai tay, ngoan ngoãn ăn nhanh, yên lặng lại nhu thuận, chỉ chốc lát sau đã ăn hết nửa chén.

Chân Bảo Lộ nhìn đệ đệ béo tròn, lại nhìn qua Thượng nhi. Thường ngày Thượng nhi ngoan nhất, nương đút cái gì là ăn cái đó, nên đã sớm ăn xong rồi. Nhưng Chân Bảo Lộ vẫn múc một muỗng, thổi một chút rồi đưa qua, nói: "Thượng nhi cũng ăn nha."

Hai tiểu tử kia sinh ra thời gian không chênh lệch nhiều, bộ dáng thì giống nhau như đúc, rất khó phân biệt được, nhưng suốt cả một năm rưỡi qua. Vinh nhi thích ăn, càng ngày càng béo, cân nặng của Thượng nhi thì bình thường đúng độ tuổi. Thật ra chỉ liếc mắt nhìn là thấy cân nặng khác biệt rồi.

Nhưng tiểu hài tử mập mạp mới càng đáng yêu, mỗi lần Chân Bảo Lộ nhìn đều nhịn không được đưa tay ra xoa bóp mặt.

Thượng nhi hé ra gương mặt tròn trịa múp míp nho nhỏ, không mở miệng, chợt nghiêng đầu đi, bày tỏ bản thân không muốn ăn.

Bình thường Chân Bảo Lộ luôn nuông chiều hai đệ đệ, nhưng bản thân nàng cũng là có lúc cáu kỉnh, nhìn thấy vậy, thì hừ một tiếng, tiếp tục quay đi đút cho Vinh nhi, nói: "Tới, Vinh nhi ăn nè, ăn cho Thượng nhi xem, cháo này ăn ngon cỡ nào."

Vinh nhi thích làm nũng, cũng thích nghe lời Chân Bảo Lộ, lúc này hiểu tỷ tỷ đang nói gì, liền mở to miệng, ăn rồi còn chưa đủ, vẫn chép chép miệng, giống như cháo hôm nay ăn ngon lắm vậy.

Vinh nhi phồng miệng, ngốc hồ hồ nhìn tỷ tỷ nhà mình, lại quay sang ca ca nhà mình nói: "Ngon, ăn ngon."

Chân Bảo Lộ cười cười, xoay người sang xem Thượng nhi, quả thực thấy đôi mắt to tròn của tiểu tử kia đang nhìn mình. Lúc này Chân Bảo Lộ mới múc một muỗng, đưa đến bên miệng Thượng nhi.

Tiểu tử kia chỉ có hơi ngẩn người, sau đó há mồm ăn vào.

Chân Bảo Lộ cười đắc ý, hỏi: "Ăn ngon chứ?"

Thượng nhi không nhìn nàng, lâu sau mới nhàn nhạt "Ưm" một tiếng.

.

Mắt thấy sắp qua tháng giêng, trong lòng Chân Bảo Lộ bắt đầu lo lắng. Đến trung tuần tháng hai, Chân Bảo Lộ cắn chặt răng, buổi tối khuya xốc chăn đang đắp trên người lên, cứ vậy sau hai ngày, tiểu cô nương vốn khỏe mạnh, bắt đầu phát sốt.

"...Kêu các ngươi chăm sóc cho Lục tiểu thư, các ngươi chăm sóc người kiểu gì đây! Bị sốt như vậy, một đám cũng không có chú ý đến sao! Nếu Lục tiểu thư xảy ra chuyện gì, tất cả hạ nhân trong U U Hiên đều phải bị phạt!"

Là giọng nói tức giận của phụ thân nàng.

Lại nghe thấy nương an ủi: "Phu quân đừng tức giận, thiếp thân đã sai người đi mời đại phu rồi, lập tức tới ngay thôi."

“Ngươi cũng vậy, làm nương thế nào vậy? Tiểu Lộ vẫn chưa hiểu chuyện, bất quá chỉ là một đứa bé mười tuổi, thường ngày sao ngươi không quan tâm nhiều hơn chứ?"

"Vâng, là lỗi của thiếp thân. Sau này thiếp thân nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Lộ." Giọng nói của nương trầm thấp.

Lúc này Chân Bảo Lộ mới vươn tay ra, liền bị tỷ tỷ canh giữ ở bên giường nắm lấy, nói: "Tiểu Lộ ngoan, nằm nghĩ cho tốt."

Chân Bảo Lộ từ từ mở to mắt, nước mắt mênh mông, thì thào: "Phụ thân, ta muốn phụ thân."

Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội nằm trên giường như vậy, bình thường cười nói vui vẻ, bây giờ tiều tụy vì bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận cũng trắng bệch như giấy. Chân Bảo Quỳnh đau lòng, nói: "Được, tỷ tỷ đi gọi phụ thân." Nói xong thì ra ngoài kêu Chân Như Tùng tiến vào.

Bên ngoài Chân Như Tùng nghiêm mặt, nam nhân thành thục ổn trọng, nổi giận lên cũng rất đáng sợ. Ông không phải là người tùy tiện giận chó đánh mèo, nhưng đụng phải chuyện liên quan đến con gái bảo bối, Chân Như Tùng liền không còn lý trí. Thấy Chân Bảo Quỳnh đi ra, Chân Như Tùng mới nói: "Làm gì lại ra đây? Không phải kêu con trông coi Tiểu Lộ sao?"

Chân Bảo Quỳnh nói: "Muội muội tỉnh lại, lúc này nói muốn gặp phụ thân."

Lời này lập tức khiến Chân Như Tùng đau lòng, vội vàng xoải bước đi vào, vòng qua bình phong, nhìn con gái nho nhỏ nằm trên giường, ngồi xuống bên cạnh nói: "Phụ thân ở đây, Tiểu Lộ không thoải mái chổ nào, nói cho phụ thân nghe, phụ thân lập tức mời đại phu đến chửa cho Tiểu Lộ, hả?"

Chân Bảo Lộ đưa tay ra cầm tay của phụ thân nhà mình, nói: "Tiểu Lộ chỉ cần phụ thân." Nàng dừng một chút, đáng thương nhìn phụ thân nhà mình, nói, "Phụ thân hãy ở cùng Tiểu Lộ mấy ngày này, đừng đi đâu hết, có được không?"

Chân Như Tùng dùng chăn gấm bọc con gái lại thật chặt chẽ, sau đó mới bế lên, đưa tay sờ lên đầu con gái, nóng đến dọa người. Ông vội nói: "Được, phụ thân ở với Tiểu Lộ mấy ngày này, đâu cũng không đi."

Từ thị cũng tiến vào, nhìn con gái bị bệnh thành dáng vẻ ấy, cũng rất là lo lắng, nói với Chúc ma ma đứng bên cạnh: "Bà ra ngoài nhìn xem, đại phu đã đến chưa. Sao mà mời đại phu lâu như vậy?"

Chúc ma ma đáp dạ, lúc này mới vội vội vàng vàng ra ngoài.

Từ thị đi đến bên cạnh Chân Như Tùng, nói với Chân Như Tùng: "Phu quân, để thiếp thân chăm sóc Tiểu Lộ đi." Lời nói của hai cha con mới vừa rồi, đương nhiên Từ thị cũng nghe thấy, có điều bà chỉ nghĩ là phu quân dỗ dành con gái thôi, dù sao cũng không thể vì chăm sóc cho con gái, mà thật sự không đi tới Hàn Lâm Viện làm việc.

Chân Bảo Lộ vừa nghe, vội vàng nhìn phụ thân bên cạnh, nói: "Tiểu Lộ muốn phụ thân."

Chân Như Tùng vốn đang đau lòng nắm chặt tay con, vừa nghe giọng nói yếu ớt vô lực của con gái lại càng gấp gáp, vội vàng vổ về nói: "Tiểu Lộ ngoan, phụ thân không đi." Rồi sau đó nói với Từ thị, "Để ta trông Tiểu Lộ."

Từ thị cũng không nói thêm nữa. Lúc này đại phu đến, Từ thị vội tránh ra, để cho đại phu xem. Đại phu nói: "Lục tiểu thư bị phong hàn rất nặng, theo lý thì hôm qua nên có triệu chứng, sao lại kéo dài tới hôm nay?"

Lời này nói ra, sắc mặt Chân Như Tùng càng lúc càng âm trầm.

Từ thị cũng nhịn không được nữa, muốn quở trách hạ nhân trong phòng, nhưng nhớ tới bà làm nương, cũng không có chú ý, cũng khó chối tội này.

Chân Bảo Lộ nằm trên giường, nghe đại phu nói vậy, biết lúc này mình mắc phong hàn có chút nghiêm trọng, nhưng trong lòng thấy đáng giá. Nếu không như vậy, nàng không có lý do gì khiến phụ thân không đi Hàn Lâm Viện. Sinh bệnh, tuy có hơi tùy hứng, cũng là không còn cách nào. Chỉ là Chân Bảo Lộ lại lo lắng, liệu phụ mẫu có thể bởi vậy mà trách phạt những hạ nhân trong U U Hiên hay không, Hương Hàn và Hương Đào là người hầu hạ bên cạnh nàng, hôm qua thật sự là nàng có hơi không khoẻ, chỉ là cố tình không muốn các nàng ấy phát giác thôi.

Đại phu kê ra phương thuốc, Từ thị sai Nghiêm ma ma đưa đại phu đi phòng thu chi lĩnh bạc, sau đó trách cứ hạ nhân trong U U Hiên.

Hương Hàn và Hương Đào đã sớm đổi sắc mặt, đứng ở một bên nơm nớp lo sợ.

Từ thị nhíu mi, nói: "Hôm qua tiểu thư đã không khỏe, sao các ngươi hầu hạ bên người, cũng không phát hiện được chứ?"

Hương Hàn lớn tuổi hơn, thấy Hương Đào sợ hãi nói không ra lời, mới kéo Hương Đào quỳ xuống, nói: "Hôm qua tiểu thư quả thực đi ngủ sớm, nô tỳ tưởng rằng tiểu thư đọc sách nhiều ngày nên mệt mỏi, mới không nghĩ nhiều. Là nô tỳ không chăm sóc chu đáo, khiến tiểu thư ngã bệnh, xin phu nhân trách phạt."

Trách phạt tất nhiên là phải trách phạt, huống chi sơ sẩy lớn như vậy.

Từ thị đang suy nghĩ xem nên nghiêm khắc xử phạt hai nha hoàn này thế nào, nhưng ở bên trong Chân Bảo Lộ bắt đầu sốt ruột. Hương Hàn cùng Hương Đào luôn luôn ở bên người nàng chiếu cố, sớm đã thân như tỷ muội. Chân Bảo Lộ giãy giụa, muốn từ trong chăn gấm ngồi dậy, nhưng bản thân bị bọc chặt chẽ kín mít như một con nhộng.

Chân Như Tùng mềm giọng nói: "Nằm im, chớ lộn xộn."

Chân Bảo Lộ nước mắt mênh mông, nếu nói mới đầu là cố ý giả bộ đáng thương, nhưng lúc này, là bệnh đến khó chịu vô cùng. Người sinh bệnh tính tình yếu ớt, nước mắt tự động rơi xuống.

Chân Bảo Lộ mấp máy môi nói: "Phụ thân, đừng trách phạt các nàng ấy có được hay không, Tiểu Lộ rất thích Hương Hàn và Hương Đào, đừng phạt các nàng..."

Chân Như Tùng biết con gái thiện lương, người bên cạnh đối tốt với nàng, tuy nàng không nói, thực ra trong lòng thấy rất rõ ràng, cũng ghi nhớ từng người. Mặc dù là nha hoàn. Chân Như Tùng nói: "Nếu không phạt một chút, sẽ không nói được, nhưng phụ thân đáp ứng với con, phạt nhẹ thôi, để sau này các nàng chăm sóc cho con cẩn thận hơn."

Như vậy là được rồi. Tuy Chân Bảo Lộ cảm thấy có lỗi với hai nha hoàn này, nhưng nếu phụ thân đã đáp ứng cho hai người họ tiếp tục lưu lại bên cạnh mình, nàng sẽ có cơ hội bồi thường. Chân Bảo Lộ cũng không so đo nữa, từ lúc phụ thân thay khăn đắp trên trán cho nàng, miệng vẫn thì thào nói: "Phụ thân đã đáp ứng Tiểu Lộ, trước khi Tiểu Lộ khỏi bệnh, không được rời khỏi Tiểu Lộ."

Trong lòng Chân Như Tùng sớm đã có quyết định, gật đầu nói: "Yên tâm, phụ thân đáp ứng với con."

Lúc này, dưới áo ngủ bằng gấm lụa hoa màu đỏ thẫm một cái tay nhỏ chậm rãi vươn ra, ngón út cong cong.

"Ngoéo tay."

Chân Như Tùng cười cười, vươn bàn tay dày rộng của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón út mảnh khảnh của con gái, âm sắc trầm lắng nói: "Ngoéo tay."

Chân Bảo Lộ mỉm cười, gương mặt vẫn còn nóng sốt đỏ rực, trong lòng lại kiên định. Xưa nay phụ thân không lừa nàng, chuyện ông đã đồng ý thì luôn nói được làm được.

Đầu thật sự nặng quá, chỉ là có những lời này của phụ thân, Chân Bảo Lộ liền an tâm nằm ngủ.

Đến khi Chân Bảo Lộ tỉnh lại, nhìn thấy Chúc ma ma và tỷ tỷ bên cạnh, đang lau mình cho nàng, lúc này mới cả kinh, lôi kéo tay Chúc ma ma nói: "Phụ thân... Phụ thân đâu?" Tiếng nói hơi khàn, không còn trong veo mềm mại giống ngày trước.

Chúc ma ma cực kỳ đau lòng, nói: "Tiểu thư yên tâm, lão gia chỉ trở về dùng cơm, một lát sẽ tới đây với tiểu thư." Trong lòng lại than thở, lão gia yêu thương con gái như vậy đích xác là không còn gì để nói.

Chân Bảo Quỳnh cũng dỗ dành: "Phụ thân đã mệt mỏi, tỷ tỷ ở với muội cũng giống nhau, Tiểu Lộ ngoan, hả?"

Chân Bảo Lộ biết mình không phải đứa nhỏ ba tuổi, không nên tùy hứng, nhưng lúc này nàng chỉ có thể mặc kệ thôi, như vậy mới có thể kéo phụ thân ở lại. Nàng thì thào, một giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống. Kỳ thật Chân Bảo Lộ không cần phải làm bộ khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới những ngày phụ thân của nàng bị nhiễm bệnh ở đời trước, hơn nữa chỉ có vài ngày thì ra đi, vậy là không thể nào cầm được nước mắt.

Chân Bảo Quỳnh nhìn thấy, vô cùng rối rắm, vội vàng nói với nha hoàn bên cạnh: "Ngươi đi tìm lão gia, nói Lục tiểu thư tỉnh rồi." Sau đó vỗ nhè nhẹ vào lưng muội muội, trấn an nói: "Ngoan, Tiểu Lộ không khóc, không khóc..."

Lúc này ở Nghi An Cư, Chân Như Tùng đang dùng cơm, do Từ thị hầu hạ thay đổi xiêm y. Từ thị cẩn thận thay ông sửa ống tay áo, nhíu mi nói: "Phu quân mệt mỏi một ngày rồi, cũng sớm nghỉ ngơi đi. Bên Tiểu Lộ, thiếp thân qua chăm sóc là được rồi." Đại phu đã nói, con gái bị nhiễm phong hàn rất nặng, phu quân chăm sóc như vậy, lỡ như cũng bị lây phong hàn thì sao, bà làm thê tử, nhưng lại không nói được. Việc chăm sóc cho con gái, là người làm nương như bà phải làm.

Chân Như Tùng lại nói: "Không cần, mỗi ngày ngươi đều phải chăm cho Thượng nhi và Vinh nhi, cũng rất mệt rồi. Ta lại khác, ta là nam nhân, chỉ có chút mệt ấy với ta mà nói không coi ra gì cả."

Từ thị còn không chịu: "Tuy vậy, phu quân thật sự muốn theo lời Tiểu Lộ nói, mấy ngày nay không đến Hàn Lâm Viện sao?"

Chân Như Tùng mỉm cười, gật đầu nói: "Ừm. Ta đã đáp ứng Tiểu Lộ, tất nhiên phải làm được. Hơn nữa, đã vài năm ta luôn bận công sự, chỉ có nghỉ cuối tuần hàng tháng, mới có thể ở cùng Tiểu Lộ bọn họ. Lúc này Tiểu Lộ bệnh nặng như vậy, ta làm sao còn có tâm tư làm việc công."

Đang nói, nha hoàn bên cạnh Chân Bảo Quỳnh đã đến ở bên ngoài. Chân Như Tùng vừa nghe con gái tỉnh lại, vội vàng đi ra, bước tới ngưỡng cửa, lại quay đầu liếc nhìn Từ thị: "Ngươi ngủ sớm đi. Trong phòng Tiểu Lộ có giường êm, ta mệt thì ngủ một đêm ở đó cũng được, ngươi không cần chờ ta."

Như vậy, Từ thị chỉ có thể gật đầu thuận theo, trong lòng ngóng trông con gái sớm ngày hết bệnh.

.

Chân Bảo Lộ tiều tụy vì bệnh nằm trên giường trọn vẹn năm ngày, đến ngày thứ sáu, tinh thần mới khá hơn một chút, có điều khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như cũ không có huyết sắc. Đều nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, thật là không sai.

Mà Chân Như Tùng cũng theo lời nói của con gái, đã nhiều ngày không nghĩ ngơi chăm sóc bên người con gái, ở chỗ lão thái thái cũng đã úp mở phể bình.

Lão thái thái không dễ chọc, nhưng Chân Như Tùng có biện pháp của mình để đối phó với lão thái thái. Lại nói đến Chân Như Tùng, không hỗ là nam tử hàng ngày luyện võ, tuy nhìn lịch sự, nhưng có một thân thể cường tráng, cực khổ chăm sóc như vậy, cũng chỉ hơi mệt mà thôi, vẫn không có gì không khoẻ.

Một ngày này, Chân Bảo Lộ nằm trên giường, nhìn ra bên ngoài, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, phòng ngủ trở nên sáng trưng. Chân Bảo Lộ chậm rãi nghiêng đầu, hỏi Chúc ma ma: "Hôm nay là ngày gì rồi?"

Chúc ma ma nhìn tiểu thư nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mượt mà, bây giờ cái cằm đã trở nên nhọn hoắt. Bà đáp lời: "Thưa tiểu thư, hôm nay đã là mười chín rồi."

Mười chín, mười chín tháng hai.

Cả người Chân Bảo Lộ ở dưới nệm siết chặt, hốc mắt có chút nóng. Nàng nhớ rất rõ ràng, đời trước buổi tối ngày mười bảy tháng hai phụ thân bắt đầu phát sốt, lúc sau bị chuẩn ra là nhiễm dịch bệnh, đến giờ tỵ (từ 9 giờ đến 11 giờ sáng) ngày hai mươi tháng hai thì ra đi.

Đời này thì sao? Sáng nay phụ thân vẫn chăm sóc cho nàng, tay vẫn đút cháo cho nàng ăn.

Chân Bảo Lộ vừa kích động, vừa sợ hãi. Chỉ mong ngóng sớm tới ngày mai, chờ ngày mai qua đi, phụ thân liền không có việc gì nữa.

Chúc ma ma hơi lo lắng, sắc mặt của tiểu thư hôm nay đã tốt hơn nhiều, nên nhịn không được hỏi: "Tiểu thư muốn tìm lão gia ư?" Mấy ngày nay tiểu thư nhà bà rất bám lão gia. Bất quá tiểu cô nương sinh bệnh, biểu hiện này cũng là bình thường.

Chân Bảo Lộ biết, lúc này phụ thân của nàng đang trở về phòng nghỉ ngơi, án theo tình huống trước mắt, sáng mai cũng sẽ không đi làm công sự.

Chân Bảo Lộ lắc đầu, nói: "Không cần, để phụ thân nghỉ ngơi nhiều một lúc đi."

Lúc này Chúc ma ma mới lộ ra mỉm cười, đưa tay dịch góc chăn cho nàng, nói: "Được, tiểu thư hãy nghỉ ngơi."

"Ừm." Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu, nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn phía trên.

Lúc sau bên ngoài chợt có động tĩnh, Chúc ma ma đi ra ngoài nhìn coi, đợi Chân Bảo Lộ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, mới kinh ngạc nói: "Đại Biểu Ca?"

Người tới chính là Tiết Nhượng.

Nhưng giống như bình thường rồi lại có chút không giống.

Chân Bảo Lộ nhìn thật lâu, mới nhìn ra Đại Biểu Ca không giống ở chỗ nào.

Thường ngày lúc nàng gặp mặt Đại Biểu Ca, hắn đều là áo mũ sạch sẽ, bản thân cũng đẹp đẽ gọn gàng, nhưng bây giờ y phục toàn thân dính bùn, giống như vài ngày rồi chưa thay đồ, với lại sắc mặt cũng không được tốt, có cảm giác như phong trần mệt mỏi.

Chân Bảo Lộ không thích nhìn nhất là lôi thôi, bản thân mình không lôi thôi, nhìn người khác, nếu lôi thôi, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Ngay sau đó liền cau mày, có chút ghét bỏ, cũng không dám tỏ ra ghét bỏ quá rõ ràng, hỏi: "Sao Đại Biểu Ca lại tới đây vậy?"

Thiếu niên cao to im lặng đứng ở đó, nghe được giọng nói của tiểu cô nương, mới chậm rãi đi tới, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gầy hẳn xuống, ánh mắt dừng một chút, rồi cẩn thận hỏi: "Muội... khá hơn chút nào chưa?"

Chân Bảo Lộ cười cười, ghét bỏ y phục dơ bẩn của hắn, nhưng lại thích con người này của hắn, mấp máy môi nói: "Khá hơn nhiều rồi."

Tiết Nhượng thấy thế, chậm rãi đi đến cạnh bàn gỗ hoàng hoa lê bên cửa sổ. Trên bàn có bình nước ấm, hắn cầm lấy rót một ly, lại đi đến bên giường, đở người đang nằm trên giường lên.

Vừa lúc Chân Bảo Lộ cũng đang khát, lập tức ừng ực uống vài ngụm, nhẹ nhàng cười nhìn hắn: "Cảm ơn Đại Biểu Ca."

Tiết Nhượng lại nói: "Nghe nói...mấy ngày nay dượng luôn ở bên người chăm sóc cho muội."

Đại Biểu Ca cũng biết sao? Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ, nhưng nhớ tới, có một phụ thân yêu thương mình như vậy, khoe ra còn không kịp, mắc cỡ gì chứ?

Nàng gật đầu: "Ừm, đúng vậy, buổi sáng phụ thân vừa mới đi về nghỉ rồi."

Tiết Nhượng ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Chân Bảo Lộ mỉm cười, vừa định hỏi hắn làm sao lại có bộ dạng này, tựa như đã vài ngày chưa có tắm rửa vậy, liền thấy Hương Đào vội vội vàng vàng chạy vào.

Dù Hương Hàn và Hương Đào không bị phạt nặng, nhưng cũng là không chăm sóc cho chủ tử chu đáo, nên bị đánh mười gậy, hai ngày này mới có thể xuống giường. Thấy Hương Đào có thể xuống giường thì vui vẻ, tâm tình của Chân Bảo Lộ cũng tốt hơn, khẽ mỉm cười nghiêng đầu hỏi: "Sao rồi hả? Chuyện gì mà kích động như vậy?"

Gương mặt tròn nhỏ nhắn của Hương Đào tái mét, giọng nói run rẩy: "Lục tiểu thư, là... là lão gia gặp chuyện không may. Mới vừa rồi lão gia phát sốt, phu nhân còn tưởng rằng phong hàn, mời đại phu đến xem, đại phu nói... nói lão gia nhiễm dịch bệnh."