Sủng Thê Như Mệnh

Chương 248: Chương 195






Từ sau khi biết cha mẹ sắp tới, ngày nào A Uyển cũng nghểnh cổ hy vọng, lo lắng đường xá xa xôi, sức khỏe cha mẹ không còn như lúc trẻ, sợ bọn họ không thích ứng với hoàn cảnh và đi đường mệt mỏi sinh bệnh, lại lo lắng trên đường không an toàn.

Nhưng giờ nàng đang có thai, cho dù lo lắng cũng không dám lấy thân thể mình ra đùa, phải dưỡng thai thật tốt, làm cho nội tâm nàng có chút khó chịu.
Vệ Huyên đành phải an ủi: "Đừng lo, không phải Từ quản sự nói rồi sao, phụ vương phái thân vệ của ông ấy tự mình đưa cô mẫu tới, trên đường đi đều có người thu xếp rồi, hơn nữa ta cũng phái người qua tiếp ứng, không có việc gì đâu.

Ngược lại là nàng, đừng lo lắng lung tung, dưỡng thai thật tốt, tránh cho cô mẫu tới nhìn thấy nàng không thương tiếc mình rồi tức giận." Hắn cố ý đe dọa.
Quả nhiên, A Uyển nghe xong, nghĩ tới uy lực của mẹ Công chúa lúc tức giận, lập tức không nói gì nữa.
Không nói tới A Uyển ngóng trông Trưởng Công chúa Khang Nghi đến, Mạnh Hân lúc nghe tin mẫu thân huynh trưởng muốn tới thăm mình, cũng rất hy vọng, sau khi hy vọng, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
Nàng lôi kéo Thẩm Khánh trực tiếp tới tìm Vệ Huyên, hỏi: "Huyên biểu ca, huynh nói xem tại sao mẹ ta và ca ca lại chọn lúc này để đến thăm ta? Có phải trong kinh xảy ra chuyện gì hay không?" Nghĩ tới lần trước nghe tin Tam Công chúa chết, tuy mọi người đều nói không sao nhưng sao có thể không có sao chứ?
Tam Công chúa say mê huynh trưởng mình, tuy nàng chết là tự làm tự chịu nhưng một phần cũng vì Mạnh Phong, chỉ sợ Hoàng thượng giận chó đánh mèo.

Cho dù Hoàng thượng không giận chó đánh mèo, cũng sợ có vài người đối phó Thái tử, lấy chuyện thê tộc của Thái tử ra nói rồi lại kéo theo một đống rắc rối.

Vệ Huyên xem thường nói: "Nói ngươi ngu ngốc đúng là ngu ngốc thật, nếu như trong kinh thành xảy ra chuyện gì, Thái tử phi còn đang ở trong cung, mẹ ngươi và ca ca ngươi dám rời đi sao?"
Tuy Mạnh Hân bất mãn hắn chửi mình ngu nhưng sau khi nghe hắn giải thích, lại hết sức vui mừng, không để bụng hắn chửi mình nữa.
Vệ Huyên mắng xong, cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Thẩm Khánh, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích.

Hắn thích chửi thì chửi, không vui cũng không liên quan tới hắn.
Mạnh Hân thỏa mãn cùng Thẩm Khánh rời đi, chờ cha mẹ huynh trưởng tới.

Bởi vì nàng mang thai chưa tròn ba tháng, không thích hợp về thành Dương, chỉ có thể ở lại thành Minh Thủy dưỡng thai, ngay cả thành Dương cũng đặc biệt phái hai vú già có kinh nghiệm tới chăm sóc nàng, cho nên sau khi Trưởng Công chúa Khang Bình nhận được tin tức của bọn họ, hẳn là sẽ đi vòng qua thành Minh Thủy, chỉ cần an tâm chờ đợi ở đây là xong.
Quả nhiên, sau nửa tháng nhận được tin, phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi long đong mệt mỏi đến thành Minh Thủy.
Hai phu thê tới cửa được tiếp đón trang trọng.
Lúc A Uyển nhìn thấy cha mẹ bước xuống từ trong xe ngựa, tuy tuổi tác bọn họ vẫn vậy, dung mạo cũng không thay đổi, lại không nén nổi chua xót ngập tràn trong lòng, vội bước lên rồi bị Trưởng Công chúa Khang Nghi vươn tay kéo vào trong ngực.
Trưởng Công chúa Khang Nghi vô cùng kích động, ôm con gái hơn một năm không gặp, trong lòng cũng tràn đầy nỗi nhớ, cho dù con gái đã lớn rồi, cũng sắp làm mẫu thân rồi nhưng trong lòng của bà, vẫn là một đứa bé có thể đưa tay ôm vào lòng yêu thương, trong vui mừng, cảm xúc bộ lộ ra cũng không quá nhiều.
A Uyển ôm mẹ Công chúa một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cha Phò mã hốc mắt ửng đỏ, trông có vẻ sắp rơi nước mắt, phát hiện ông vẫn cảm tính như thế, không khỏi cười gọi một tiếng cha rồi bị La Diệp kéo tay, kích động nói không nên lời, chẳng hề để ý đến con rể bên cạnh.
Vệ Huyên nhìn chằm chằm A Uyển bị nhạc phụ kéo tay, có chút muốn kéo nàng trở về bên mình nhưng nghĩ tới A Uyển coi trọng phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi, chỉ có thể âm thầm cắn răng nhẫn nhịn.
Mạnh Hân vội cùng Thẩm Khánh tới thỉnh an, cười vui vẻ nói: "Dì, lâu lắm rồi không gặp, con cũng rất nhớ dì, dì và dượng đi đường vất vả rồi."
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy nàng tuy làm mẹ rồi nhưng tính cách vẫn trẻ con, không khỏi bật cười, mắt nhìn Thẩm Khánh cao lớn ở bên cạnh, trong lòng biết Thẩm Khánh quả nhiên không phụ kỳ vọng của tỷ tỷ Khang Bình, đối xử với Mạnh Hân vô cùng tốt mới có thể khiến nàng sau khi xuất giá vẫn có thể giữ tâm tính như vậy.
"Có gì vất vả đâu, chỉ ngày ngày ngồi xe ngựa, lại không cần tự đi đường." Trưởng Công chúa Khang Nghi lại cười nói.
Phò mã La Diệp cũng gật đầu không ngừng: "Đúng vậy, trước kia đi qua Giang Nam, vẫn còn chưa đi qua bắc địa, trên đường phong cảnh lúc nào cũng khác biệt, khắp nơi đều có chuyện xưa, không uổng công đi một chuyến." Sau đó lại nhìn con gái cười ngây ngô: "Quan trọng nhất là, A Uyển nhà ta ở chỗ này..."
Một lời nói, thể hiện rõ tâm tính cha ngốc của ông, cũng làm cho người xung quanh buồn cười.
"Được rồi, đi vào trước đi." Vệ Huyên thấy nói thêm nữa thì cũng không hết chuyện, vội cắt ngang bọn họ, để bọn họ vào nhà trước.
Đợi ngồi vào phòng khách, Mạnh Hân vội vã hỏi: "Dì, nghe nói mẹ con và ca ca cũng muốn sang đây thăm con, bọn họ sao bỗng nhiên muốn qua? Có chuyện gì sao? Hơn nữa sao không đi cùng với các người để có thể chăm sóc lẫn nhau?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nhẹ nhàng nói: "Bọn họ tất nhiên là nhớ con rồi, trong kinh thành không có chuyện gì cả, chỉ là nhân lúc thời tiết còn ấm ghé thăm con một chút, cũng không có chuyện gì.

Lúc trước bọn họ không biết con ở đây, nghĩ là phải thêm một thời gian nữa mới tới được, lại không ngờ sau khi ta xuất phát, bọn họ nhận được tin từ thành Minh Thủy biết con cũng ở đây, mất rất nhiều ngày sắp xếp thỏa đáng công việc trong kinh rồi mới tới."
Lời nói này không hề có kẽ hở như thể không có chuyện gì cả, trong lòng Mạnh Hân vẫn hơi nghi hoặc một chút mẫu thân huynh trưởng vì sao bỗng nhiên đến, lại cũng chỉ có thể tiếp nhận rồi hỏi thăm huynh trưởng mẫu thân dẫn theo người nào tới, trên đường có an toàn không, đến khi Trưởng Công chúa Khang Nghi trả lời từng câu một rốt cuộc cũng yên tâm.

Phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi đến thành Minh Thủy, tất nhiên phải tổ chực tiệc chiêu đãi.
Ngày hôm sau, La Diệp gọi hai vãn bối Vệ Huyên và Thẩm Khánh đi nói chuyện, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng rảnh rối, dắt hai cô nương nói chuyện, hỏi thăm tình hình các nàng sau khi rời kinh, tuy có thư từ qua lại, rốt cuộc cũng không bằng ở trước mặt hỏi mới yên tâm.
Mạnh Hân thuở nhỏ nằm trong cùng một cái chăn với A Uyển, hơi lớn lên một chút, quản gia quản sự, việc chủ trì bếp núc cũng là Trưởng Công chúa Khang Nghi nắm tay dạy dỗ, trong lòng nàng, Trưởng Công chúa Khang Nghi nghiễm nhiên là mẫu thân thứ hai.

Mà Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng coi nàng như con gái thứ hai mà đối đãi, có rất nhiều điều không cần tránh nàng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy hai cô nương đều cười hì hì nói tình hình gần đây của mình, thái độ vẫn giống như tiểu nữ nhi ở trước mặt mình trước kia, bất giác vui vẻ.
Chờ hỏi xong tình hình gần đây của con gái cháu gái, mới lôi kéo tay của nàng nói: "Ta cũng không ngờ các con sẽ lần lượt có thai, thật đúng là không biết nói gì mới đúng.

Nhưng mà phụ nhân mang thai, bất luận thân thể khỏe mạnh hay không cũng phải chú ý rất nhiều chuyện..."
Hai người vội chăm chú lắng nghe, cho dù những chuyện Trưởng Công chúa Khang Nghi nói mấy vú già có kinh nghiệm đã từng nói rồi nhưng hai người vẫn nghe rất chăm chú.
Thật ra trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi, không lo lắng cho Mạnh Hân lắm, mà là lo lắng cho A Uyển.

A Uyển thuở nhỏ sức khỏe không tốt, sau khi lớn lên tuy tình hình có chuyển biến tốt đẹp, lại cảm thấy A Uyển di truyền thể chất của mình, sợ gặp khó khăn trong việc sinh nở, chưa nói mang thai mười tháng vất vả, lúc sinh nở càng nguy hiểm hơn, còn lo lắng nếu con gái cũng giống như mình chỉ sinh một đứa con gái rồi không sinh được nữa, không biết cha mẹ chồng hoặc người đời sẽ nhìn con gái thế nào, lo lắng con đường của con gái về sau quá vất vả.
Trưởng Công chúa Khang Nghi lo lắng, cho dù hiện tại Vệ Huyên đối xử tốt với con gái, có lẽ cũng không để ý sinh trai hay gái nhưng tương lai sẽ thế nào? Về sau trong lòng có thể có ý khác hay không? Dù sao ý nghĩ của con người luôn là nhất thời, thử hỏi trên thế gian này có nam tử nào có thể kiên định như một cho tới lúc bạc đầu chết đi.
Đợi Mạnh Hân trở về nghỉ ngơi, A Uyển đuổi Vệ Huyên đến tìm nàng đi, quấn lấy mẹ Công chúa, phát hiện nụ cười của bà che giấu lo lắng, nghĩ một chút liền biết mẹ Công chúa nhà mình tuy có đôi lúc tư tưởng vượt thời đại nhưng thời đại có giới hạn, vẫn có suy nghĩ của người ở thời đại này cho nên mới lo lắng.
Nghĩ một lát, nàng quyết định nói một chút chuyện Vệ Huyên làm cho bà biết, chỉ là chuyện Vệ Huyên bởi vì lo lắng nàng khó sinh muốn phá thai đã lược bớt đi, chuyện này ngoại trừ bọn họ ra không có người thứ ba biết, cho dù Bạch Thái y và Úc đại phu có suy đoán nhưng hai người này một người không thích tiếp xúc với người khác một người cẩn thận, tất nhiên cũng sẽ không lắm miệng nói ra.
"Huyên Nhi thật sự làm như vậy?" Trưởng Công chúa Khang Nghi giật mình nhìn con gái.
A Uyển gật đầu, nhìn trộm vẻ mặt mẹ Công chúa, lo lắng bà sẽ trách Vệ Huyên làm sai trái, dù sao ngay cả người tư tưởng sáng suốt như Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng cảm thấy con nối dõi tất nhiên là việc hệ trọng, trái lại Vệ Huyên có vẻ quá kỳ lạ.
Quả nhiên, vẻ mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi hết sức phức tạp nhưng thấy con gái ngoan ngoãn ngồi đó nhìn mình, thở dài nói: "Huyên Nhi có lòng này...!cũng rất tốt." Chỉ hy vọng Vệ Huyên có thể mãi mãi như vậy, chờ sau khi về già đừng bởi vì hối hận chuyện này mà giận chó đánh mèo lên con gái là được.
Có vài nam nhân trên thế gian, lúc tình nồng cái gì cũng có thể làm, nhưng lúc tình cảm phai nhạt thì chuyện tuyệt tình nhẫn tâm gì cũng có thể làm được.
Nói cho cùng, bản thân Trưởng Công chúa Khang Nghi ích kỷ, sợ A Uyển khó sinh giống mình lúc trước.

Khó sinh cũng không sao, nếu vì vậy mà mất mạng mới khiến bà không chịu nổi, cho nên, khi biết Vệ Huyên vì loại bỏ tình huống này, trước kia uống thuốc tránh thai, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
"Nếu đứa bé này đã tới rồi thì cứ thoải mái tinh thần sinh nó ra bình an." Trưởng Công chúa Khang Nghi vỗ vỗ tay nàng: "Ta và cha con đã quyết định muốn ở chỗ này chờ tới khi con sinh xong mới về."
A Uyển mặc dù vừa mừng vừa sợ với quyết định của bọn họ nhưng vẫn có chút lo lắng: "Được không ạ? Kinh thành bên kia..."

Trưởng Công chúa Khang Nghi bất giác mỉm cười: "Ta chỉ là một Công chúa không quan trọng không có thực quyền, cha con cũng là Phò mã nhàn hạ, có thể có chuyện gì? Cứ thoải mái tinh thần đi!" Huống hồ lúc này thế cục kinh thành loạn vô cùng, ngay cả Thái tử cũng phải thu mình lại, giấu tài ở khắp nơi, Trưởng Công chúa Khang Nghi cảm thấy ở lại thật sự chẳng có ý nghĩa gì, không bằng tới ở với con gái, như vậy bà cũng có thể yên tâm.
A Uyển sau khi nghe xong, rốt cuộc cũng yên tâm.
Tâm trạng vừa thả lỏng, liền nhắc tới chuyện lúc trước Triệu phu nhân và Mạnh Hân lần lượt mang thai, cười nói: "Nếu không phải con kịp thời để người đi giải thích, sợ là phụ nhân trong thành Minh Thủy người nào cũng coi Úc đại phu chuyên trị loại bệnh này cho phụ nhân, nhưng mà tuy là vậy, vẫn có rất nhiều phụ nhân đặc biệt mời hắn đi xem bệnh."
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhịn không được che miệng cười nói: "Nếu có thể mang thai, lúc trước các con đưa Úc đại phu tới ta đã sớm mang bầu, chỉ sợ cũng chỉ là trùng hợp thôi." Nói xong, bà cũng nhịn không được mỉm cười.

Chỉ là sau khi cười xong, thấy con gái lại nhìn mình, gương mặt và cặp mắt xinh đẹp cực kỳ giống mình nhìn tới, thật sự là cực kỳ đáng yêu, trong lòng không khỏi yêu thương vô cùng, cười hỏi: "Tiểu nha đầu con nhìn ta làm gì?"
A Uyển chần chờ nói: "Mẹ, nếu như Úc đại phu thật sự có bản lĩnh này, mẹ có muốn..."
Ai ngờ Trưởng Công chúa Khang Nghi vội xua tay nói: "Nếu ta còn trẻ, tất nhiên là muốn thử một lần, chỉ là ta và cha con đều đã từng tuổi này rồi, còn nghĩ luẩn quẩn làm gì nữa? Tuy con nối dõi quan trọng, ta cũng muốn sinh một đứa bé nữa cho cha con nhưng con cũng biết tình hình sức khỏe ta, cho dù hiện tại tốt hơn trước kia rất nhiều, rốt cuộc cũng đã lớn tuổi, cho dù có thể mang thai, cũng không biết có thể bình an sinh ra hay không.

Nếu sinh ra khiến nó không có mẹ, không thể che chở nhìn nó lớn lên, khiến hắn tới thế gian này để chịu tội, chi bằng quên đi." Nói xong, bà dịu dàng nhìn con gái: "Như vậy, còn không bằng giữ lại mạng này, cũng có thể khỏe mạnh theo dõi con."
Bà chưa nói là cũng sợ mình thật sự không còn nữa, để lại hai đứa con, ngộ nhỡ bọn họ này ra chuyện gì, không có mình tính toàn cho, làm sao có thể yên tâm? Không bằng không muốn có con nữa, cũng có thể sống lâu một chút, theo dõi con gái là tốt rồi.

Dù sao chuyện này, trượng phu đã chẳng để ý thì bà cần gì phải cố chấp.
A Uyển đoán được ý nghĩ của Trưởng Công chúa Khang Nghi, bất giác nước mắt lưng tròng, úp sấp trong ngực bà khóc một trận, nghẹn ngào nói: "Nếu để cho mẹ khổ tâm vì con cả đời như vậy, trong lòng con khó chịu." Như thế còn không bằng không sinh ra nàng, tránh khỏi để mẫu thân khổ tâm cả đời như thế.
"Nói ngốc nghếch gì đó?" Trưởng Công chúa Khang Nghi không vui nói: "Đây là chuyện của ta, trẻ con con nghĩ lung tung làm gì?"
Cha mẹ thế gian này yêu con cái, có ngàn vạn cách, bà thích cách này thì có sao?
Bị lời của mẫu thân làm cảm động, trong lòng A Uyển âm thầm quyết định, làm gì thì bản thân cũng phải thật tốt, bất kể về sau xảy ra chuyện gì cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình, tránh cho mẹ Công chúa đau lòng.
Ban đêm, khi Vệ Huyên trở về, A Uyển nằm sấp trong ngực hắn, nói với hắn những lời hôm nay mẹ Công chúa nói với nàng, con mắt lại có hơi ưướŧ áŧ, nói khẽ: "Từ trước tới giờ thiếp không biết mẫu thân có ý nghĩ như vậy, ngẫm lại thật sự cảm thấy mình liên lụy bà, còn không bằng để bà không sinh thiếp ra từ đầu, tránh cho cả đời bị liên lụy."
Vệ Huyên yên lặng ôm nàng không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu như Trưởng Công chúa Khang Nghi không sinh nàng ra, làm sao hắn có thể có hai kiếp gặp được A Uyển độc nhất vô nhị đến từ dị giới này? Trong lòng lại cực kỳ vui mừng vì Trưởng Công chúa Khang Nghi sinh nàng ra, có thể để cho hắn gặp được nàng.
May mà A Uyển là thai phụ cảm xúc tới nhanh cũng qua nhanh, chỉ mấy ngày sau, rốt cuộc Trưởng Công chúa Khang Bình và Mạnh Phong cũng đã đến..