Sủng Thê Như Mệnh

Chương 114: Chương 58






Sau khi tiệc thưởng hoa kết thúc, đợi mọi người cung tiễn Thái hậu, Hoàng hậu cùng các cung phi rời đi, các mệnh phụ phu nhân vào cung tham gia cung yến cũng rối rít dẫn theo các cô nương rời cung...
Chẳng qua là bởi vì chuyện lúc trước đám bé trai đánh nhau ở ngự hoa viên, khiến cho tâm tình của các phu nhân vốn dĩ đang tốt có thêm mấy phần rầu rĩ trong lòng, đặc biệt các phu nhân huân quý trong nhà có con đi học ở cung Chiêu Dương thì càng không thể nào quên được.
Vốn cho là trẻ con trong nhà có thể được Hoàng thượng coi trọng cho phép vào cung đi học, không chỉ ngày ngày được danh sư dạy dỗ tỉ mỉ, còn được tiếp xúc với các vị Hoàng tử, lại rất gần Hoàng đế, là một vinh dự vô thượng, không chừng trong tương lai còn có thể được Hoàng đế khen ngợi, cho vào trong Vũ Lâm Quân, hay Kim Ngô Vệ hoặc là Ngũ Lâm Quân cũng không tồi.
Nhưng ai biết trong cung Chiêu Dương còn có một tên Hỗn Thế Ma Vương.

Bởi vì hắn và Ngũ Hoàng tử giằng co, lại dám chia con em huân quý được cho vào cung đi học làm hai chiến tuyến, cầm đầu bởi Vệ Huyên và Ngũ Hoàng tử, mỗi ngày minh tranh ám đấu, thậm chí bởi vì Thái hậu cùng Hoàng đế đều nghiêng về phía Vệ Huyên, khiến cho phe Ngũ Hoàng tử hơi yếu thế!
Hai người tranh đấu thì thôi đi, có lẽ bọn họ đều là người bá đạo, không thể cho phép có người ở phái trung lập, những con em gia đình huân quý đi học ở Tĩnh Quan Trai đều bị quấn vào trong tranh đấu của bọn họ.

Hiện nay mặc dù bọn họ còn nhỏ, chẳng qua là những đấu đá nhỏ, nhưng đây chính là kết thù từ nhỏ, chờ tương lai lúc lớn lên còn không biết sẽ như thế nào nữa đây?
Chuyện hôm nay, đã để cho đám phu nhân này thấy được địa vị của Vệ Huyên ở trong lòng Hoàng đế một lần nữa, ngay cả Thái tử cũng nghiêng về phía hắn, càng thể hiện ra cho dù Ngũ Hoàng tử có cố hết sức cũng không chiếm được thế thượng phong.
Nhưng mà, mặc dù Ngũ Hoàng tử và Vệ Huyên có đấu đá hung hăng hơn nữa, với tuổi của bọn họ bây giờ chỉ có thể coi là mấy đứa trẻ đùa giỡn với nhau, Hoàng thượng cũng không truy cứu quá mức, cũng để cho các bà thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là, sau lại suy nghĩ một chút, mặc dù Vệ Huyên cùng Ngũ Hoàng tử huyên náo đến mức nào, thì Vệ Huyên và Ngũ Hoàng tử đều có chung một mẫu tộc, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, náo loạn hơn nữa cũng sẽ không huyên náo quá lớn.
Mặc dù không biết trong tương lai Vệ Huyên sẽ diễn nhân vật gì ở trong màn kịch này? Nhưng bây giờ nhìn lại, phe Trịnh Quý phi thế nào cũng mạnh hơn so với phe Thái tử.
Vốn mọi người đều cho là như vậy, nhưng bây giờ bởi vì Vệ Huyên cùng Ngũ Hoàng tử không hợp nhau, khiến cho rất nhiều người phát hiện thì ra cục diện ổn định đã bị hắn lặng yên không một tiếng động phá vỡ.
Tên Hỗn Thế Ma Vương Vệ Huyên này căn bản là chẳng phân biệt được địch hay ta mà ra tay, không chỉ đánh vỡ thế cục ở hậu cung, thậm chí ngay cả thế cục trên triều cũng bị ảnh hưởng một chút.
Ít nhất, những lão hồ ly trên triều càng nhìn càng không hiểu Hoàng đế là có ý gì? Dường như đặc biệt dung túng cho Vệ Huyên càn quấy, để cho phe Trịnh quý phi vốn đang rất cường thế bây giờ trở nên yếu thế, Thái tử yếu thế ngược lại cường thế hơn một chút, tạo thành cục diện cân bằng.
Không chỉ có hậu cung trở nên cân bằng, sóng ngầm mãnh liệt trên triều cũng được tạo thành một loại cân bằng kỳ diệu.

Những việc này tạm thời không có bao nhiêu người nhìn thấy rõ ràng, các phu nhân kia mang những tâm tư khác nhau rời đi, A Uyển cũng theo mẫu thân Công chúa của mình xuất cung lên xe ngựa trở về phủ.
Vào trong xe ngựa, Trưởng Công chúa Khang Nghi liền ôm nữ nhi vào trong ngực, sờ sờ mặt nàng, kiểm tra thân thể của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Con không sao chứ?"
Khi nữ nhi khéo léo lắc đầu, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hỏi thăm sự tình ở trong ngự hoa viên.
Tất nhiên A Uyển sẽ không giấu diếm nàng, liền kể lại chuyện trong ngự hoa viên.
Chờ nàng nói xong, ánh mắt Trưởng Công chúa Khang Nghi liền trở nên lạnh lùng, tưởng tượng nếu A Uyển không nhanh trí, sợ là khi đó nàng đã bị mấy bé trai kia mượn cớ đùa nghịch ác ý đẩy xuống hồ.

Hàm răng vì nghiến chặt mà căng lên, da mặt cũng căng cứng, trong lòng ngược lại cảm thấy việc lúc trước Vệ Huyên huyên náo thật tốt, Ngũ Hoàng tử bị đánh thật sự đáng đời!
Hồi lâu, nàng thở dài, nói: "Quả nhiên, trong hoàng cung thật nhiều thị phi...!Sau này nếu không có chuyện gì thì không vào cung nữa..."
A Uyển gật đầu, trong hoàng cung là địa bàn của Hoàng tử Công chúa, nàng vào cung luôn phải cẩn thận hơn, cũng không dám buông lỏng chút nào, tốt nhất vẫn nên tránh đi thì hơn.

Vì đây chính là xã hội hoàng quyền đầy bi ai, đại đa số mọi người đều bất đắc dĩ, không cách nào đấu lại Hoàng quyền chí cao vô thượng.

Đại đa số những người muốn đấu cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn, huống chi những người kia đều là long tử phượng nữ, cao cao tại thượng, không khác nào lấy trứng chọi đá.
Không có quyền thế thì không thể muốn làm gì thì làm, chỉ có thể bị bắt nạt.

Chẳng trách mọi người đều cố bò lên vị trí cao nhất, không chỉ vì phú quý cùng quyền thế mê hoặc lòng người, mà còn vì không cam lòng bị người khác ức hiếp...
Trong lúc bất chợt, A Uyển lại bắt đầu lo lắng cho Vệ Huyên.

Bây giờ hắn có thể lớn lối như thế, chẳng qua là do được Thái hậu sủng ái cùng Hoàng đế dung túng… Nếu như tương lai Thái hậu không còn sủng ái hắn, Hoàng đế cũng không quá dung túng cho hắn nữa, phe Hoàng tử của Trịnh Quý phi lên ngôi, sợ rằng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nếu như Thái tử có thể lên ngôi thì tốt rồi!
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy nữ nhi cau mày, mặc dù không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng vẫn nói: "Đừng sợ, Ngũ Hoàng tử và Tam Công chúa có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng không mạnh bằng Huyên Nhi được, chỉ cần Thái hậu còn sủng ái Huyên Nhi, thế gian này không ai có khả năng động hắn."
"Nhưng Thái hậu có thể sủng hắn bao lâu? Một ngày nào đó Thái hậu già đi, sau đó cũng sẽ không còn ai sủng hắn nữa… Còn Hoàng thượng thì sao? Tại sao Hoàng thượng lại dung túng cho biểu đệ như vậy!"
Thần sắc Trưởng Công chúa Khang Nghi lay động, nhẹ giọng nói: "Vậy cứ để cho bà ấy sủng cả đời thôi!"
A Uyển đợi một lúc, phát hiện mẫu thân Công chúa không nói tiếp, chỉ như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía trước, trong lòng lộp độp rơi xuống.

Dường như mỗi lần mẹ Công chúa lộ ra vẻ mặt này, bà đều sẽ phải làm chút gì đó!
Tiệc ngắm hoa kết thúc, náo nhiệt trong ngự hoa viên nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Nhưng mà vẫn có người không rời đi.
Ngũ Hoàng tử chịu đựng một thân đau đớn, đi tới một góc vườn trống trải, rốt cuộc có thể hỏi thăm nhóm người Vệ Giác.
"Lúc trước tại sao lại trở nên như thế? Vệ Huyên đến đây lúc nào? Là ai thông báo với hắn!"
Trên mặt Ngũ Hoàng tử vẫn rất nhã nhặn, nhưng đôi mắt lại vô cùng hung ác nham hiểm, khiến cho mấy bé trai nhìn thẳng vào mắt hắn đều có chút sợ hãi.
Vệ Giác đứng ở trong đó cũng rụt bả vai một cái, sau khi bị đường ca trách hỏi, hơi do dự nói: "Điện hạ, cái này cũng không nên trách chúng ta, là Quận chúa Thọ An quá thông minh! Hình như nàng biết chúng ta muốn làm gì vậy! Đã sớm chạy thì không nói, còn làm cho chúng ta trật chân té…"
"Nói bậy."
Ngũ Hoàng tử không chút nghĩ ngợi nói: "Nàng chỉ là một đứa nhỏ bệnh tật…..làm sao có sức lực chạy thoát khỏi các ngươi? Càng không cần phải nói đến chuyện có thể ngáng chân làm mấy người các ngươi trật chân té."
Nhưng lúc hắn hỏi như vậy, lại thấy mấy bé trai kia rối rít gật đầu, phụ họa lời của Vệ Giác, chỉ trời thề thốt nói tuyệt đối là nàng làm...

Ngũ Hoàng tử cau mày, lại tiếp tục hỏi mấy vấn đề, lúc sau liền phát hiện, hôm nay bản thân lại bị Vệ Huyên đùa bỡn.
Những lời nói của Vệ Huyên lúc trả lời Thái tử rõ ràng là đang gạt hắn! Đáng hận, bởi vì đang đánh nhau với Vệ Huyên, lại bị thái độ mập mờ của hắn làm cho thế trận đại loạn, nên hắn mới để cho hắn ta được như ý!
Bị chịu thiệt thòi nên nhất thời hết sức tức giận, đạp một đứa nhỏ, mắng: “Vì sao lúc ấy các ngươi lại cúi đầu?"
Đứa nhỏ bị đạp kia chính là đường ca của Vệ Giác - Vệ Tông, sức lực của Ngũ Hoàng tử không lớn, nhưng lại đạp trúng vào vết thương của hắn, khiến cho hắn đau đến nhe răng, nhưng lại không dám nói gì.
Thật may lúc này Vệ Giác vội vàng tiến lên, tránh cho Ngũ Hoàng tử tức giận mà bổ thêm cho hắn một cước nữa.
Vệ Giác vội vàng nói: "Điện hạ, lúc ấy chúng ta chỉ là sợ Thái tử nhìn ra điểm khác thường! Dù sao lúc ấy Quận chúa Thọ An và Ngũ Công chúa đã thấy rõ ràng mặt chúng ta, cho nên…"
Hắn liếc nhìn sắc mặt của Ngũ Hoàng tử, lại tiếp tục do dự nói: "Đệ hoài nghi thật ra là có người báo tin cho Vệ Huyên, cho nên hắn mới có thể tới nhanh như vậy.

Hắn nhất định là biết khi đó chúng ta sẽ đối phó Quận chúa Thọ An! Nếu như Quận chúa Thọ An thật sự xảy ra chuyện, sợ rằng….."
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử âm trầm, sau khi nghe xong lời của hắn, quan sát mấy bé trai trước mặt mặt mũi sưng vù, hồi lâu mới nói: “Hôm nay cực khổ cho các ngươi rồi, trở về nghỉ ngơi đi…, dưỡng thương cho tốt rồi vào cung."
Nghe lời hắn nói rất bình tĩnh, mấy bé trai cho là hắn không tức giận nữa, rối rít đáp một tiếng.
Đến khi Ngũ Hoàng tử rời đi, đám người Vệ Tông mới nhỏ giọng xì một tiếng với bóng lưng của hắn, thấp giọng oán hận nói: "Ai mà chẳng biết hắn có chủ ý gì! Chẳng qua là thấy phủ Quận vương chúng ta suy tàn, nên không coi chúng ta ra gì! Nếu như Quận chúa Thọ An kia thật sự xảy ra chuyện gì? Tên Vệ Huyên kia cố ý làm lớn chuyện, người bị đẩy ra gánh tội thay còn không phải là chúng ta hay sao? Vệ Huyên không là phải thứ tốt gì, nhưng hắn cũng chẳng có gì tốt đẹp!"
Nghe được câu này, mấy bé trai khác đều nhìn hắn, thấy vậy Vệ Tông mới buồn bực nói: "Các ngươi nhìn cái gì?"
Vệ Giác thay mặt mọi người nói: “Hóa ra đường ca đều hiểu, chúng ta còn tưởng rằng….."
Ngươi là cái tên ngu xuẩn đấy!.
Vệ Tông có thói quen bắt nạt đường đệ đầu óc không bằng hắn này, cũng biết ý tứ trong câu chưa nói hết của hắn, xoa gương mặt tím bầm, nói: "Đi, về nhà trước đã…."
Sau khi ra khỏi cung, mấy bé trai nói lời từ biệt, mỗi người lên xe ngựa của nhà mình rời đi.
Sau khi Ngũ Hoàng tử rời khỏi ngự hoa viên liền chạy thẳng tới cung Đông Ngũ nơi các Hoàng tử ở.
Trở lại tẩm cung của hắn liền thấy Tam Hoàng tử đã sớm chờ ở đó, hơn nữa còn mang theo thuốc cho hắn.
Lúc này Ngũ Hoàng tử liền cảm thấy thân thể có nhiều chỗ càng ngày càng đau, cũng không kiểu cách nữa, hắn cởϊ qυầи áo nằm ở trên sạp, để thái giám cận thần hầu hạ bôi thuốc cho hắn.
Tam Hoàng tử ngồi ở bên cạnh nhìn, ánh mắt rơi xuống trên cái lưng bóng loáng của Ngũ Hoàng tử.

Mặc dù có chút vết máu bầm nhỏ, nhưng nhìn cũng không quá mức đáng ngại, nhưng Ngũ Hoàng tử vẫn kêu đau, khiến cho hắn thật sự không hiểu.
Lúc tay tiểu thái giám đang bôi cao trị thương đến trên bả vai bị thương của Ngũ Hoàng tử, đột nhiên nghe được hắn rên lên một tiếng, bị dọa sợ đến mức tay run một cái, chỉ thấy Ngũ Hoàng tử nước mắt chảy ròng ròng, đôi môi cũng tím tái...
Đang trong kinh hoàng, bị tiểu thái giám làm đau đến khó chịu, Ngũ Hoàng tử nhặt một cái bình nhỏ bên cạnh lên ném vào đầu tiểu thái giám, nhất thời tiểu thái giám bị đập bể đầu, máu tươi chảy ròng ròng...
Tiểu thái giám không dám hé răng, vội vàng quỳ xuống đất xin tha tội.
Tam Hoàng tử thấy bộ dáng chảy máu đầy mặt của tiểu thái giám, cảm thấy thật sự khó coi, liền phất tay để cho hắn đi xử lý thương thế, còn bản thân cầm thuốc tự mình đi bôi thuốc cho đệ đệ, nói: "Lúc trước ở ngự hoa viên không phải còn rất tốt sao? Đệ chưa được bôi thuốc à!"
Ngũ Hoàng tử đau đến hít hà, suy yếu nói: "Dĩ nhiên là đã bôi thuốc rồi, chẳng qua là khi đó cũng không thấy đau như vậy…..ai biết bây giờ lại đau như vậy!"
Tam Hoàng tử thoáng nghi ngờ, hắn cẩn thận tra xét thân thể đệ đệ, thật sự không có gì nghiêm trọng.

Bình thường hắn và Vệ Huyên đánh nhau cũng đều là cái dạng này, chính là chỉ bầm tím mấy chỗ, thoa chút thuốc thì mấy ngày sau đều tiêu mất, sau đó còn không phải liền vui vẻ trở lại sao.

Hơn nữa Vệ Huyên cũng chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, cho dù có thể đánh nhau, lực tay cũng không mạnh lắm….
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nghe Ngũ Hoàng tử một mực kêu đau, không thể làm gì khác hơn là để cho người đi Thái Y Viện mời Thái y tới.
Chờ lúc Thái y tới, Trịnh Quý phi cũng phái Đại cung nữ ở cung Thái Dương tới.

Nghe nói Tam Hoàng tử cho người đến Thái Y Viện mời Thái y, dĩ nhiên là Trịnh Quý phi cảm thấy kỳ quái, như sợ có chuyện gì xảy ra, vội cho người tới hỏi thăm.
Sau khi Thái y kiểm tra, lại bắt mạch cho Ngũ Hoàng tử, chỉ nói Ngũ Hoàng tử chẳng qua là bị thương da thịt cũng không có gì đáng ngại… Về phần Ngũ Hoàng tử nói đau đớn khó nhịn, Thái y thật sự kiểm tra không ra được, cuối cùng bị Ngũ Hoàng tử tức giận mắng đuổi đi.
Tam Hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Huynh nhìn cũng không có gì nghiêm trọng, có lẽ là gần đây đệ nóng nảy thái quá, cho nên nóng trong nghiêm trọng, nên mới cảm thấy chỗ bị thương đau đớn hơn thôi."
Ngũ Hoàng tử đau một lần, chỉ có thể mềm nhũng nằm lỳ ở trên giường, cố gắng hít thở, tự mình giận dỗi: "Nếu hoàng huynh đã nói như vậy, thì huynh vẫn còn ở nơi này làm gì? Chuyện của đệ không cần huynh để ý, huynh có thể đi…"
Hắn đau muốn chết, nhưng người người đều nói vết thương của hắn không nghiêm trọng, trong lòng Ngũ Hoàng tử đặc biệt oan ức, thật sự là một lời khó nói hết!
Trong người khó chịu, mọi người nói chuyện vào trong lỗ tai hắn đều khiến hắn cảm thấy bọn họ đang mỉa mai hắn.
Như vậy càng khiến cho hắn hận Vệ Huyên hơn!
Cũng không biết Vệ Huyên động tay chân gì ở trên người hắn, nhìn không nghiêm trọng nhưng khiến cho hắn đau muốn chết, người vừa động liền thấy đau, nên suy nghĩ cũng chậm hơn mấy phần, rất nhanh đã thấy hơi mơ màng.
Tam Hoàng tử thấy hắn mặt mũi mệt mỏi liền nói: "Được rồi, hôm nay đệ bị thương, hãy nghỉ ngơi cho khỏe trước đi đã…..có chuyện gì thì cũng phải dưỡng thương cho tốt rồi hẵng nói với huynh cùng mẫu phi một tiếng, không được khiến cho bà quá lo lắng! Sau này đệ làm việc nên cẩn thận hơn, đừng đối nghịch với Huyên đệ nữa."
Nói tới đây, Tam Hoàng tử hơi nhíu mày lại, chỉ cảm thấy Vệ Huyên càng ngày càng khó nắm bắt, cũng không biết từ khi nào hắn trở nên như vậy?.
Loại thay đổi này khiến cho hắn cảm thấy càng ngày càng gây bất lợi cho bọn họ, hắn phải nghĩ cách mới được.
Nghe được tên Vệ Huyên, lửa giận của Ngũ Hoàng tử lại tăng cao, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, cắn răng nói: "Huynh coi hắn là đệ đệ, nhưng người ta có cảm kích không? Chỉ có Thái tử mới là huynh trưởng của hắn, huynh tính là cái gì?"
“Câm miệng…"
Giọng Tam Hoàng tử trở nên nghiêm khắc: "Lời này không thể để cho ta nghe được lần thứ hai, nhất là ở trước mặt phụ hoàng! Không cho phép đệ lộ ra chút nào…."
Tiệc ngắm hoa đã trôi qua hai ngày, Vệ Huyên lại trốn học đi thăm A Uyển.
Giống như bình thường, khi hắn vui vẻ nhào qua muốn hôn mặt A Uyển thì bị nàng đưa tay ra chắn giữa mặt của mình và miệng hắn, mặc dù chỉ hôn được lên mu bàn tay nàng cũng đã vô cùng tốt rồi, nhưng hắn càng muốn hôn lên mặt của nàng hơn.
"A Uyển…"
A Uyển ngồi ở trên phản, ra ý bảo hắn ngồi ở một đầu khác của phản đi, không để cho hắn đến đây chen với nàng.

Mà hiện tại trong phòng này còn có hai con ngỗng trắng ngốc nghếch nằm dưới chân, đang vươn cổ ăn thức ăn được pha chế riêng cho ngỗng, thấy Vệ Huyên bị cự tuyệt còn "Cạp" một tiếng rất hợp với hoàn cảnh, kêu đến mức khiến Vệ Huyên phải trợn mắt nhìn bọn họ một cái.
"Sao nàng lại để cho hai con súc sinh đầy lông lá này vào trong phòng, bẩn chết!" Vệ Huyên oán trách nói.
A Uyển sai nha hoàn dâng trà và điểm tâm cho hắn xong, liền cho nàng lui ra ngoài cửa coi chừng, thong thả nói: "Bọn chúng không bẩn, mỗi ngày đều có người chuyên tắm cho chúng nó, còn bôi huân hương, lau lông, màng chân của bọn chúng vẫn luôn được bọc lại rất sạch sẽ…."
Sau khi Vệ Huyên nghe xong lại nhìn hai con ngỗng trắng ngu ngốc kia, phát hiện đôi chân màu da cam của bọn chúng thực sự được hai chiếc túi bọc lại, giống như người ta đang mang giày vậy, nhất thời hết ý kiến được! A Uyển thật xem bọn chúng thành sủng vật mà nuôi sao? Tuy hắn nói đây là đưa cho A Uyển làm đồ chơi giải buồn, rất có linh tính rất nghe lời, nhưng vẫn có cảm giác không thoải mái….
A Uyển thấy hắn uống chén trà xong, mới nói: "Nói đi, ở buổi tiệc ngắm hoa đã xảy ra chuyện gì?"
Vệ Huyên suýt chút nữa bị sặc, vội vàng dùng khăn tay lau đi nước trà bên mép, vô tội nhìn nàng, rất vô tội hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Lại giả bộ rồi!
A Uyển gõ trên đầu hắn một cái, nàng vẫn cho là Vệ Huyên thích cách đơn giản thô bạo giày vò, bằng vũ lực cùng thân phận chèn ép đối phương, nhưng có lúc nàng cũng phát hiện, hắn tình cờ cũng sẽ làm một số chuyện mờ ám.
Ở trong cung, có thủ đoạn tất nhiên là rất tốt, chẳng qua là A Uyển cũng không muốn bị lừa gạt như những người khác..