Sủng Thê Như Lệnh

Chương 8





 
Chương 8
Translator: Espresso
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi sắc mặt hơi xanh lại, hít sâu vài phần ngữ khí mới nuốt được luồng khí kia xuống dưới.

 
Vẻ mặt của Phò mã La Diệp cũng không tốt, viên ngọc lưu ly cầm trong tay thường dùng để ngắm nghía bị ném trên bàn, khi viên trân châu và cái bàn chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh loong coong, âm thanh loong coong kia nhiên giống như đánh thẳng trái tim của người khác, làm cho Mã thị vệ đang quỳ và đám người tim cũng nhảy lên theo.
 
“Thế tử Thụy vương làm sao vào được? Chẳng lẽ các ngươi ngay cả một đứa trẻ con không phát hiện ra?” Trưởng Công chúa Khang Nghi hỏi, nghĩ đến hôm nay chẳng qua chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi mò vào, nếu hôm khác bọn đạo chích mò vào gây bất lợi với con gái nàng… Không dám tưởng tượng hậu quả.
 
Là mẫu thân, vẫn phải cẩn thận một chút, rất sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Chuyện hôm nay, quả thật cũng ngoài dự liệu của nàng.
 
Mã thị vệ thoáng chốc lau mồ hôi lạnh đang chảy ra, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, cũng không biết Thế tử Thụy vương  kia làm sao mò vào được, đợi khi phát hiện, người đã đi vào, trực tiếp lao vào phòng của tiểu quận chúa ở. Bởi vì đối phương thân phận tôn quý, chớ nói một thị vệ nhỏ như hắn, mà là bất cứ ai ở đây, cũng không dám động thủ với cậu.

 
Cũng bởi vì như thế, cho nên Trưởng Công chúa Khang Nghi mới nuốt không trôi như thế. Con gái A Uyển mới sáu tuổi, hai lần gặp được Vệ Huyên đều xảy ra chuyện, làm cho nàng cảm thấy Vệ Huyên và con gái phỏng chừng là bát tự cùng hướng, nàng không động vào được Vệ Huyên, vậy thì biện pháp tốt nhất là để hai đứa tách xa nhau, nên đã quyết định hôm nay nếu thời tiết tốt, liền khởi hành quay về kinh, nghĩ đến bệnh tình của Thế tử Thụy vương còn cần nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể khởi hành, đến lúc đó không cùng đường, cũng sẽ không gặp mặt lại.
 
Nhưng ai biết, Vệ Huyên này bệnh còn chưa khỏi, bản thân liền mang theo một đứa nhóc cùng nhau lén lút chuồn vào. Với một đứa nhóc mà nói, có thể ở dưới mí mắt của mọi người lén lút chuồn vào, coi như là có chút bản lĩnh, cũng không biết cậu sao làm được.
 
Tuy rằng Trưởng Công chúa Khang Nghi ngữ khí chất vấn rất nhẹ nhàng, nhưng người trong phòng vẫn sợ hãi đến mức ngay cả thở trong nháy mắt cũng ngừng, không một ai dám trả lời.
 

Vẫn là Phò mã La Diệp phá vỡ yên tĩnh bên trong phòng, hắn nói: “Công chúa đừng tức giận, hết trước phái người đi thông báo Thụy vương  đến nhận người đã.” Sau đó nói với đám người Mã thị vệ: “Lần này là các ngươi thất trách, trước hết đi xuống chịu phạt đi.”
 
Lời nói của Phò mã khác nào tiếng trời, Mã thị vệ vội vàng tuân lệnh, lén lút lau mồ hôi lạnh lui xuống.
 
Chờ sau khi Mã thị vệ rời đi, La Diệp cầm tay vợ, ôn tồn nói: “A Viên đừng giận nữa, để bọn họ nhớ kỹ lần giáo huấn này, có lẽ về sau bọn họ sẽ bỏ rơi nhiệm vụ như thế nữa. Chúng ta cùng qua thăm A Uyển đi, cũng không biết Thế tử có hay không lại ầm ĩ với A Uyển.”
 
Là phụ thân của một cái ái nữ như mệnh, La Diệp thật sự lo lắng Vệ Huyên kia không khống chế được tính tình, cơ thể A Uyển yếu đuối như vậy, có lẽ không chịu nổi sức ép của cậu ta. Còn về cái khác, cũng không phải chuyện lớn, ở chỗ cậu ta xem ra cũng không phải chuyện gì lớn.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi hơi chau mày, nhìn vẻ mặt của chồng, nuốt lại lời nói.
 
Đợi khi hai vợ chồng tới phòng của con gái, liền nhìn thấy nha hoàn hầu hạ trong phòng đang vô cùng khẩn trương phòng thủ, và trên hai tấm quách thêu trước giường đất quay về với cửa, hai đứa nhỏ đang ngồi mắt to trừng mắt nhỏ, thằng nhóc đang dùng tay mình cố gắng túm lấy tay của cô bé đang mặc váy, làm cho nàng không thể giãy giụa.
 
Nhìn thấy cảnh này, Trưởng Công chúa Khang Nghi lại nhíu mày, cứ cảm thấy Vệ Huyên kia có chút không vừa ý.
 
So với hoài nghi của Trưởng Công chúa Khang Nghi, ánh mắt của La Diệp nhìn trên người con gái xem xét, phát hiện ngoài sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như cũ, nàng hoàn toàn không tổn hao gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng tốt trở lại, ôn tồn nói: “Thế tử tại sao lại qua đây ? Người đến tìm A Uyển?” Nghĩ rằng tối hôm qua đứa nhỏ mang bệnh này qua đây nói muốn xin lỗi A Uyển, La Diệp đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này cũng không phải bất trị như vậy.
 
A Uyển thấy cha mẹ mình đi vào, cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay đầu mở to mắt nhìn cha mẹ mình, hy vọng họ mau tới cứu nàng, ít nhất đưa cái tên từ đâu xông tới rất nhanh liền túm lấy nàng không buông, lúc này họ đang dùng ánh mắt khó coi kia nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nhóc con muốn bỏ chạy.
 
Nhớ tới lời nói u ám kì lạ lúc trước của đứa nhỏ này, A Uyển liền cảm thấy được đứa nhỏ này có tâm bệnh.

 
Nghe thấy lời nói của La Diệp, cái thằng nhóc từ lúc đến trong mắt ngoài A Uyển ra thì không nhìn người bên cạnh kia rốt cục có phản ứng, quay đầu nhìn thấy qua vợ chồng Trưởng Công chúa, đột nhiên lộ ra một nụ cười ngây thơ đáng yêu với họ, “Cô cô, dượng, cháu tìm đến biểu tỷ chơi, tiện thể xin lỗi biểu tỷ.”
 
“. . . . . .”
Mặc dù đêm qua đã trải qua một lần , hiện giờ nghe nói như thế mọi người vẫn cảm thấy khó tin, lại nhìn khuôn mặt tươi cười rất ngây thơ đáng yêu của cậu, mặc dù sắc mặt vì bị bệnh có chút nhợt nhạt mệt mỏi, nhưng không tổn hao gì tướng mạo đẹp quá mức của cậu.
 
Cái này không đúng với tin đồn chút nào, quả thực giống như là thay đổi một người khác.
 
“Ngươi thật sự muốn xin lỗi A Uyển?” La Diệp cũng có chút cảm thấy khó tin, hắn đi đến hai đứa nhỏ trước mặt, hơi khom lưng nhìn chúng.
 
Vệ Huyên gật đầu, trong mắt lướt qua vài phần kỳ lạ, nụ cười trên mặt vẫn ngây thơ lại đáng yêu như cũ, “Đúng vậy, ngày hôm qua cháu bệnh nên hồ đồ, nghe ma ma nói cô cô và dượng, biểu tỷ hảo tâm đi thăm cháu, nhưng cháu lại làm hại Biểu tỷ ngã sấp xuống… dượng, cháu không cố ý, cháu lúc đó bệnh đến mức hồ đồ, hoàn toàn không có ấn tượng. Đúng rồi, cháu thích Biểu tỷ mà, sao mà làm tổn hại nàng được?”
 
Dung mạo của Vệ Huyên di truyền từ vợ cả của Thụy vương phi Trịnh thị đã qua đời, cực kỳ trưởng thành, tuy rằng vẫn là một đứa trẻ, từ ngũ quan của hắn nghiễm nhiên có thể nhìn thấy phong thái dáng điệu trong tương lai sẽ tuyệt vời ra sao. Hắn trông khỏe mạnh so với đứa nhỏ bình thường, gương mặt còn mang theo vẻ trẻ con đáng yêu mập mạp, dáng vẻ này khiến cho hắn thoạt nhìn càng được yêu quý. Tướng mạo trưởng thành, lại hợp với dáng vẻ ngây thơ đáng yêu lúc này, cùng lời nói ngoan ngoãn biết điều, khiến tim gan người lạnh lùng cứng rắn cũng muốn hoá mềm.
 
A Uyển hầu như phải trợn trừng mắt, cái này không đúng, làm sao có thể thoáng chốc từ thằng nhóc con có tính cách kỳ lạ đáng sợ chuyển thành bộ dạng một thằng nhóc ngây thơ đáng yêu? Nếu không cái tên nhóc này vẫn dùng hai tay của hắn siết chặt nàng như cũ, nàng phải cho rằng chuyện lúc trước là ảo giác của nàng.
 
Điều càng làm cho nàng tuyệt vọng hơn chính là, phụ thân tính tình khá ngây ngô của nàng lập tức tin lời nói của tên nhóc đó, cũng đã hóa mềm rồi. Mẹ à, lão cha quá đơn thuần, quả nhiên không thể tin, Công chúa mẫu thân người phải chịu đựng rồi!
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi quả thật không có giống đơn thuần như vậy, nhưng nàng cũng tỏ ra không hiểu Vệ Huyên đang làm cái gì, Vệ Huyên sắp bảy tuổi rồi, đối với đứa nhỏ từ trong cung ra mà nói, bảy tuổi đã không xem như là một đứa nhỏ rồi, cho dù Vệ Huyên cũng giống như được chiều chuộng trong cái bình mật mà lớn lên. Đương nhiên, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng biết lấy với thân phận hiện tại của Vệ Huyên, cũng không cần thiết phải có âm mưu gì.
 
Quét mắt thấy hai tay Vệ Huyên nắm chặt tay con gái, mi tâm của Trưởng Công chúa Khang Nghi lại nhảy lên, nhưng gương mặt lại ôn hòa nói: “Bệnh của Huyên nhi còn chưa khỏi, nhiệt độ sáng nay còn lạnh , người tự mình chạy tới cẩn thận không lại phát bệnh. Hiện giờ cảm thấy thế nào, ổn hơn nhiều chưa?” Nói xong, nàng nhìn về phía đám người hầu hạ kia, vẻ mặt tuy rằng ôn hòa, có một luồng khí thế không giận tự uy, “Các ngươi hầu hạ các chủ nhân thế nào vật? Để cho hai đứa ngồi ở chỗ gió thổi ư?”
 
Thanh Yên vội mang theo nha hoàn khác qua thỉnh tội, thấp mi thuận mắt chịu khiển trách của chủ nhân, cũng không cho mình thanh minh.
 
Sau khi xử lý người hầu xong, Trưởng Công chúa Khang Nghi lại khôi phục vẻ mặt ôn nhu, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đặt bàn tay được chăm sóc cẩn thận của mình lên bàn tay nhỏ bé có chút phát sốt của Vệ Huyên, cười nói: “Sáng sớm nay, Huyên nhi chắc là còn chưa dùng bữa? Nếu đã đến đây rồi, đến chỗ cô cô cùng nhau dùng bữa nhé.”
 

Vệ Huyên cầm tay A Uyển xiết chặt, sau đó tùy ý để Trưởng Công chúa Khang Nghi tách tay của hắn với A Uyển ra không để lại dấu vết. Hắn cúi đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm tay hai người, thấy A Uyển khi thoát khỏi tay hắn liền nhẹ nhàng thở ra xoay người nhận lấy cái ôm của mẫu thân nàng, vẻ mặt lại dữ tợn vài phần, chờ khi ngẩng mặt lên, dĩ nhiên đã khôi phục bình tĩnh.
 
“Cô cô, Huyên nhi ở đây cùng dùng bữa với biểu tỷ A Uyển, không muốn về uống thuốc đắng chút nào.” Hắn làm nũng nói.
 
Lông mày A Uyển nhảy lên, nàng ở trong lòng mẫu thân nhìn hắn đầy nghi hoặc, phát hiện hai mắt hắn trong suốt, ánh mắt trong veo, thoạt nhìn giống như một đứa nhỏ bình thường lại rất đáng yêu.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười cười, liền giao người hầu đi lấy một phần đồ ăn sáng lại đây.
 
Vệ Huyên bật dậy, vừa lúc câu thân thủ túm lấy ống tay áo của La Diệp ở bên cạnh, mềm mại nói với ông: “Dượng ơi, ôm cháu lên đầu giường ngồi cùng Biểu tỷ A Uyển được không ạ?”
 
La Diệp chỉ có một đứa con gái là A Uyển, mấy năm nay đúng là tình thương của cha tràn đầy, nhìn đứa nhỏ đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy, tự nhiên mừng rỡ ôm hắn, dĩ nhiên đã quên đi cơn giận vì tiểu bá vương này hại A Uyển ngã sấp xuống vào buổi sáng ngày hôm qua.
 
A Uyển co người ở trong lòng công chúa mẫu thân, nhìn thấy vẻ mặt của cha nầng, liền biết hắn đã bị cái tên nhóc kia lấy lòng, nhất thời có chút buồn phiền. Nàng cảm thấy tên nhóc này thật sự rất thông minh, biết trong nhà ba người bọn họ, La Diệp là người dễ bị đánh hạ nhất, sau khi nói vài ba câu bào chữa cho hành vi của mình, còn tiện thể ở trong lòng cha nàng tạo ấn tượng tốt.
 
Tuy nói người xưa trưởng thành sớm, nhưng tên nhóc này rất có phần rất thông minh trưởng thành sớm sao?
 
Đang nghĩ ngợi, phát hiện tên nhóc con được ôm ngồi trên giường lại nhìn qua đây, trong nháy mắt cặp mắt đen như mực kia lạnh lẽo sắc bén lướt qua khủng khiếp như loài sói, khiến tim của nàng nhảy lên vài nhịp.
 
Mẹ ơi, quả nhiên không phải ảo giác của nàng, tên nhóc con này quả thực kỳ dị đáng sợ!
 
Ngay lúc người hầu mang đồ ăn lên, nhận được tin phu thê Thụy vương đang vội vàng qua đây .