Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 50




Mặc dù Chân Bảo Lộ rất tò mò, nhưng cũng biết lúc này mình không thể đi vào. Vừa lúc Lý ma ma bên cạnh lão thái thái đi ra. Thường ngày Lý ma ma cực kỳ hòa ái, nói chuyện cũng ôn hòa, hướng tới các nàng hành lễ nói: "Tứ tiểu thư, Lục tiểu thư, hiện giờ lão thái thái có chuyện muốn nói với Nhị gia, hay là hai vị tiểu thư trở về trước, lát sau hãy trở lại."

Chân Bảo Quỳnh cũng biết có chuyện không ổn, thấy muội muội vẫn còn ngơ ngác đứng đó, thì đưa tay kéo kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói: "Muội muội, chúng ta trở về thôi."

Chân Bảo Lộ đáp một tiếng "Được.", lúc này mới liếc nhìn người bên trong, rồi theo tỷ tỷ trở về. Nào biết hai tỷ muội vừa đi ra Thọ Ân Đường, thì thấy Chân Như Tùng vốn phải nằm trên giường đang đi tới.

Chân Bảo Lộ giật nảy mình, vội vàng đi qua hỏi: "Sao phụ thân xuống giường rồi? Không phải còn chưa khỏe ư?"

Chân Như Tùng mặc xiêm y trong nhà màu thạch anh, sắc mặt suy yếu, môi cũng hơi nhợt nhạt, hiển nhiên vẫn chưa khỏi hẳn.

Tuy nói y thuật của Vân Hạc Tiên sinh cao minh, nhưng Chân Như Tùng còn cần tĩnh dưỡng trong một thời gian.

Nhìn con gái nhỏ xinh hoạt bát bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc của Chân Như Tùng trở nên ôn hòa, vươn ra bàn tay dày rộng xoa nhẹ lên mặt nàng vài cái, giọng điệu êm dịu như thường ngày, nói: "Yên tâm, phụ thân không có việc gì."

"Phụ thân!"

Chân Bảo Lộ vểnh môi có chút nén giận, giận ông không coi trọng thân thể của mình. Chỉ có nàng biết, nàng hi vọng phụ thân bình bình an an cỡ nào, cả đời che chở người nhà bọn họ. Nàng từng trải qua mùi vị không có cha mẹ, trải qua kinh nghiệm sợ hãi.

Chân Như Tùng thập phần hưởng thụ sự quan tâm của con gái, mỉm cười nói: "Phụ thân nói chuyện với tổ mẫu của con xong liền trở về nghỉ ngơi, hả?" Ông dịu dàng nói, lại nhìn qua trưởng nữ duyên dáng yêu kiều bên cạnh, tiếp tục nói, "Quỳnh nhi, dẫn Tiểu Lộ trở về phòng đi."

Chân Bảo Quỳnh là người cẩn thận tỉ mỉ, nhớ tới biểu tình tức giận mới vừa rồi của lão thái thái, liền nhu thuận gật đầu, nắm tay của muội muội trở về U U Hiên.

Chân Bảo Lộ trở lại U U Hiên, chân mày vẫn không giãn ra. Nàng tiếp xúc cùng Nhị thúc không nhiều lắm, chỉ là ở đời trước sau khi phụ thân mất đi, Nhị thúc liền quản gia, trở thành chủ nhân của phủ Tề Quốc Công. So với Nhị thẩm Trình thị, Nhị thúc còn chiếu cố tỷ đệ bọn họ hơn, nhưng dù sao Nhị thúc là nam nhân, bận rộn nhiều việc, không có thời gian mà quản xem bọn hắn làm việc khỉ gió gì.

Lão thái thái có tổng cộng ba nhi tử, theo thứ tự là phụ thân của nàng, Nhị thúc, còn có Tam thúc.

Tính tình phụ thân ổn trọng, lại là Trường Tử, từ nhỏ đã được dạy bảo nghiêm khắc, may cũng không có phụ kỳ vọng của trưởng bối. Mà người làm nương, trời sinh đối với tiểu nhi tử thiên vị hơn, Tam thúc của nàng là người tính tình phóng đãng, mặc dù không làm việc đàng hoàng, nhưng đối với trẻ con rất tốt, thường xuyên tìm cho nàng những thứ đồ chơi mới lạ. Còn Nhị thúc, kẹp giữa phụ thân và Tam thúc, tự nhiên dễ dàng bị xem nhẹ nhất.

Nhưng nàng nhớ rõ, vị Nhị thúc này cực kỳ thông minh, cũng cực kỳ tài giỏi. Đời trước lúc Nhị thúc quản gia, địa vị của phủ Tề Quốc Công tại Hoàng Thành phát triển không ngừng, cũng là bởi vì như vậy, tam đường tỷ Chân Bảo Chương của nàng mới có thể gả cho Tam hoàng tử được sủng ái nhất lúc ấy làm Vương phi. Còn về sau Tam hoàng tử Tĩnh Vương có lên làm Hoàng đế hay không, nàng không biết.

Hôm nay đến tột cùng là vì sao? Nhị thúc đã làm sai chuyện gì... Nghĩ đến mới vừa rồi Chân Như Tùng cũng vội vàng đi qua, Chân Bảo Lộ càng cảm thấy tò mò.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến phụ thân?

Nha hoàn Hương Đào mang theo một cái rổ trúc nhỏ tiến vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thư nhà mình giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, kêu đến mấy lần tiểu thư mới phản ứng được. Hương Đào nói: "Tiểu thư đang suy nghĩ gì đấy? Hay là đói bụng?"

Chân Bảo Lộ lắc đầu, nhìn thấy trong tay Hương Đào là một cái giỏ đựng quả sơn trà vàng óng, mặt mày hớn hở hỏi: "Ở đâu mà có vậy?"

Hương Đào nói: "Nô tỳ đang muốn nói chuyện này đây. Chính là gã sai vặt bên cạnh Tiết Đại công tử đưa quả sơn trà tới, nô tỳ tự chủ trương thay tiểu thư nhận lấy."

Chân Bảo Lộ cầm lấy một quả xem, trông thấy thích nói: "Thật tốt quá, có thể làm bánh sơn trà nha." Dừng một chút, phân phó Hương Đào nói, "Đợi sáng mai làm bánh sơn trà, ngươi đi tới phủ An Quốc Công, đưa một ít cho Đại Biểu Ca."

Tiếp đó, Chân Bảo Lộ thấp giọng thì thầm: "Cũng không biết hắn có thích ăn hay không..." Bất quá lại nghĩ đến Đại Biểu Ca mới vừa hết phong hàn, mà sơn trà lại nhuận phổi tiêu đàm, hết ho chữa suyễn, dù sao cũng tốt cho thân thể, ăn một chút cũng không sao cả.

Chân Bảo Lộ mỉm cười, Hương Hàn đang dọn dẹp phòng bên trong, trong tay cầm búp bê may mắn mà hôm nay Chân Bảo Lộ mới vừa ném trúng được, nói: "Tiểu thư, cái này có cần cất đi không?"

Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua, rồi nói: "Không cần, đặt ở bên giường là được rồi." Nàng rất thích.

.

Bên Thọ Ân Đường, lão thái thái tức giận đến không sao tả được, nhìn con thứ hai Chân Như Bách quỳ trên mặt đất nói: "Nếu không phải lão đại mạng lớn, gặp được thần y Vân Hạc Tiên sinh, mạng này của đại ca ngươi đã không còn rồi. Ngươi sao có thể... Sao có thể làm ra loại chuyện này!" Cơn tức giận của lão thái thái dâng lên, tuyệt đối không ngờ, con thứ hai thường ngày khiêm tốn an tĩnh, tâm tư có thể ác độc như thế.

Chân Nhị gia quỳ trên mặt đất, nghe lời nói của lão thái thái, lẳng lặng không nói gì.

Lão thái thái tức giận, giơ tay lên cầm ly trà bên cạnh ném tới trên đầu Chân Nhị gia. Nghe "xoảng" một tiếng, ly trà rơi xuống đất, mà trên đầu của Chân Nhị gia, cũng bị chảy máu.

Lúc Chân Như Tùng tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Ông vội vàng đi qua, đỡ lấy tay đang run rẩy của lão thái thái, nói: "Nương, người làm cái gì vậy?"

Lão thái thái ân cần nói: "Con không dưỡng bệnh cho tốt, qua đây làm gì?"

Chân Như Tùng nhìn thoáng qua Chân Nhị gia quỳ dưới đất, mới nói: "Nhi tử nghe nói nương đang quở mắng nhị đệ, nên đến xem một chút. Nhị đệ đã là người lớn, nếu hắn có làm chuyện gì sai, người nói cho tốt là được rồi mà?"

Lão thái thái chỉ nghĩ trường tử còn chưa biết chuyện, chỉ vào Chân Nhị gia điên cuồng nói: "Con hỏi xem đệ đệ này của con, đến cùng hắn đã làm ra loại chuyện gì!"

Sắc mặt Chân Như Tùng nhàn nhạt, biểu tình cũng không có gì biến hóa. Ông đỡ lão thái thái ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Nhi tử biết."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có lão thái thái kinh ngạc, ngay cả Chân Nhị gia đang quỳ trên mặt đất cũng lộ ra biểu tình khó có thể tin.

Lão thái thái cố gắng bình ổn lửa giận, nói: "Con đã biết, vậy chuyện này giao cho con xử lý đó. Phủ Tề Quốc Công của chúng ta, không có loại người tâm tư ác độc bực này, ta xem như không có đứa con trai này."

Chân Nhị gia nghe xong, mới cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, người có bao giờ thật sự để ý tới người con trai là con đây? Trong mắt người chỉ biết đến trường tử và tiểu nhi tử bảo bối, con đối với người mà nói, cho tới bây giờ đều là có cũng được mà không có cũng không sao. Con biểu hiện xuất sắc, người cũng sẽ không khen một câu, mà Đại ca cùng Tam đệ, cho dù đã làm chuyện sai, bất quá người cũng chỉ tùy tiện nói vài câu. Thời niên thiếu, con đã quỳ ở Từ Đường bao nhiêu lần, mà người chân thật quan tâm tới con mấy lần?"

Chân Nhị gia cười, ánh mắt hung ác nham hiểm, chỗ trán bị ly trà ném trúng chảy máu, một đường chảy xuống, khiến cho bộ dáng có hơi dữ tợn.

Lão thái thái nhìn ngây ngẩn cả người, lúc này mới nói: "Thì ra là vì vậy, nên ngươi mới hãm hại ca ca ruột của mình! Nếu không phải ta điều tra ra, lúc này ngươi không thành công, có phải còn có lần tới muốn tiếp tục ra tay hay không!"

Lão thái thái tức giận đến hốt hoảng, Chân Như Tùng vội vàng vuốt lưng cho lão thái thái, thay nàng xoa dịu cơn giận: "Nương, chuyện này, hãy để nhi tử xử lý đi."

Lão thái thái nói: "Được, vậy con xử lý, ta mặc kệ, ta không có đứa con trai này!"

Lão thái thái được Lý ma ma đỡ trở về phòng, Chân Như Tùng mới đi đến trước mặt Chân Nhị gia. Ông cúi đầu, chợt khom lưng, đở Chân Nhị gia ở dưới đất lên.

Chân Nhị gia vô cùng kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu, thấy đại ca trước mặt, chờ ông đứng vững, đã thấy đại ca vung tay lên đánh một quyền lên mặt ông. Chân Nhị gia lảo đảo lại té xuống đất, rồi sau đó lộ ra sắc mặt ngoan độc, đứng dậy vung một quyền tới.

Trong ba huynh đệ, Chân Như Tùng có võ nghệ tốt nhất, mọi thứ đều xuất sắc, mà tuy Chân Nhị gia nhìn có vẻ bình thường, kỳ thật nếu thật sự đem ra so sánh, cũng có thể phân cao thấp với Chân Như Tùng. Chân Nhị gia lập tức không tiếp tục ẩn giấu, hung hăng liều mạng với Chân Như Tùng.

Bọn sai vặt và nha hoàn đứng bên cạnh đang muốn tiến lên, lại nghe Chân Như Tùng quát: "Ra ngoài!"

Trong một lúc, hai huynh đệ đánh nhau không ra hình dạng gì.

Nếu đổi lại là thường ngày, tự nhiên Chân Nhị gia không phải là đối thủ của Chân Như Tùng, nhưng Chân Như Tùng đang bị bệnh mấy ngày nay, còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này hiển nhiên chống không lại Chân Nhị gia rồi. Hai huynh đệ ngươi tới ta đi, lúc sau mỗi người đều bị thương ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Khóe mắt và khóe miệng của Chân Như Tùng đều bị đánh bầm tím, ngực thở phì phò lên lên xuống xuống, mới cười lạnh nói: "Ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, bản thân mình thiếu chút nữa chết trong tay của chính huynh đệ mình. Chân Như Bách, ngươi quả nhiên thật có bản lãnh, rõ ràng không ngờ, ngươi thật âm hiểm!"

Chân Nhị gia cũng không tốt hơn chỗ nào, bởi vì trên trán chảy máu, lúc này hơn phân nửa khuôn mặt đều nhuộm máu, nhìn khá dọa người.

Giọng điệu Chân Như Tùng bình tĩnh hơn, lại nói: "Ngươi có biết khi đó ta đang suy nghĩ gì không?" Ông dừng một chút, nhìn về phía nhị đệ bên cạnh không nói một lời, nói, "Ta đã nghĩ, nếu ta cứ như vậy chết đi, liệu thê tử có đem tội lỗi này đổ lên người Tiểu Lộ hay không. Ta lại nghĩ nếu thật sự chết, trưởng nữ mới vừa đính thân, hai đứa con trai mới ba tuổi, nên làm sao bây giờ? Ta nghĩ đến thê tử của ta, nhớ tới con cái của ta, không yên tâm nhất, chính là Tiểu Lộ..."

"Nhị đệ, lúc Tiểu Lộ còn nhỏ, ngươi cũng từng bồng qua mà? Ta nhớ được ngươi còn rất thích Tiểu Lộ đấy. Ngươi nói từ nhỏ nương đã lạnh nhạt với ngươi, kỳ thật không phải Tiểu Lộ cũng vậy sao? Thật ra tâm địa của nó thiện lương, chưa bao giờ ghi hận, nhiều lắm là trước mặt biểu đạt mình không vui thôi. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi là đại nam nhân, mà ngay cả một đứa con nít cũng không bằng? Ta mà chết đi, ngươi sẽ là đương gia của phủ Tề Quốc Công, thật ra ngươi có nghĩ tới hay không, ta là đại ca của ngươi, chúng ta là huynh đệ!"

Chân Như Tùng đứng dậy, phủi phủi bụi bậm trên người, không liếc mắt nhìn Chân Nhị gia nữa, giọng điệu lạnh như băng nói: "Ngươi quỳ một tháng ở Từ Đường đi, suy nghĩ lại cho kỹ. Sau này, ngươi cùng nhị đệ muội bọn họ đến tây viện bên cạnh mà ở, ngày sau nên bớt qua lại, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Ông dừng một chút, lại nói: "... Tự giải quyết cho tốt đi."

Xong liền bước ra Thọ Ân Đường

Chân Nhị gia ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn bóng dáng huynh trưởng rời đi, lúc này mới khẽ cười.

.

Sau đó Chân Nhị gia liền quỳ suốt cả một tháng trong Từ Đường.

Sau khi ở Từ Đường suy nghĩ trở về, hai chân của Chân Nhị gia có chút không thuận tiện, nghe ý tứ của đại phu, sợ là cho dù dưỡng tốt, cũng sẽ lưu lại mầm bệnh. Mà một tháng này, Trình thị đã khóc đỏ hết mắt, mấy ngày trước đây còn chạy tới Thọ Ân Đường cầu lão thái thái, sau đó biết lão thái thái hạ quyết tâm, cũng chỉ có thể cân nhắc cuộc sống sau này.

Chân của Chân Nhị gia không có dưỡng tốt, lão thái thái không hề đau lòng, trực tiếp lên tiếng để nhị phòng chuyển đến tây viện.

Phủ Tề Quốc Công rộng lớn, lão thái thái và tam phòng đều ở tại đông viện, vô cùng náo nhiệt, bên tây viện không có người nào ở, nên có hơi hoang phế và quạnh quẽ.

Chuyện này ồn ào lớn như vậy, suốt hơn một tháng, không khí cả phủ Tề Quốc Công đều âm trầm. Mỗi ngày Chân Bảo Lộ ngoài việc đi học ở Ngọc Bàn Sơn, còn lại đều nhu thuận ở trong phòng làm bài tập và học thêu thùa.

Ngày hôm đó Chân Bảo Lộ đọc sách ở đình nghỉ mát trong vườn, thấy Chân Bảo Chương với cặp mắt hồng hồng từ chỗ của nàng ta đi ra, nha hoàn và gã sai vặt xách thùng gỗ lim đi theo phía sau, bên trong đều là đồ đạc của Chân Bảo Chương.

Chân Bảo Chương mặc một thân xiêm y màu xanh thêu hoa mai, dáng người cao gầy mảnh khảnh, bộ dáng xinh đẹp không có khoa trương giống Trình thị, vừa thấy liền là phong phạm của đại gia khuê tú. Chỉ là sắc mặt của nàng ta cũng không tốt.

Đây là lần đầu Chân Bảo Lộ nhìn thấy Chân Bảo Chương kiêu ngạo có bộ dáng tâm tình suy sụp như vậy, nàng ta nhìn thấy Chân Bảo Lộ, cũng chỉ vội vàng nhìn một cái, rồi lau nước mắt rời đi.

Chân Bảo Lộ cũng không đến chào hỏi. Nàng hiểu tính tình của Chân Bảo Chương, lúc này mà đi đến, nàng ta chỉ cho rằng Chân Bảo Lộ có ý muốn cười nhạo. Nàng cũng không muốn bị mất mặt.

Sự tình ầm ĩ lớn như vậy, không ai có thể biết đến tột cùng là bởi vì sao. Nhưng lúc này, Chân Bảo Lộ lại ít nhiều gì cũng đoán ra được. Nàng cứ tưởng rằng phụ thân bị bệnh dịch là do nhiễm ở Hàn Lâm Viện, nhưng đời này phụ thân không đi Hàn Lâm Viện, mà vẫn bị bệnh, thiếu chút nữa mất mạng. Nếu phụ thân của nàng chết đi, Nhị thúc chính là người có lợi nhất. Tất cả mọi việc, đều quá rõ ràng.

Vốn là Chân Bảo Lộ có ấn tượng không tệ với Nhị thúc, nhưng vừa nghĩ tới Nhị thúc thiếu chút nữa đã hại chết phụ thân, trong lòng là hoàn toàn không có một chút đồng tình.

Nàng nhìn theo bóng lưng cô đơn của Chân Bảo Chương, chỉ cảm thấy trừng phạt này còn chưa đủ. Nếu không phải Nhị thúc, đời trước cuộc sống của nàng làm sao có thể thành như vậy? Cứ cho là nàng so đo, lòng dạ hẹp hòi đi!

Chân Bảo Lộ nhíu mày, thật tức giận, trong lòng rất không thoải mái.

Đến khi nghe có người gọi nàng, Chân Bảo Lộ mới ngẩng đầu lên, hướng người đi tới gọi: "Tạ phu tử."

Chân Bảo Lộ cực kỳ kinh ngạc.

Trong hai năm qua, Tạ phu tử nhìn thấy Chân Bảo Lộ tiến bộ, dĩ nhiên rất vui vẻ. Vả lại trước mắt có sáu vị tiểu thư thì có ba vị đã vào trường nữ học, còn lại ba vị, Nhị tiểu thư thứ xuất Chân Bảo Thanh không phải học nữa, vì đến tuổi làm mai mối, nên đã bắt đầu không đến lớp học ở Ngọc Bàn Sơn, mà là ở trong phòng chuyên tâm học tập nữ công, lúc này, cũng chỉ còn lại Chân Bảo Lộ và Chân Bảo Nguyệt.

Tạ phu tử thấy Chân Bảo Lộ cầm một bản tập thơ trong tay, hiếm có nói: "Lục tiểu thư chăm chỉ là chuyện tốt, bất quá cũng cần phải chú ý thân thể."

Chân Bảo Lộ có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Dạ, cảm ơn Tạ phu tử quan tâm, đệ tử biết rồi."

Tạ phu tử nhìn tiểu cô nương rất có hiểu biết, ở trên lớp học cũng suy một ra ba, cực kì thông tuệ, lập tức nhân tiện nói: "Ta nghe Tứ tiểu thư nói, Lục tiểu thư cũng muốn thi vào trường nữ học."

Chân Bảo Lộ lại không biết, sao tỷ tỷ nói với Tạ phu tử chuyện này, lập tức ngượng ngùng đáp: "Ta muốn học cùng một chỗ với tỷ tỷ."

Tạ phu tử nói: "Lục tiểu thư thông tuệ, nghĩ đến cũng không khó. Nếu có thể, sang năm hãy thử xem đi."

Sang năm. Chân Bảo Lộ hơi há miệng, kinh ngạc nói: "Nhưng... Nhưng không phải mười hai tuổi mới có thể..."

Tạ phu tử cười lắc lắc đầu, nói: "Sớm một năm hay trễ một năm cũng gần giống nhau, chỉ cần có bản lĩnh là được."

Dường như... Nói cũng có lý.

Chân Bảo Lộ mím môi nghĩ nghĩ, biết mình ngoài việc muốn cùng tỷ tỷ học chung một chỗ, còn là càng muốn bù đắp cho đời trước, đi trường nữ học sẽ có thể mở mang kiến thức. Ý chí chiến đấu lập tức sục sôi, nói với Tạ phu tử khó có được ôn hòa: "Được, đệ tử nhất định cố gắng, không cô phụ kỳ vọng của Tạ phu tử."

Một năm đó, Chân Bảo Lộ gần như không rời khỏi nhà, chỉ ở trong phủ học bài.

Một năm sau, Chân Bảo Lộ thuận lợi đậu vào trường nữ học, trở thành đệ tử nhỏ tuổi nhất học trong trường nữ học ở Hoàng Thành.