Sủng Thê Như Mệnh

Chương 156: Chương 100






Ngày tháng trôi qua thật nhanh, sau ngày ba tháng ba, đầu mùng năm tháng ba chính là lễ cập kê của A Uyển.
Nhưng trước ngày kê lễ, A Uyển biết được Đại Trưởng Công chúa Khánh An trở thành khách mời chính trong kê lễ của nàng.
Bình thường nữ tử tổ chức lễ cập kê, khách mời chính sẽ do nữ trưởng bối có tài đức đảm nhiệm, như các nữ trưởng bối lão phu nhân phủ Hoài Ân Bá, lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu có thể trở thành khách mời chính, vậy thì Trưởng Công chúa Khang Nghi rất vui vẻ.

A Uyển cũng nghĩ rằng vị khách mời chính này sẽ chọn trong tổ mẫu nhà mình hoặc lão phu nhân Uy Viễn Hầu, ai biết lại là Đại Trưởng Công chúa Khánh An.
“Nương, cô tổ mẫu sao đột nhiên làm khách mời chính? Nương mời sao?” A Uyển thấy kì lạ liền hỏi.
Tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng hiện nay cháu gái Mạc Như của Đại Trưởng Công chúa Khánh An là Tam Hoàng tử phi, mà con gái của Trưởng Công chúa Khang Bình là Thái tử phi, hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình và Khang Nghi giao tình tốt, Thế tử Thụy vương lại là con rể tương lai của Trưởng Công chúa Khang Nghi, không làm sao hòa thuận với Trịnh Quý phi.

.

.

.

.

.


Đủ loại nguyên nhân phía trên, thực tế Đại Trưởng Công chúa Khánh An cùng Trưởng Công chúa Khang Bình đứng ở vị trí đối lập về mặt chính trị, tuy là huyết mạch chí thân đã nhấc lên cái vị trí kia cũng chỉ có thể đứng ở mặt đối lập.
Đương nhiên, loại chuyện này mọi người trong lòng biết rõ ràng, bình thường khi kết giao làm gì thì làm đó, vì Hoàng đế còn trẻ, không biểu hiện ra ngoài, nhưng đôi khi sự kiên trì là điều không thể thiếu.

Giống khách mời chính trong lễ cập kê của A Uyển, ngay từ đầu Trưởng Công chúa Khang Nghi là hướng vào lão phu nhân Uy Viễn Hầu, căn bản không nghĩ đến Đại Trưởng Công chúa Khánh An.
Thân phận Đại Trưởng Công chúa Khánh An cũng đủ tôn quý, lại là cô mẫu của Hoàng đế, làm khách mời chính cho A Uyển đó cũng là một loại phúc phận, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua những khúc mắc trong đó, làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An gửi cháu gái vào kinh làm Tam Hoàng tử phi, chứng minh dã tâm của bà ta cũng không nhỏ, sớm muộn sẽ cùng họ xé rách thể diện, cho nên kết giao những năm gần đây ngoại trừ duy trì hòa thuận ngoài mặt ra, nhưng trên thực tế không thường xuyên qua lại.
Trưởng Công chúa Khang Nghi lật xem danh mục quà tặng ma ma quản gia trình cho bà, bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày trước, ở trong cung gặp được cô mẫu Khánh An, lúc đó cùng bà ấy hàn huyên, bà ấy hỏi khách mời chính trong lễ cập kê của con đã chọn được người chưa, ta còn chưa truyền lời cho lão phu nhân Uy Viễn Hầu, chỉ nói vẫn chưa có mời, bà ấy liền nói nếu không chê cười, đến lúc đó để bà làm khách mời chính.” Nói tới đây, vẻ mặt của Trưởng Công chúa Khang Nghi có chút cổ quái.
Địa vị của Đại Trưởng Công chúa Khánh An trong tôn thất đương nhiên là cực cao, thậm chí áp lão phu nhân Uy Viễn Hầu, có bà ấy làm khách mời chính cho A Uyển, Trưởng Công chúa Khang Nghi trong lòng cũng vui vẻ, điều kiện tiên quyết là bên trong không có nhiều những khúc mắc như vậy thì tốt rồi, điều này làm cho bà khó tránh khỏi có chút rối rắm.
May mắn, sau đó khi Trưởng Công chúa Khang Bình biết được khách mời chính trong kê lễ của A Uyển là Đại Trưởng Công chúa Khánh An, mặc dù bà lấy làm kinh hãi nhưng thật ra không có nghĩ nhiều, còn khuyên giải với muội muội: “Cô mẫu Khánh An cũng được xem như là vị trưởng bối đức cao vọng trọng, có bà ấy làm khách mời chính, đối với A Uyển cũng tốt.”
Nghe được lời của Trưởng Công chúa Khang Bình, Trưởng Công chúa Khang Nghi lúc này tạm dừng ý nghĩ khác, liền định ra như vậy rồi.
Mặc kệ Đại Trưởng Công chúa Khánh An là căn cứ vào nguyên nhân gì chủ động đề nghị làm khách mời chính cho A Uyển, đối ngoại mà nói, với A Uyển cũng có điểm tốt, Trưởng Công chúa Khang Nghi liền vui vẻ tiếp nhận .
A Uyển nghe xong, tuy rằng trong lòng cảm thấy được có chút kỳ quái, nhưng nếu đã định rồi liền khó mà nói được gì.
Ngày mai đã là lễ cập kê của A Uyển, A Uyển ngồi bên cạnh mẫu thân, nhìn thấy thủ tục lễ cập kê ngày mai của nàng đã an bài đâu vào đấy, coi như là nhân cơ hội cùng nàng học tập.

Về sau nàng và Vệ Huyên thành thân, chờ sau khi Vệ Huyên kế thừa phủ Thụy vương, nàng sẽ là chủ mẫu đương gia của phủ Thụy vương, quản lý công việc bếp núc đương nhiên phải quen thuộc, sau khi nàng mười tuổi, Trưởng Công chúa Khang Nghi liền bắt đầu dạy nàng các thứ ở phương diện này, có đôi khi Mạnh Hân qua đây, liền cùng dạy hai cô nương, Trưởng Công chúa Khang Bình đối với chuyện này vô cùng yên tâm.
Có thể nói, từ sau sáu tuổi, A Uyển cùng đứa nhỏ Mạnh gia lớn lên, so với các tỷ muội phủ Hoài Ân Bá còn thân hơn, tất cả mọi thứ cô nương nên học thì cũng là cùng Mạnh Hân học.
Ở chỗ mẹ Công chúa ngồi một lát, A Uyển nhìn thời gian không còn sớm nữa, liền về Tư An viện nghỉ tạm .
Trước khi rời đi, Trưởng Công chúa Khang Nghi đưa cho nàng một phần danh mục quà tặng, nói: “Đây là danh mục lễ vật các phủ đưa tới, con cầm nhìn xem có cái gì không hiểu hỏi lại ta.”
A Uyển nghe lời đáp lại một tiếng.
Mới vừa trở về viện Tư An liền nghe nha hoàn báo Mạnh Hân qua đây.
Mạnh Hân là người tán văn (*) trong kê lễ của A Uyển, người tán văn bình thường do bạn tốt hoặc tỷ muội đảm nhiệm, Mạnh Hân việc đáng làm thì phải làm, đối với chuyện có thể trở thành người tán văn của A Uyển, Mạnh Hân vô cùng hưng phấn.
(*) tán văn (một thể văn thời xưa, nội dung ca ngợi nhân vật)
Cho nên, đêm trước kê lễ của A Uyển, Mạnh Hân liền không chịu nổi lại chạy đến chỗ A Uyển lăn vào giường.
“A Uyển, hôm nay lại có rất nhiều người tặng lễ vật qua đây hả?” Mạnh Hân ghé vào chiếc bàn nhỏ, vừa gặm trái cây vừa nghiêng đầu nhìn A Uyển, miệng nói không ngừng, “Ta nghe mẫu thân nói, trong kinh thành phàm là người có chút thể diện đều tặng lễ qua đây, so với kê lễ của Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ tổ chức lúc trước còn phải long trọng hơn, muội có biết vì sao không?”
Trước kê lễ hai ngày đều có người tới cửa tặng lễ vật, phủ Công chúa cũng bận rộn không ngừng.
A Uyển đang xem danh mục quà tặng, cùng nha hoàn đối chiếu đồ với danh mục quà tặng, những lễ vật cập kê được tặng Trưởng Công chúa Khang Nghi đều sai người ta chuyển đến viện Tư An, để trong phòng kho nhỏ của nàng, nói về sau để làm của hồi môn cho nàng, vừa hay làm cho nàng để ý một chút.

A Uyển trong tay bận rộn, thuận miệng nói: “Vì sao?”
“Bởi vì Huyên biểu ca!” Mạnh Hân hưng phấn mà nói: “Muội biết không? Huyên biểu ca nói, hắn rất coi trọng lễ cập kê của muội, cho nên những người đó đương nhiên không dám không tỏ vẻ, nếu ai dám làm mất mặt của muội, biểu ca sẽ không khách khí .”
A Uyển: “.

.

.

.


.

.”
A Uyển nghe được lời của Mạnh Hân, lại lật bản ghi chép xong danh mục quà tặng, nhìn thấy tên các phủ dài thành một chuỗi kia, nhịn không được trầm mặc.

Chẳng trách này hai ngày người đến phủ Phủ Công chúa tặng lễ vật nhiều như vậy, lúc trước nàng còn tưởng rằng là mặt mũi mẹ Công chúa nhà mình lớn, lại không biết có Càn Khôn khác, thì ra đều là vì tên nhóc Vệ Huyên bên ngoài gào to, A Uyển có thể tưởng tượng, nàng lại nổi danh một lần nữa rồi.
Nghĩ đến ánh mắt mờ ám trêu chọc của mẹ Công chúa khi nhìn nàng hai ngày qua, A Uyển cuối cùng đã hiểu, đáng tiếc nàng lúc ấy còn ngốc nghếch địa nhìn mẹ Công chúa, sau đó bị mẹ Công chúa kéo vào trong lòng ôm, trìu mến vuốt tóc một chút cũng không biết vì sao, còn tưởng rằng mẹ Công chúa đột nhiên bộc phát tính trẻ con, muốn chơi đùa một chút với con gái, liền ngoan ngoãn nhịn.
A Uyển rất muốn cắn thằng nhóc ngỗ nghịch kia một cái, thật là sao lại kiêu ngạo thế.
“Biểu ca đâu? Không biết đến lúc đó sẽ tặng muội lễ vật gì?” Mạnh Hân lại gần xem danh mục quà tặng, giọng tấm tắc bình luận .
Đây đều là lễ vật các phủ đưa tới trước tiên, những người giao tình không thân thiết với phủ Công chúa sẽ tặng quà trước, mà quà của bạn bè thân thiết sẽ đợi đến ngày lễ cập kê mới đưa tới, này đó là thân với không thân có sự khác biệt.
“.

.

.

.

.

.

Không biết.” A Uyển trả lời có chút không dám chắc, nàng rất lo lắng Vệ Huyên đến lúc đó thật sự sai người ta vội vàng mang hai mươi con ngỗng trắng qua đây tặng nàng.
Ngay khi A Uyển lo lắng, tới rồi ngày mùng năm tháng ba, phủ Công chúa vô cùng náo nhiệt.
Khách khứa của phủ Công chúa hôm nay nườm nượp vô cùng náo nhiệt, mọi người được mời đều nhộn nhịp đến đây.
Ngay khi mọi người vào cửa, liền nhìn thấy người hầu của phủ Thụy vương chuyển một chậu cao một trượng bọc trong vải bố đi vào phủ Công chúa, đợi khi người hầu kéo vải bố xuống, khi lộ ra bên trong một bảo thạch sáng lấp lánh, quả thực gần như làm mù con mắt của tất cả khách ngay tại đây.
Một cây bảo thạch cao một trượng? Đây là cái gì khái niệm? Hơn nữa tất cả bảo thạch dùng trong cây bảo thạch này đều là ngọc huyết thạch nổi danh của Tây Vực hợp thành, càng làm rung động lòng người.
Ngọc huyết thạch Tây Vực là một loại bảo thạch phổ biến được sử dụng trong nhiều đồ trang trí và đồ trang sức của phụ nữ ở trong kinh hiện nay, khi cây bảo thạch cao một trượng sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy được đã chấn động bao nhiêu người, khiến người ta cảm thấy sự giàu có và khí thế cường hào của phủ Thụy vương.
Nhìn thấy cây bảo thạch kia, trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ: Thế tử Thụy vương quả thực như trong lời đồn yêu thích Quận chúa Thọ An, ngay cả loại đồ vật cũng chịu tặng qua đây, làm ra cây bảo thạch này, còn không biết hao tài tốn của thế nào, thật sự là phá gia chi tử!
Nhưng lần này thật ra lại oan uổng cho Vệ Huyên, cây bảo thạch này cũng không phải chủ ý của hắn, mà là ý của Thụy vương.

Năm ngoái ở biệt trang phủ Thụy vương, Thụy vương vì muốn A Uyển sớm gả vào nhà để có thể quản thúc nổi tiểu tử thối gây rắc rối khắp nơi nhà ông, liền nói với A Uyển, chờ khi nàng cập kê, muốn tặng nàng một cây bảo thạch làm từ bảo thạch Tây Vực, đến lúc đó lại bằng lòng gả qua đó -- A Uyển đương nhiên không đồng ý.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Thụy vương sẽ không nói xạo, bàn tay to vung lên, liền sai người tặng qua đây, không lo lắng chút nào về chuyện người ta nói hắn giàu có thô kệch, đặc tình lỗ mãng.
Vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời, sau khi Thụy vương vác vô số oan ức cho con trai, cuối cùng đến lượt tiểu tử thối nhà ông đội oan ngược lại cho ông.
Cây bảo thạch để lại ở một nơi trống trải trước viện, sau khi tất cả khách vào cửa đều có thể nhìn thấy, không có gì bất ngờ xảy ra thiếu chút nữa bị mù con mắt.


Nhưng thật ra rất nhiều người cảm thấy hứng thú đối với cây bảo thạch này, ngay lập tức ở đó thưởng thức, ánh nắng mặt trời rơi xuống mấy viên ngọc huyết trên cây bảo thạch, giống như thủy tinh đỏ sáng lung linh trong vắt, pha trộn thành một màu đỏ êm dịu, vô cùng xinh đẹp.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An mang theo nữ quyến các phủ cũng ngắm nghía, sôi nổi tán thưởng.
Hai cô nương Mạc gia đi theo bên cạnh Đại Trưởng Công chúa Khánh An cũng ngẩng đầu nhìn cây bảo thạch cao một trượng kia, vẻ mặt hai người khác nhau.
Sau khi Mạc Lục cô nương nhìn trong chốc lát, không nhịn được quay đầu nhìn về phía đường muội Mạc Thất, nói: “Thế tử Thụy vương đối với Quận chúa Thọ An cũng thật tốt, cây bảo thạch e rằng tiền cũng không mua nổi, nghe nói vài năm nay đường thông đến bên kia Tây Vực cũng không dễ đi đâu.”
Mạc Lục cô nương nói như vậy cũng có nguyên nhân, bởi vì giữa triều Đại Hạ và Tây Vực còn cách thảo nguyên, trên thảo nguyên các dân tộc du mục sinh sống ở vùng tây bắc thảo nguyên, dân cư Đại Hạ gọi là bọn mọi rợ, trong đó một bộ lạc có thế lực lớn nhất gọi là dân tộc Địch trong thảo nguyên, chiếm cứ chặt chẽ con đường giao thương giữa Đại Hạ và Tây Vực, muốn đả thông con đường giao thương này cũng không dễ dàng.
Cho nên Tây Vực tuy rằng thừa các loại bảo thạch, nhưng lại lưu thông cực ít đến Đại Hạ, khiến cho ngọc huyết thạch Tây Vực giá cả rất cao.

Mà hiện nay, phủ Thụy vương tặng một cây bảo thạch Tây Vực cao một trượng, làm sao mà không khiến người ta chấn động.
Ngoài chấn động, cũng có người suy nghĩ nhạy bén rất nhanh liền hiểu rõ, dựa vào phủ Thụy vương phủ mấy năm trước chinh chiến ở phía Tây Bắc, có thứ gì tốt lại không có? Cho nên mới có thể vung tay thoải mái như thế, phủ Thụy vương không chỉ có có quyền, lại có tiền, năm đó Thụy vương cũng ở Tây Bắc vơ vét không ít.
Cho nên, loại chuyện này thật đúng là ghen tị.
Mạc Thất khóe miệng thẳng tắp, liếc mắt nhìn Mạc Lục một cái, thản nhiên nói: “Quận chúa Thọ An đương nhiên là phúc khí tốt.” Chỉ là tay ở trong ống tay áo nắm chặt lại.
Mạc Lục cười như không cười nhìn đường muội này, sau đó che miệng cười, không hề trêu ghẹo nàng.

Trước kia nàng thấy rằng Thất đường muội vô cùng chú ý tới Thế tử Thụy vương, hiện giờ cuối cùng khẳng định nàng có tâm tư đối với Thế tử Thụy vương, thật đúng là không ngờ rằng đường muội này sẽ có ánh mắt khác đối với Thế tử Thụy vương mà người người trong kinh thành đều tránh như ma quỷ, điều này làm cho nàng nghĩ tới chuyện trước đây Thế tử Thụy vương đã từng cùng Thụy vương xuống Giang Nam đến phủ Trấn Nam Hầu chúc thọ tổ mẫu.
Chỉ sợ, khi đó đã xảy ra chuyện gì đó.
**
Trong Tư An viện, A Uyển nghe nha hoàn nói chuyện phủ Thụy vương tặng cây bảo thạch Tây Vực kia, nhất thời da đầu run lên.
Thụy Vương quả nhiên giàu có, nói tặng sẽ tặng, hắn có cần nóng vội như vậy không? Cho dù hắn mạnh tay như vậy, mẫu thân nàng cũng sẽ không để nàng năm nay gả qua đó.
Nhưng mà, điều nàng nên thấy may mắn không phải là Vệ Huyên không sai người ta vội vàng mang hai mươi con ngỗng trắng vào phủ tặng nàng sao?
“A Uyển, phía trước chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi ~” Mạnh Hân cười khanh khách đi tới, kéo A Uyển đi ra cửa, nhân tiện cũng nói với A Uyển về cây bảo thạch ở trước viện để mọi người chiêm ngưỡng, “Huyên biểu ca quả nhiên ngoài dự đoán của mọi người.”
A Uyển hạ miệng, sửa lại cho Vệ Huyên: “Không phải biểu đệ tặng, là cậu Thụy vương tặng.”
Mạnh Hân haiz một tiếng, kỳ quái nói: “Sao có thể? Ta còn tưởng Huyên biểu ca tặng chứ, cữu cữu Thụy vương lớn tuổi như vậy, hẳn là sẽ không nên làm chuyện bừa bãi này đúng không?”
Hết lần này đến lần khác chính là Thụy vương làm chuyện này.
A Uyển chỉ có thể nói nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Trên đường nói xong liền tới rồi trước sân phòng khách, nữ quyến phủ Hoài Ân Bá và phu nhân các phủ đến xem lễ đều tới rồi, Đại Trưởng Công chúa Khánh An được mọi người vây quanh ngồi ở chủ vị, trên người mặc lễ phục Công chúa, đầu mang búi tóc giả, đeo trang sức cao quý, cả người tỏ ra rất có sức sống.
A Uyển và Mạnh Hân qua hành lễ với bà, sau đó chào mọi người, cuối cùng là vài vị cô nương cùng tuổi được mời đến đây xem lễ.
Cũng không biết có phải nàng mẫn cảm hay không, khi A Uyển chào hỏi hai cô nương Mạc gia, phát hiện ánh mắt của cô nương thứ bảy nhà họ Mạc - Mạc Phỉ có chút kỳ quái, nàng có thể tinh tường cảm giác đây là một loại dò xét, giống như ánh mắt lần đầu tiên gặp nàng ở thôn trang Tiểu Thanh Sơn.
A Uyển rất mẫn cảm đối với ánh mắt của người khác, chỉ tiếc nàng và Mạc Thất gặp mặt không nhiều lắm, cũng không hiểu vì sao mỗi lần nàng đều dùng loại ánh mắt dò xét kỹ này nhìn mình, khiến nàng có chút chẳng biết làm sao, vì không quen nàng ta cũng không dám mạo muội hỏi cái gì..