Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 37: Viêm Dục tức giận




Edit: An Bi Nhi

Mộc Phỉ vốn bị Viêm Dục ôm vào lòng, nghe thấy lời nói của Tưởng Vũ, sao Tưởng Vũ lại biết nàng và Viêm Dục không phải phải cha con ruột? Là do nhìn ra tuổi tác sao? Mặc dù Viêm Dục chưa đến 20 tuổi, nhưng ngày thường hay xụ mặt xuống ít nói, nếu đoán theo số tuổi thì không hợp lý lắm.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Viêm Dục sầm xuống, đôi mắt đen tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Vũ, như muốn đâm thủng khuôn mặt đang cười của hắn: "Ngươi nói ai là hôn thê của ngươi?"

Chết tiệt, sao hắn không biết chuyện nữ nhi nhà mình đính ước với tên tiểu tử nghèo này!

Lúc này, suy nghĩ của Viêm Dục đã loạn lên rồi, trong đầu hắn còn đang nghĩ sao Tưởng thị lại đồng ý gả Mộc Phỉ cho người khác, vẫn còn nhỏ mà đã nhận thân, đối phương lại còn là một tên tiểu tử lắm miệng, sao xứng đôi với nữ nhi của hắn được?

Hai người đều khiếp sợ với lời nói của Tưởng Vũ, chỉ là hai người không cùng suy nghĩ một việc, Mộc Phỉ nghĩ rốt cuộc là chỗ nào sơ hở mà Tưởng Vũ lại biết, người khác có biết hay không? Viêm Dục và bản thân mình không có quan hệ huyết thống, nên hắn sẽ không được ở lại thôn Tương Sơn nữa rồi.

Mộc Phỉ còn đắm chìm trong của mình lo lắng thì bị Tưởng Vũ kéo lấy lại tinh thần, thêm với sau lưng tựa tại Viêm Dục  trong ngực, rõ ràng cảm nhận được Viêm Dục  tức giận, khóe miệng run lên, mới ý thức tới một người khác trọng điểm, vội hướng về phía Tưởng Vũ áy náy cười, rất uyển chuyển đem hôn sự nghi điểm cho chỉ ra ngoài. doẽnđoànloequíđun

"Vũ ca ca, chắc chắn là ca nhầm rồi, cha muội không hề biết chuyện nhận thân, mà mẫu thân cũng không hề nói với muội chuyện này."

Tưởng Vũ lại nắm chặt tay Mộc Phỉ, đúng lúc Viêm Dục vung tay lên kéo Mộc Phỉ vào lòng mình, thái độ rất xấu, nét mặt không còn căng cứng như vừa rồi nữa, nghĩ đến lời Mộc Phỉ vừa nói, hắn rất hài lòng.

Mộc Phỉ cũng cười rộ lên, không tự nhiên ưỡn người, đúng là không biết trong đầu nghĩ gì. Nhưng cũng có thể hiểu được, từ khi hắn tỉnh lại cũng chỉ có mỗi mình bên cạnh, sớm chiều đều ở chung, sinh ra cảm giác ỷ lại cũng là điều dễ hiểu.

Hắn giống như tiểu hài tử, đối với người hoặc vật mình ưa thích sẽ có ham muốn giữ lấy làm của riêng, trực giác nói cho hắn biết Tưởng Vũ muốn cướp mình đi, nên hắn mới khác thường như vậy.

Hắn ỷ lại vào bản thân mình như vậy, giống như một ngày nào đó phải chia lìa, hắn sẽ không nỡ bỏ mình mà đi.

"Phỉ Nhi, có thể muội không nhớ rõ, chuyện này từ 3 năm trước rồi, ca còn nhớ hôm đó muội vào thôn tìm ta nên bị lạc đường, suýt chút nữa thì ngã xuống khe suối, ta tìm được muội liền đưa muội về nhà, muội sợ tới mức lạnh run, trón trong lòng Vũ ca ca không nhúc nhich, sau đó thì ngủ luôn. Lúc đó Tưởng di nói vậy, còn hỏi ý kiến của muội, muội mơ màng liền gật đầu đáp "Vũ ca ca phải đợi Phỉ Nhi lớn lên nhé, Phỉ Nhi sẽ làm tân nương của Vũ ca ca" nói xong liền cười ngủ say."

Viêm Dục càng nghe mặt càng đen, cuối cùng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa trong lòng, nàng lại chủ động đi tìm hắn? Lạc đường thì trở về thế nào, ôm trở về thôi! Lại còn ngủ thiếp đi trong ngực hắn ta? Còn gật đầu đáp, chờ làm tân nương của hắn ta?!

Tiểu gia hỏa, biết cái gì là tân nương không hả? Vũ ca ca Vũ ca ca, hắn mà là ca ca ngươi à? Có ca ca nào thừa dịp muội muội ngủ say mà chiếm tiện nghi không!

Còn Tưởng Vũ ngươi nữa, không biết đó là lời nói đùa của Tưởng thị sao? Cũng không phải ngươi không tìm được vợ, nhớ thương Mộc Phỉ nhà ta làm gì!

Tức tức tức! Đúng là tức chết ta mà!

Đôi mắt Tưởng Vũ dịu dàng, hắn nhìn bóng dáng yêu kiều của tiểu cô nương kia lại nhớ đến tiểu nha đầu hồi nhỏ thường ỷ lại hắn, bờ môi ấm áp như nắng ấm ngày xuân, ôn nhu tỏa ra nhiệt độ ấm áp.

Mộc Phỉ cau mày cố nhớ lại ký ức trong đại não, mặc dù chuyện hồi nhỏ nàng không nhớ rõ, nhưng sau khi nhập vào thân thể này, nàng tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của Mộc Phỉ, cố gắng nhớ lại sẽ tìm ra.

Mặc kệ lời nói của Tưởng Vũ là thật hay giả, thì lòng của nàng cũng điên cuồng nhảy lên như nai con chạy loạn, hơn nữa thân thể này cũng vì thấy Tưởng Vũ cười mà kích động, nàng biết, những phản ứng này đều nói lên rằng tiểu Mộc Phỉ thật sự thích Tưởng Vũ, đây là tình cảm còn sót lại của nàng ấy, thế nên đó là nguyên nhân lớn nhất nàng không hề bài xích mà còn rất thỏa mãn, nguyện ý chuyện hắn thổ lộ tình cảm.

"Lời hắn nói là thật sao?"

Giọng nói giễu cợt mang theo lạnh giá từ phía sau truyền đến, Mộc Phỉ vô thức rụt cổ lại, không dám quay đầu nhìn Viêm Dục.

Tưởng Vũ mừng rỡ phát hiện sự thay đổi của Mộc Phỉ, biết chắc chắn nàng không hề nghĩ tới, không để ý Viêm Dục đang tức giận, cả gan hỏi tiếp "Phỉ Nhi nhớ ra rồi phải không? Ca biết ngay mà, muội sẽ không quên lời hứa đó."

Mộc Phỉ xấu hổ nhếch khóe miệng lên, thật sự nàng cảm thấy ở chung với Tưởng Vũ rất tốt, Tưởng Vũ tài hoa nàng biết rõ, Tú tài chắc chắn dễ như trở bàn tay, mà năng lực của hắn không hề tầm thường, một ngày kia có trở thành Trạng Nguyên nàng cũng không ngạc nhiên, nhưng người không quyền không thế mà sau này đi vào con đường làm quan sẽ muốn kết thân với danh gia vọng tộc hoặc lấy tiểu thư con nhà quan lại, nàng chỉ là một tiểu thôn cô ở thâm sơn cùng cốc, nhất định sẽ bị vứt bỏ.

Kể cả hắn có nhớ tới tình xưa với mình, thì lúc đó nàng vẫn phải làm thiếp, nàng không sợ không giữ được lòng nam nhân, chỉ sợ phải chia sẻ trượng phu với người khác.

Ở thời hiện đại  di@en*dyan(lee^qu.donnn) đã lấy nhau là cả đời, quan niệm cổ đại tam thê tứ thiếp, thực sự nàng không chấp nhận được.

"Thực không dám giấu giếm, Vũ ca ca, lúc đó muội còn nhỏ, ca cũng nói là đang ngủ mơ, muội cũng không nhớ được, sau khi tỉnh lại nương cũng không nói đến chuyện này nữa, nên...."

"Thật sao?" Ánh mắt Tưởng Vũ tối sầm lại, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.

Đôi mắt đen của Viêm Dục ánh lên vẻ vui mừng, khuôn mặt đẹp trai như thần tiên dịu xuống không ít, nhìn kỹ còn có thể thấy khóe môi hắn đang cười.

"Vũ ca ca, ca nói cha không phải cha ruột của muội, sao lại nói như thế." Mộc Phỉ lập tức chuyển sang chuyện khác, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ, là Tưởng Vũ suy đoán hay là người khác nói cho hắn. Bản thân hắn đoán thì còn may, nếu là người khác nói ra, không chừng lại dẫn đến sự cố khác.

"A, Mộc thúc thoạt nhìn chỉ hơn ta khoảng 6 tuổi, sao có thể có nữ nhi lớn như vậy, hơn nữa, lúc Tưởng di còn sống đã từng tiết lộ với ca về cha muội, địa vị của cha muội rất vững chắc, hưởng không ít vinh hoa phú quý, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để nàng còn sống, nên Tưởng di mới ôm muội tránh đến nơi này, chỉ mong muội một đời bình an."

Giọng Tưởng Vũ có chút ủ rũ, nói đến đây liền nhìn Viêm Dục ở sau lưng Mộc Phỉ, lại nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Phỉ, dường như nhắc nhở lại như tự thuật: "Cho nên cha ruột muội sẽ không đến đây tế lễ cho nương muội, có lẽ hắn là thân tín của cha muội, hoặc là huynh đệ, nhưng dù là khả năng nào đi chẳng nữa, hắn cũng không thể là cha muội. Cho nên, hắn ở bên cạnh muội, nhất định là có dụng ý khác."

Mộc Phỉ tặc lưỡi, nàng vẫn nghĩ là mình chỉ là một tiểu thôn cô không có chỗ dựa, không ngờ lại phức tạp như vậy, cha của mình lại là người có mối nhân duyên tốt liền vứt bỏ Tưởng thị, thật khiến người ta khinh thường!

Hắc, đây không phải là kịch bản mình vừa nghĩ cho Tưởng Vũ sao.

------ Lời tác giả ------

Hai ngày này có yêu sao?

Muốn yêu thêm sao?

Được rồi, thật ra là ta muốn nói, đừng giục chương nữa, được không? Lại giục chương rồi, thật sự là ta càng ngày càng bận, nhưng vì những bạn đọc thân mến nhiệt tình thích quyển sách này, mỗi ngày rảnh rỗi liền mở ra xem, cho nên, ta vẫn tiếp tục đăng truyện vào đúng 8 giờ sáng mỗi ngày, yêu mọi người ╭(╯3╰)╮