Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối

Chương 20




Edit: Lycoris. Beta: Hắc Thiên.

Bốn năm đã trôi qua trong lúc tình cảm ái mộ mà Vistor, Ngả Lệ Lợi và Tư Nại Khoa dành cho Cali ngày càng trở nên rõ ràng còn cảm xúc mà Hạ Lạc, Sương cùng Tuyết dàng cho Cali vẫn còn rất ngây ngô...

"Tách!" Một giọt máu rơi xuống ly hồng trà, tạo thành một đóa hoa hồng đỏ tươi như máu.

"Thiếu gia" Vistor cầm băng gạc, thuần thục giúp Cali băng bó vết thương trên ngón tay. Hiện tại Cali đã mười ba tuổi, tuy rằng thân thể cao lên nhưng lại càng trở nên mảnh khảnh, ngũ quan cũng càng thêm tinh xảo, những đường nét trẻ con trên khuôn mặt hầu như đã biến mất thế nhưng làn da vẫn trắng mịn như da em bé khiến mấy người Vistor yêu thích không nỡ buông tay.

"Cũng chỉ có máu của thiếu gia mới có thể có được hương vị tuyệt vời như vậy." Tuyết cùng Sương mỗi người cầm một ly hồng trà có mùi hương thơm mát xem lẫn mùi máu tươi lên môi, chậm rãi nhấm nháp cẩn thận. Đầu Cali đầy vạch đen, muốn mắng ra miệng mà chẳng nên lời. Mọi người đều nói rằng phụ nữ hàng tháng đều phải chảy máu một lần, đó là truyện rất bình thường, thế nhưng bổn thiếu gia hàng tháng cũng đều phải nhỏ máu một lần, điều này bổn thiếu gia như ta làm sao chịu được. Ta không phải là phụ nữ!

Bởi Tuyết cùng Sương là hai Vampire đã cùng Cali lập huyết khế nên hàng tháng Cali đều phải cho bọn họ uống máu cậu. Nếu trong vòng một tháng họ không được nếm vị máu của Cali, họ sẽ mất đi lí trí, nổi điên lên và khiến máu của Cali đi vào cơ thể họ lần nữa mới thôi.

"Thiếu gia, vì người rất gầy nên mỗi ngày người nên ăn nhiều thứ hơn một chút." Vistor vừa nói, bàn tay nhuốm vị tình dục của hắn vừa xoa lên thắt lưng của Cali. Mặt Cali đỏ lên, vuốt ve chỗ vừa bị Vistor chạm qua. Cali còn tưởng bản thân mình cũng có chút thịt, ít nhất chút cơ ngực vẫn phải có chứ? Thời điểm cậu ở thế kỉ hai mươi, mặc cho cậu rèn luyện thân thể ra sao nhưng một chút cơ ngực cũng không luyện thành. Thế nhưng dù ăn uống vô độ vài ngày thì cân nặng của cậu vẫn như ban đầu, không thay đổi dù chỉ một chút! Sau đó vì chưa từ bỏ ý định nên cậu lấy thước dây đo đạt thắt lưng của mình nhưng nó không tăng lên dù chỉ một li, thật sự làm cho những người béo buồn bực ( Linh Chi: ni mã, thật làm mấy người đáng thương muốn gầy mà không gầy được như chúng ta phải ghen tị.)

".....Ta mệt rồi....." Cali lắc lắc ngón tay bị thương, định rời khỏi chiếc ghế sofa mềm mại. "Thiếu gia! Canh táo đỏ bổ huyết đến đây." Tư Nại Khoa bưng một chén canh thơm ngát có màu đỏ nhạt còn đang bốc khói đến, đặt lên bàn trà trước mặt Cali, chén canh rõ ràng đã được chuẩn bị tốt từ lâu.

Cali biến sắc, cuống quít nghĩ cách đào tẩu. Tuy rằng phương pháp nấu chén canh bổ huyết này là cậu nói cho họ biết, nhưng điều đó không có nghĩa Cali thích uống nó. Cậu là một nam nhân ( Linh Chi: nam nhân? Cậu chỉ hơn nam hài có một chút thôi!), làm sao có thể uống loại canh giành cho phụ nữ này!

Tư Nại Khoa dễ dàng bắt được Cali, hắn ngồi trên sofa, đặt Cali lên đùi mình, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cali, giam cầm cậu trong lồng ngực mình. Vistor chớp mi, hai tay cầm lấy bát canh nóng hổi, ngón trỏ và ngón cái tay phải nâng chiếc thìa sứ nhỏ lên, múc ít nước canh, đưa tới bên môi chậm rãi thổi.

Cali ngửi được mùi canh táo đỏ thơm ngát, bĩu môi quay mặt đi. Ngả Lệ Lợi vừa rửa bát xong, lúc về đã thấy Cali không chịu uống canh nên vội vàng đi tới, hôn trộm lên môi cậu một cái, nói: "Người mà quay mặt đi không uống thì đừng trách ta hôn người."

Cali uỷ khuất, trong mắt dường như dâng lên một tầng hơi nước. Tại sao ba người bọn họ thường xuyên khi dễ ta như vậy? Cali nhìn thân hình 181cm của Ngả Lệ Lợi rồi nhìn lại thân thể chỉ có 169cm của mình, trong lòng càng thêm buồn bực.

Dường như nhìn ra tâm trạng của Cali, Ngả Lệ Lợi cười, vỗ lên vai cậu: "Ngoan, thiếu gia yên tâm, nếu người chịu khó uống canh thì chắc chắn có thể cao lên." Loại ngữ điệu dỗ dành trẻ con này càng khiến Cali sinh lòng khó chịu, cậu oán hận trừng mắt nhìn Ngả Lệ Lợi một cái, một hơi uống sạch thìa canh Vistor đặt bên môi mình.

Từ bây giờ tên mình là Hắc Thiên Lung, vì tên Dạ Lưu Nguyệt dễ bị trùng quá.