Sủng Thê Tận Xương: Ông Xã Thần Bí Có Chút Hư

Chương 12: Người tốt sống tốt không bằng vận mệnh tốt




Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn cô: "Em gái, em nghĩ quá xa! Chuyện về sau lại nói, tuổi em còn nhỏ nghĩ nhiều như vậy có mệt hay không? Nói nữa, con trai của tôi, về sau giữa tôi và thằng bé, ai nhờ ai còn không nhất định đâu!”

Diệp Tinh Bắc vô ngữ, dùng con mắt hình viên đạn liếc anh: "Thật ra tôi không muốn chiếm ngươi tiện nghi của anh đâu nha? Tâm và cha anh cũng thật là lớn, cứ như vậy cưới tôi về nhà, ngay cả hiệp nghị tài sản trước khi kết hôn cũng không ký, về sau nếu anh kiếm tiền nhiều hơn, hai chúng ta là vợ chồng phải cộng đồng tài sản, hiện tại tôi an vị ở trên xe đây, dù cái gì cũng không làm, thì một ngày cũng tốn rất nhiều tiền của anh phải không? Anh và ba anh thật đúng là đại khí thô, cái gì đều không để bụng!”

Cố Quân Trục trầm mặc một lát, lắc đầu, bỗng nhiên cười nhẹ: “Nếu cô sinh năm đứa con, cuối cùng chết chỉ còn lại có một đứa con út, cô cũng sẽ không so đo tiền chia cho ai, nếu cô có thể giữ được mệnh của tôi, ba tôi nói không chừng có thể giao toàn bộ Cố gia cho cô!”

Diệp Tinh Bắc nghe ra thương cảm trong giọng nói của anh, sửng sốt một chút.

Hôm qua cô mới nhận thức Cố Quân Trục.

Ánh mắt đầu tiên khi đối diện người đàn ông này, cô cảm thấy người đàn ông này như là một thanh kiếm lạnh đã bị tuốt khỏi vỏ ngàn năm, lạnh băng, sâm hàn, toàn thân đều tràn ngập kiên quyết cùng uy áp của kẻ thượng vị, anh chỉ liếc nhìn cô một cái, toàn thân cô liền nhiễm khí lạnh, nhát gan, có lẽ có thể bị anh liếc mắt một dọa đến quỳ xuống.

Sau đó, người này lại này ra tư thái lười biếng lười nhác, bộ dáng vạn sự không sao cả, tự phụ ưu nhã, giơ tay nhấc chân cũng đẹp đẽ nói không nên lời, giống như quý công tử sống trong nhung lụa.

…… À, không phải giống, mà chính là như vậy.

Cố gia là gia tộc nằm trong top 10 cả nước, Cố Quân Trục lại là cái máy gom tiền.

Anh yêu thích rộng rãi, đọc qua nhiều sách, sản nghiệp trải rộng các nơi toàn thế giới, làm cái gì kiếm cái gì, quả thực chính là thần tài, làm gì đều có thể kiếm bồn mãn bát mãn.

Bởi vì sản nghiệp quá nhiều, không ai có thể làm ra thống kê với tất cả tài phú mà anh sở hữu.

Tóm lại chỉ hai chữ: Có tiền!

Ngày hôm qua Diệp Tinh Bắc xem báo cáo điều tra của Cố gia cùng Cố Quân Trục, cả người đều cảm thấy như nằm mơ.

Nếu không phải bên ngoài thịnh truyền Cố Quân Trục sắp chết, hơn nữa lấy địa vị Cố gia, vợ Cố Quân Trục sau khi kết hôn nếu Cố Quân Trục chết không thể tái giá, phỏng chừng cô gái muốn gả cho Cố Quân Trục có thể vòng địa cầu vài vòng.

Kết quả, một người đàn ông có tiền, có nhan, có thân phận, có địa vị, có khí chất, có khí thế, cô ngủ một giấc liền thành chổng cô!

Nếu bị Giang Tư Du biết, Cố Quân Trục là người sắp chết, chỉ là Cố gia cố ý tung lời đồn, phỏng chừng Giang Tư Du có thể ói mấy ngàn ml máu tươi!

Ngày đó sau khi hai người ngủ qua, vội vàng gặp mặt, đối với lẫn nhau cũng không quá hiểu biết.

Ngày hôm qua có được tư liệu điều tra Cố Quân Trục, chỉ có một ít thứ da lông, cũng không tra được nhiều.

Hôm nay, hai người nói nhiều như vậy, Diệp Tinh Bắc cảm thấy người này một chút cũng không lãnh khốc sắc bén giống ngày đó bọn họ mới gặp, mà nói chuyện dí dỏm, rất thú vị.

Hình như cũng không phải rất khó tiếp xúc.

Trên tư liệu cô tra được nói là, Cố Quân Trục là công tử tự phụ kiêu ngạo điển hình, tật xấu cực nhiều, muốn khó hầu hạ bao nhiêu thì khó hầu hạ bấy nhiêu.

Vốn dĩ, người ta là thiếu gia trong hào môn đứng đầu, không giống cô, lớn lên như cỏ dại, người ta có nhiều tật xấu cũng vì người ta có tiền có bản lĩnh nuông chiều ra, rất bình thường.

Nhưng hôm nay cô tiếp xúc Cố Quân Trục, so với Cố Quân Trục trong tưởng tượng, hoàn toàn không giống nhau.

Nhìn thấy anh trong lúc lơ đãng toát ra thương cảm, làm cả người cô đều ngơ ngẩn.

Ngược lại không phải cô cảm thấy người này không biết thương cảm.

Mà là cô cảm thấy, người như là Cố Quân Trục, dù sau lưng khóc lóc thảm thiết, ở trước mặt người ngoài, cũng là một thân đồng bì thiết cốt, sẽ không làm người nhìn thấy một chút mềm yếu của anh.